Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 9: Biến thân rình trộm




Qua mấy ngày ở chung, Y Thánh cảm thấy nhận được đồ đệ dịu ngoan nhu thuận này thật sự rất đáng giá, quả thực là nhặt được một bảo bối!

Lúc đầu nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên, ông chỉ nhìn ra cô gái này cốt cách tinh kì, là một nguyên liệu tốt để luyện võ, vốn định mang nàng đi tìm người nọ để nàng bái người nọ làm sư phụ.
Nhưng sau khi biết đồ đệ này đối với y học lại càng thiên phú dị bẩm, trí nhớ rất mạnh, sách thuốc thu thập mất mấy đời giới thiệu các loại thảo dược mấy trăm năm qua của bổn môn liền xem xong trong năm ngày, cái gì trên sách cũng nhớ làu làu, nhận thức lại cực cao, không bao lâu sau đã tiếp cận cảnh đẹp (giống như tiếp cận với những tri thức hay).
Bất quá thiên phú cao tới đâu cũng phải dựa vào siêng năng mới được.
Y Thánh đứng ngoài cửa sổ nhìn Mộ Dung Hi Nhiên chuyên chú đọc sách thuốc trên tay, hơi hơi nhíu mày.
Siêng năng là chuyện tốt, nhưng cố quá thành quá cố, quá mức siêng năng có thể là chuyện xấu.
Lại lật thêm một trang, Mộ Dung Hi Nhiên than nhẹ một tiếng như có chút mệt mỏi, ngẩng đầu, ánh mắt mê mang nhìn về một phương.
Y Thánh như nghĩ ra điều gì, cười nhạt một tiếng. Xem ra Hi Nhiên lại đang nhớ tên tiểu tử kia. Nghe nói tiểu tử kia đi tìm lão Quỷ, nếu bị lão Quỷ biết cậu ta lừa lão thì không biết lão sẽ đối xử với cậu ta thế nào. Hẳn Hi Nhiên cũng lo lắng chuyện này đi?
Lão Quỷ tính tình cổ quái, có khi ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, tiểu tử đó vừa đi đã nửa tháng không có tin tức, khó trách Hi Nhiên lo lắng.
Haiz, chỉ hy vọng tiểu tử đó có thể tự cầu nhiều phúc.
Nhưng bên kia rốt cuộc thế nào?
Là ai nói địch không động ta không động, địch vừa động ta lộn xộn? Những lời này thật sự là rất có đạo lý!
Y Quỷ tự xưng là khinh công trong mười hạng đầu trên giang hồ, kết quả còn không bắt được ta. Ta quơ quơ chân gà trong tay, cười đắc ý với Y Quỷ:
- Lão quỷ, tới bắt ta đi!
Y Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lâm Tá Quân, ngươi có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không, ngươi lại có thể khi dễ một lão già, ta nguyền rủa ngươi mỗi tối không mơ thấy Mộ Dung Hi Nhiên!
- Kính già yêu trẻ? Vậy ông cũng phải yêu trẻ trước chứ - Ta lại cười đến vô sỉ - Có bản lĩnh ông hạ độc ta thật đi.
Y Quỷ nhất thời cúi thấp mặt, nói:
- Ôi đồ đệ ngoan, tha cho sư phụ đi. Sư phụ sao lại hạ độc con đây?
- Sư phụ~ - ta dài giọng nói - Thầy xem, thầy trò chúng ta có phải nên trợ giúp lẫn nhau sao? Sư phụ ngài muốn uống rượu muốn ăn thịt nhưng lại ngại ước định với Y Thánh nên không thể xuống núi, đồ đệ ta thế nhưng không nói hai lời mỗi ngày xuống núi chạy việc cho ngài. Còn cả...
- Được rồi được rồi - Y Quỷ vẻ mặt chán nản - Nhưng mà ngươi nhàm chán thì ta cũng không có cách mà? Ngươi nói muốn học y nhưng lại không có thiên phú, một điểm cũng xem không vào, mỗi ngày chỉ biết quấy rối ta, thuốc của ta đều bị ngươi lãng phí ít nhiều - Nghĩ tới độc dược lão trăm cay nghìn đắng mới chế tạo được lại bị hủy vì người nào đó 'tò mò' thì lão lại đau cả lòng. Nhưng tổ tông này mỗi ngày la hét nhàm chán, cả ngày muốn tìm việc để làm, kết quả chính là lão càng ngày càng nhiều việc, người nào đó lại càng ngày càng nhàm chán.
- Vậy ông nói xem ta có thể làm gì đi? - Ta ném chân gà về đĩa, buồn chán ngồi bên cạnh bàn - Cũng không biết Hi Nhiên thế nào, lão đầu kia có khi dễ nàng hay không?
Mắt Y Quỷ đột nhiên hiện lên một nét tinh quái nói:
- Bây giờ ngươi rất muốn nhìn thấy tiểu cô nương kia?
Ta vô lực gật đầu, cái này căn bản là biết rõ còn cố hỏi.
- Đi theo ta đi theo ta! - Ánh sáng trong mắt Y Quỷ lớn mạnh, kéo ta còn đang vô lực hướng ra cửa phòng.
Ta gian nan theo sát Y Quỷ, thấy lão linh hoạt xuyên qua đường nhỏ toàn cây, chốc lát có thể bỏ ta thật xa.
Đây...đây thật là lão già sắp đến sáu mươi sao?
- Tá Quân mau lên! - Sớm không nhìn thấy bóng người lão Quỷ, đột nhiên một tiếng nói rõ ràng truyền vào lỗ tai ta.
Truyền âm ngàn dặm?
Thì ra thật sự có đồ chơi này!
Cái này thật sự chơi vui, ta muốn theo lão Quỷ học võ!
Nghĩ đến đây, ta chỉ muốn sớm tìm được lão Quỷ, đi theo đường nhỏ lão Quỷ dùng nội lực chỉ giúp ta, ta tới một bức tường cao hơn hai thước.
Ta cẩn thận nghiên cứu mặt tường ố vàng trước mắt, phát hiện... đây là một bức tường bình thường.
- Làm gì vậy. . . . Á! - Sau cổ bị người ta nhấc lên, đột nhiên bay lên không làm cho ta nhất thời không kịp phản ứng liền kêu lên.
- Suỵt! - Lão Quỷ đánh một cái vào đầu ta.
Ta nằm úp trên tường, trúng chưởng của lão Quỷ, bĩu môi, trong lòng oán thầm: nào có ai vì bảo câm miệng mà đánh vào đầu, lão Quỷ ông thời cơ trả thù!
Một hình bóng màu lam sắc xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, hai mắt ta tỏa sáng, ý định trả thù lão Quỷ liền bị ném ra sau đầu.
Là Hi Nhiên!
Y Quỷ nhỏ giọng nói ở tai ta:
- Tá Quân ngươi xem, chỗ này có cây xanh che chắn, lại tương đối bí mật, ngươi trốn ở đây có thể nhìn thấy người trong viện, nhưng người ở bên trong không dễ dàng phát hiện ra ngươi...
- Hiểu rồi hiểu rồi! - Ta nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu lam, nói với Y Quỷ - Ngài có việc thì đi mau lên, đừng xen vào chuyện của ta.
Y Quỷ liếc nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một cái, cười đen tối nói:
- Vậy ngươi ngoan ngoãn đợi, à buổi tối nhớ về là được - Nói xong Y Quỷ nhảy xuống tường, phi nhanh vài cái đã không thấy tăm hơi.
Mộ Dung Hi Nhiên ở trong sân phơi thảo dược vào buổi sáng, không có chút chú ý tới có một đôi mắt sói đang nhìn nàng chằm chằm.
Đợi dọn xong thảo dược trên tay, Mộ Dung Hi Nhiên mới ngồi trên ghế đá, cầm lấy sách thuốc nghiêm túc đọc.
Y Thánh đi ra từ trong phòng liền phát hiện ra Mộ Dung Hi Nhiên lại đang đọc sách thuốc. Buổi sáng nếu không phải lấy cớ hái thuốc bảo nàng đi ra ngoài một chút thì chỉ sợ nàng suốt ngày ngồi trong phòng sẽ không tốt.
Y Thánh đứng dưới mái hiên, hô với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, đi giặt quần áo giúp vi sư.
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩng đầu khỏi sách, gật gật đầu với Y Thánh, thả sách trên bàn đá bên cạnh, đứng dậy vào trong một phòng, chỉ chốc lát liền mang ra một chậu quần áo.
Ghé vào đầu tường, ta nghe rất rõ ràng Y Thánh rất có 'khí thế' 'ra lệnh' cho Hi Nhiên giặt quần áo, ánh mắt nhìn chằm chằm Y Thánh tựa hồ muốn đốt một lỗ trên người ông ta.
Ta cũng chưa nỡ để Hi Nhiên làm một chút việc nặng mà ông lại dám bảo nàng giúp ông giặt 'quần áo bẩn'!
Y Thánh nhăn mi khi cảm thấy một ánh mắt bao hàm tức giận nhưng không có sát khí. Nhìn chung quanh không phát hiện có dị thường, chẳng lẽ là bản thân nghĩ nhiều?
Mộ Dung Hi Nhiên đang giặt quần áo cảm thấy có chút kỳ quái, không chỉ bởi vì cảm giác giống như có thêm một người trong viện, mà còn vì vài món quần áo này nghe nói là năm xưa sư phụ vốn định đưa cho người trong lòng của ông nhưng vẫn chưa tặng đi. Đang êm đẹp, vì sao sư phụ lấy ra mấy món quần áo cất giấu này bảo nàng giặt? Chẳng lẽ người trong lòng của sư phụ xuất hiện?
Mấy bộ y phục này cũng không phải làm từ chất liệu bình thường, Mộ Dung Hi Nhiên không dám qua loa, cẩn thận giặt sạch.
Gần chạng vạng, trời chậm rãi chuyển tối, ta lại nghe thấy Y Thánh 'ra lệnh':
- Hi Nhiên, chuẩn bị cơm chiều.
Mộ Dung Hi Nhiên lên tiếng, chỉ chốc lát sau bay ra một trận hương cơm.
- Tá Quân - Đang lúc ta ngửi hương cơm mà tưởng tượng cảnh Hi Nhiên nấu cơm thì một giọng trầm của vị đạo trưởng nào đó bên người vang lên bên tai.
Ta hoảng sợ buông tay, rớt xuống khỏi tường.
- Lão Quỷ, ông muốn hù chết ta sao? - Ta xoa xoa cái mông đau, bò lên từ mặt đất, bất mãn nói.
Y Quỷ vẻ mặt đáng thương nói:
- Tá Quân, chúng ta cũng nên dọn cơm.
Ta đây mới đột nhiên nhớ ra ta đã nằm ở trên tường một buổi chiều. Khó trách vừa nãy ngửi được hương cơm, thì ra đã đến giờ ăn cơm chiều.
Đang lúc ta chuẩn bị trở về cùng Y Quỷ thì lại nghe thấy giọng của Y Thánh truyền tới:
- Hi Nhiên, ăn nhiều một chút, mỗi ngày ăn ít như vậy sao đủ?
Ít như vậy là bao nhiêu? Có ăn đủ một chén cơm không? Mỗi ngày như thế chẳng phải là Hi Nhiên của ta bị đói bụng sao?
Ta sờ cằm tự hỏi, trước kia Hi Nhiên cũng như thế, mỗi lần ăn cơm đều chỉ ăn một chút, hơn nữa cơ bản là không ăn thịt! Mỗi lần đều bị ta nhìn thẳng mới miễn cưỡng ăn một chén cơm, hiện tại không có ta ở bên giám sát thì khẳng định Hi Nhiên lại không ăn nhiều cơm rồi!
Trải qua một cái buổi chiều 'quan sát', ta chắc chắc Hi Nhiên siêng năng khắc khổ 'tự ngược', lại thường xuyên bị Y Thánh 'ngược đãi', chẳng trách ta cảm thấy nàng gầy!
Như vậy không được như vậy không được! Nhất định phải nghĩ biện pháp mới được!
Trong hoàng hôn, một ông già áo tro túm lấy gáy một thiếu niên áo trắng, thiếu niên áo trắng kia vẻ mặt ngưng trọng như đang quyết định chuyện trọng đại, không có một chút phát hiện đang bị người khác tha về nhà.
Mấy ngày kế tiếp, Y Quỷ thường không thấy thân ảnh của Lâm Tá Quân, người luôn nhảy lên nhảy xuống trước kia gần đây tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, làm hại Y Quỷ không quen loại ngày một chút cũng không gà bay chó chạy.
Tương phản với Y Quỷ, Y Thánh đã quen cảnh 'tinh thần không yên' tới nhiều ngày nay.
Bởi vì nghĩ đến bức tường kia sẽ thành nơi cư trú của ta, ngay ngày hôm sau đập mấy lỗ trên tường, như vậy sẽ tiện cho ta bò xuống bò lên.
Tại bức tường, ta bắt đầu cuộc sống liên tục rình trộm của mình.