Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 92: Tranh đấu




Sau khi tới Di Hoa Cung, có hạ nhân báo lại, nói Vương Cảnh Hủ đến đây. Ta còn chưa phản ứng gì với tin tức Vương Cảnh Hủ đến thì Vương Cảnh Hủ đã xuất hiện ở trước mặt chúng ta.

Qua mười năm, Vương Cảnh Hủ có thêm một chòm râu, thoạt nhìn thành thục không ít.
- Ta nghe nói Lâm Tá Quân đã trở lại, còn tưởng rằng là truyền nhầm, không ngờ thế nhưng thật sự đã trở lại - Ánh mắt nhìn ta của Vương Cảnh Hủ thật ra cũng không có địch ý, chỉ là ngữ khí là lạ, khiến ta không nhịn được nhíu mày.
Vừa vặn có người tới tìm Mộ Dung Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, có chút lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Người muốn đi cùng ta hay không?
Trước kia quan hệ giữa ta và Vương Cảnh Hủ không dễ chịu, hôm nay gặp mặt bầu không khí lại càng quái dị, Mộ Dung Hi Nhiên cảm nhận được phần quái dị này, lo lắng để ta ở cùng một chỗ với Vương Cảnh Hủ, chỉ là nhìn bộ dạng của Vương Cảnh Hủ tựa hồ có chuyện muốn nói với ta.
Ta vuốt xuôi mũi Mộ Dung Hi Nhiên, cười nói:
- Đừng lo. Nàng có việc thì đi mau lên. Nàng đừng quên, hôm nay nàng còn phải xuống bếp chuẩn bị chút cơm trưa.
Mộ Dung Hi Nhiên gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Vương Cảnh Hủ, lúc này mới theo người bên cạnh đi.
Mộ Dung Hi Nhiên vừa đi xa Vương Cảnh Hủ liền hừ một tiếng:
- Ngươi cư nhiên còn mặt mũi trở về!
Ta giờ mới nhìn thấy hận ý trên mặt Vương Cảnh Hủ, chỉ sợ địch ý vừa rồi không có chỉ là giả tạo, không muốn Mộ Dung Hi Nhiên phát hiện ra mà thôi.
Ta nhíu mày, nói:
- Có mặt mũi trở về hay không, hình như không liên quan đến ngươi.
Vương Cảnh Hủ cười lạnh một tiếng, nói:
- Phải, chuyện không liên quan đến ta. Chỉ là ta cảm thấy da mặt của Lâm Tá Quân ngươi quả nhiên dày như tường thành, ngươi để Hi Nhiên khổ sở đợi mười năm, chẳng lẽ một chút lòng áy náy với nàng ngươi cũng không có sao?
- Đó là chuyện của ta! Nói đến chuyện này, coi như lòng ta có áy náy thì sẽ ở lại bù đắp cho nàng, sẽ không rời khỏi nàng. Ngươi muốn cái gì ta biết rõ, ngươi đừng hy vọng! - Nói với Vương Cảnh Hủ quả nhiên không có gì hay, ta xoay người định đi.
Thân ảnh Vương Cảnh Hủ vừa động, trong nháy mắt đi đến trước mặt ta, nhanh chóng bóp chặt cổ ta, mắt y đỏ hồng, không cam lòng nói:
- Rốt cuộc sao ta không bằng ngươi! Nàng khổ sở đợi ngươi mười năm, ta cũng khổ sở đợi nàng mười năm! Chỉ là vì sao ngươi vừa về thì nàng có thể khinh địch mà tha thứ ngươi, nhưng nàng lại vĩnh viễn không muốn nhận ta!
Ta bị bóp đến sắc mặt đỏ lên, muốn đẩy y ra, nhưng khí lực của y lớn, căn bản không có lối thoát.
- Ta cảm thấy nếu ta từ từ đợi, chậm rãi đợi, thì một ngày nào đó nàng có thể quay đầu lại nhìn ta một cái. Chỉ là, ngươi cố tình trở lại! Nếu ngươi đi rồi thì cần gì phải trở về! - Vương Cảnh Hủ nói xong, lực đạo trên tay có xu hướng tăng lớn.
Một mảnh vải trắng bay tới, quấn lấy cánh tay của Vương Cảnh Hủ, Vương Cảnh Hủ nới lỏng vài phần lực đạo lui ra vài bước, tay bóp chặt cổ ta không thể không buông ra.
- Chị! - Lâm Tá Tuyên chạy đến bên cạnh đỡ ta.
Ta ôm cổ, ho đến thở không ra hơi.
Liếc khóe mắt một chút, Ly Mộng đang đấu cùng Vương Cảnh Hủ.
- Mộng Mộng cẩn thận! - Lâm Tá Tuyên vừa lo lắng cho Ly Mộng vừa giúp ta thuận khí - Chị không sao chứ?
- Lâm Tá Quân ngươi là nữ tử? - Vương Cảnh Hủ sau khi nghe được thì hô to một tiếng, vang lên tiếng xé rách vải, vải trắng cuốn lấy y tung tóe ra bốn phía, Vương Cảnh Hủ phi thân đến chỗ ta, một phát đẩy Lâm Tá Tuyên ra, cầm lấy cổ áo ta xách lên.
Vương Cảnh Hủ nhìn chằm chằm ta một hồi, nói:
- Ngươi quả thật là nữ tử! Thật sự hoang đường! Hừ! - Tay Vương Cảnh Hủ vừa vung xuống thì ta ngã ngồi dưới đất.
Vương Cảnh Hủ nhìn xuống ta từ trên cao, lạnh lùng nói:
- Rõ ràng là nữ tử, lại ăn mặc như nam tử, thích nữ tử, ngươi thật khiến người khác buồn nôn! Khi ta hành tẩu giang hồ mà nhìn thấy người như vậy, đều hận không thể giết sạch sẽ!
Ta từ từ đứng lên, nhìn y hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Vương Cảnh Hủ trào phúng nói:
- Người tổn hại tam cương ngũ thường như ngươi thiên lý không dung! Hi Nhiên đích thị là bị ngươi mê hoặc nên mới có thể ái mộ ngươi, mới có thể...thất thân cho ngươi! - Sắc mặt Vương Cảnh Hủ càng ngày càng âm trầm, giống như một giây sau muốn ra tay bóp chết ta.
Chuyện kể rằng, sớm biết rằng khỏa ô mai trên cổ Mộ Dung Hi Nhiên sẽ gợi ra huyết án thì đêm qua ta nên... làm nhiều hơn, tốt nhất là khiến Vương Cảnh Hủ thấy được liền tức đến hộc máu, nếu không được thì cũng tẩu hỏa nhập ma.
Ta không cam lòng yếu thế đáp trả:
- Vậy thì thế nào? Ngươi nói nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì? Ngươi hâm mộ ghen tị hay hận đến hỏng thì kết quả vẫn là ta yêu Hi Nhiên, Hi Nhiên yêu ta.
Vương Cảnh Hủ nói:
- Hi Nhiên tất nhiên không phải người như vậy! Tình cảm lưu luyến trái với luân lý này tất nhiên sẽ không lâu dài!
Ta nổi giận:
- Đây là chuyện của ta và Hi Nhiên, can hệ gì tới ngươi hả! Ngươi cảm thấy mình võ công cao cường thì giỏi lắm sao? Nếu ngươi lại vũ nhục ta bằng miệng, ta... - Ta sắp sẵn tư thế, coi như đánh không lại thì ta cũng không thể để hắn nói lung tung.
- Sao? Muốn đánh nhau? - Vương Cảnh Hủ cười lạnh một tiếng, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Ly Mộng cùng Lâm Tá Tuyên chứng kiến tình huống không tốt, đều đến gần thêm vài bước, ta lắc đầu với các nàng, bảo các nàng thối lui.
Tính cách Vương Cảnh Hủ dễ xúc động, lại đang đau khổ vì yêu người mười năm không có kết quả, cùng với chuyện ta là nữ tử này thực như hai tầng kích thích với y, y đỏ mắt, cũng chẳng quan tâm đến phong phạm cao thủ nữa, ta mới vừa chuẩn bị tốt liền vọt thẳng về phía ta.
Quyền phong tập kích trên mặt, ta có thể cảm giác được Vương Cảnh Hủ dùng mười phần lực, quả thực muốn dùng một quyền đánh chết ta.
Một quyền này chưa rơi xuống người ta liền bị nửa đường cắt đứt.
Vương Cảnh Hủ vì ta là đối thủ yếu nhỏ mà có điều khinh địch, xuống tay đều điên cuồng, trên người cũng chống chất sơ hở, Mộ Dung Hi Nhiên chặn lại một quyền của Vương Cảnh Hủ xong đánh một chưởng vào ngực Vương Cảnh Hủ, Vương Cảnh Hủ không có chuẩn bị, bị một chưởng đánh bay đi về phía sau, té trên mặt đất ói ra một ngụm lớn máu.
Ngón tay lạnh lẽo của Mộ Dung Hi Nhiên mềm nhẹ xẹt qua cổ ta, nàng lo lắng nói:
- Tá Quân, người không sao chứ?
Mục Phong Du và Mộ Dung Tuyết Thần, Mộ Dung Vô Khuyết cũng chạy tới, Mục Phong Du tiến đến bên cạnh ta, liếc nhìn, vừa lúc nghe được Mộ Dung Hi Nhiên hỏi như vậy, cậu ta không mặn không nhạt mở miệng:
- Xem dấu tay trên cổ này, cậu nói xem nếu dùng lực thêm một chút thì có phải cổ sẽ đứt gãy không?
Ta ho khan, cổ họng rất khó chịu, vừa mở miệng là ho khan, ta trừng Mục Phong Du:
- Cậu tới giúp làm thí nghiệm thì sẽ biết. Đến đây, tôi biết cậu cũng rất muốn thử xem ngạt thở có mùi vị thế nào.
Ta lại thấy mặt Mộ Dung Hi Nhiên lạnh đến độ sắp kết băng, lại an ủi nàng:
- Đã không sao nữa.
Mộ Dung Hi Nhiên vẫn nhìn dấu tay trên cổ ta, ngón tay nhẹ vỗ về từng chút một, ánh mắt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Cảnh Hủ đứng lên, lại ho ra một ngụm máu, ôm ngực chậm rãi đi về phía này:
- Hi Nhiên...
Mộ Dung Hi Nhiên xoay người nhìn Vương Cảnh Hủ, Vương Cảnh Hủ ngừng bước một chút, lại nói:
- Muội...muội chớ để bị ả mê hoặc, ả... ả cũng là nữ tử đấy!
Mộ Dung Hi Nhiên đến gần y vài bước, nói:
- Người không biết võ công, ta đánh với ngươi.
- Cái gì? - Vương Cảnh Hủ.
Giọng Mộ Dung Hi Nhiên lãnh liệt như băng:
- Ta muốn ngươi trả giá thật nhiều cho những lời ngươi vừa nói! Ta muốn ngươi trả giá thật nhiều vì đả thương người!
Mộ Dung Hi Nhiên vừa dứt lời, hai người bọn họ liền đấu.
Ta không hiểu võ, chỉ biết Vương Cảnh Hủ bị thương, đối phó có chút cố hết sức, trước mắt ở vào thế hạ phong, mà Mộ Dung Hi Nhiên thế nhưng hung mãnh hơn rất nhiều so với trước kia, cứ như vậy Mộ Dung Hi Nhiên ở vào thế thượng phong, ta cũng an tâm rất nhiều.
Đến cuối cùng, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ chạm nhau một chưởng hai người mới tách ra, Vương Cảnh Hủ lại ói một ngụm máu.
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Ngươi đi đi. Di Hoa Cung không chào đón ngươi, sau này ngươi cũng đừng đến đây.
Vương Cảnh Hủ không cam lòng nói:
- Hi Nhiên, sao muội lại thích một nữ tử! Hơn nữa vì nữ tử này mà còn trở nên nhẫn tâm như vậy!
Mộ Dung Hi Nhiên cau mày nói:
- Nhẫn tâm? Ngươi muốn thương tổn người ta yêu nhất, ta sao có thể không nhẫn tâm với ngươi? Chẳng lẽ tùy ý để ngươi hại người sao?
Mộ Dung Hi Nhiên lại nói:
- Lời vừa mới ngươi nói ta cũng nghe được. Ta muốn nói cho ngươi biết, vô luận phần tình cảm này thật sự thế tục không dung hay không, đó cũng là chuyện của ta. Hơn nữa ta mạn phép muốn yêu người thì ngươi định thế nào?
Tay bị lôi kéo, Mộ Dung Hi Nhiên nhìn chằm chằm dấu tay trên cổ ta, đau lòng nói:
- Đi, về phòng trước, ta giúp người bôi chút thuốc lên trên.
Ta đáp lời sờ sờ cổ, thật đúng là có chút đau.
Mọi người thấy không còn náo nhiệt để xem thì đang chuẩn bị tản đi, nhưng Vương Cảnh Hủ vẫn không hết hi vọng:
- Đợi một chút - Vì thế mọi người đều ngừng bước dời đi, Vương Cảnh Hủ nói - Hi Nhiên, chẳng lẽ bởi vì ả cứu muội ra khỏi Mộ Dung sơn trang nên muội mới nguyện ý khăng khăng một mực yêu ả như vậy? Hay còn vì ả đối xử với muội rất tốt? Nếu khi đó là ta ở Mộ Dung sơn trang, ta cũng có thể cứu muội ra! Ả đối xử tốt với muội, ta cũng có thể đối xử tốt với muội! Những thứ ả làm được, ta cũng có thể làm không sót một thứ cho muội! Vì sao muội lại không nguyện cho ta một cơ hội đây!
Xem ra mặt băng sơn của Vương Cảnh Hủ hôm nay đóng băng đặc mạnh, ta hoài nghi diễn cảm hiện tại của y là muốn từ núi băng hóa thành đại dương.
Mộ Dung Hi Nhiên vốn không muốn để ý đến y, nhưng ta giữ nàng lại không cho nàng đi, bởi vì ta cũng muốn biết. Thật lâu trước kia, ta đã nghĩ qua có phải bởi vì ta gặp được Hi Nhiên trước, có phải bởi vì ân tình này nên Hi Nhiên mới thích ta hay không?
Ta chớp mắt nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Nhiên khẽ thở dài, nói với Vương Cảnh Hủ:
- Lời ngươi nói chỉ do ngươi tự cho là đúng mà thôi. Có một số việc, Tá Quân có thể vì ta mà buông bỏ, nhưng ngươi không bỏ xuống được.
Thấy Vương Cảnh Hủ muốn phản bác, Mộ Dung Hi Nhiên lại nói:
- Coi như ngươi cũng có thể buông thì có những dạng đồ vật ngươi vĩnh viễn không cải biến được. Khi Tá Quân rời khỏi ta, ta sẽ nghĩ tới người nhớ kỹ người, vô luận người làm sai điều gì, ta cũng tha thứ cho người vô điều kiện. Còn ngươi, ta sẽ không nhớ tới ngươi nhớ kỹ ngươi.
Vương Cảnh Hủ cười khổ một cái, đứng dậy rời đi.
Ta nhìn bóng lưng của Vương Cảnh Hủ, cảm thấy bóng lưng y suy sụp không ít. Nếu y thích người khác, thì ta sẽ cảm thấy y thực đáng thương, tận lực yên mến một người nhưng vĩnh viễn cũng không chiếm được sự coi trọng của người mình thích, vì một tia hi vọng mà đợi mười năm, cuối cùng tia hi vọng này bị chính người mình yêu tự tay gạt bỏ. Đáng tiếc người y thích chính là Mộ Dung Hi Nhiên, ta chỉ có thể nói y không biết buông tay, quá mức chấp nhất, luôn vô căn cứ.
Trên đường trở về, ta sờ sờ đầu mở miệng:
- Vừa mới nàng nói cái đó... à... - Ta có thể nói ta còn không nghe hiểu rốt cuộc Hi Nhiên yêu thích cái gì ở ta không?
Mặt Mộ Dung Hi Nhiên có điểm hồng, nàng bấm tay nhẹ gõ đầu ta, nói:
- Người... - Nàng mấp máy môi, mắt xoay chuyển, nàng nói - Hôm nay tựa hồ người muốn liều mạng cùng y? Sau này không cho phép lỗ mãng, vạn nhất bị thương thì phải làm sao? Còn có...
Ta nghe lời nhắc nhở tỉ mỉ của Mộ Dung Hi Nhiên, ngây ngốc đáp lời đồng ý.