Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 54: Người hữu duyên




Sau chuyện ở núi Quỷ Khốc, người "trong lòng có quỷ" dưới tay ngũ Vương gia giương cao danh nghĩa báo thù cho ngũ Vương gia, tập trung lại thủ hạ và binh mã của ngũ Vương gia, chuẩn bị tìm tam Hoàng tử "thí thúc giết huynh" đòi công đạo.

Nhưng tuy người hoàng gia họ Ân hiện tại đang đấu tranh nội bộ, thì một khi có người ngoài muốn ngấp nghé giang sơn lại có vẻ thập phần đoàn kết, sự đoàn kết này thể hiện ở... cùng nhau chém người ngoài, rồi cùng nhau chĩa mũi nhọn vào tam Hoàng tử.
Lúc này, không biết làm sao mà đụng tới một tướng quân "trung với Hoàng thất", tướng quân này vốn nên đang đóng quân ở biên cương, nghe nói tam Hoàng tử gặp nạn liền đặc biệt mang theo thủ hạ và ba nghìn binh mã đến cậy nhờ.
Đây không phải là chơi ông mày sao? Bát Vương rục rịch, mời chào nhân tài khắp nơi hoặc thuyết phục trọng thần trong triều đứng về phía mình, nhưng lại không thấy ai đi tìm tướng quân đang đóng quân này. Đương nhiên, nếu có được sự trợ giúp của bọn họ thì tốt, còn nếu như bọn họ không để ý chức trách mà mang binh phản lại quốc thổ, thì vấn đề liền lớn.
Phương bắc Minh Hi Quốc có hai nước Á Tắc và Khuyển Tang như hổ rình mồi, phía nam lại có Nam Man oán hận chất chứa thâm sâu, mặt đông giáp biển, trước mắt cũng đang bị thời tiết lũ lụt tràn bờ, phía tây mặc dù không có nhiều nguy hiểm, nhưng vài quốc gia ở đây hay tới gây rối cũng đủ làm người ta đau đầu. Tướng lãnh biên ải vừa đi, nếu có nước muốn xâm phạm, loạn trong giặc ngoài, thì Minh Hi không thể không mất nước.
Trước mắt, thanh danh của tam Hoàng tử đã đủ xấu, lại thêm một tướng quân trốn vị trí tổn hại đến an nguy quốc gia, nếu tam Hoàng tử muốn mời chào nhân tài cũng sẽ không dễ dàng.
Tướng quân này có chút vấn đề, nhưng binh mã vẫn không thể không cần.
Sau khi quân đội có quy mô mới, ta cũng có thêm một chức vị - quân sư, không có một ai, không có một người chỉ dẫn nào vương vấn nơi này, một tiểu dân bình thường như ta rất khó xử trí hô hoán những binh sĩ chỉ nhận cấp không nhận người này.
Vốn sau khi ta trở thành quân sư gì đó xong thì nên có thêm cây quạt phất phất, sau đó thương lượng chút quốc gia đại sự với những người khác, kết quả là ngày đầu tiên nhậm chức lại bị đày đi...
Cái gì mà "Tá Quân, cậu đa mưu túc trí, nhất định có thể đầy đủ lợi dụng chuyện tam Hoàng tử Ân Lưu Triệu là huynh trưởng mà Ân Lưu Ngữ và Ân Ly Mộng kính yêu nhất, Ân Lưu Ngữ và Ân Ly Mộng một là con gái của người Liễu lão gia thương yêu nhất đã mất, một là con gái của muội muội mà Liễu lão gia thương yêu nhất - Liễu phi hiện tại, để Ân Lưu Triệu chịu khổ chính là để hai cháu gái ngoại và muội muội của ông ta lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, làm cảm động Liễu lão gia hàng nghìn vạn thuyết khách đều không làm nhúc nhích lòng nổi kia, sau đó quân lương của chúng ta liền không cần phải sợ."
Ta lắc đầu, cự tuyệt rồi lại cự tuyệt, thủ phú (nhà giàu nhất) của Minh Hi thì tiền trong tay có bao nhiêu người chạm được vào? Ta vừa đi thì phỏng chừng liền bị phát hiện, ta còn không phải định sẵn thành vật hi sinh sao.
Thấy ta cự tuyệt, Y Thánh chỉ bí hiểm cười cười, không nói thêm.
Sáng hôm sau, Mộ Dung Hi Nhiên đến gõ cửa phòng ta, trong tay cầm một cái bọc quần áo nhỏ.
Ta nhìn chằm chằm cái bọc nhỏ kia thật lâu, trêu ghẹo:
- Hi Nhiên, nàng đã chuẩn bị tốt bỏ trốn theo ta sao? Bất quá bỏ trốn không phải nên vào buổi tối sao? Làm sao nàng đã tới sớm như vậy?
Mộ Dung Hi Nhiên gõ hai cái lên đầu ta, sẵng giọng:
- Không được nói bậy.
Ta bĩu môi:
- Nàng không thể cho ta vui vẻ một chút sao? Từ sau khi Y Thánh áp bức ta, ta ngày đêm ngóng trông nàng vào trời tối sẽ dùng khinh công tuyệt thế bay vào phòng ta, sau đó xách ta đi.
Mộ Dung Hi Nhiên sờ sờ đầu ta:
- Xem ra thật sự sư phụ khi dễ huynh khá thảm?
Ta nhất thời hai mắt đẫm lệ lưng tròng:
- Đúng vậy đúng vậy, nàng không biết đâu, ngày hôm qua lão Cổ còn muốn ta đi dứt lông trên người lão hồ ly họ Liễu, nàng phải biết rằng đó ông ta là một con hồ ly giảo hoạt vẫn luôn bị nhiều người thèm muốn. Ta đi không phải là chịu chết sao?
Bàn tay phóng trên đầu ta hạ xuống nhẹ nhàng vỗ về mặt ta, Mộ Dung Hi Nhiên cau mày nói:
- Sư phụ thật sự bảo huynh đi làm việc nguy hiểm như vậy?
Ta lặng đi một chút, kỳ thật không phải ta sợ gặp nguy hiểm, chỉ là ta...
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Ta đi tìm sư phụ.
- Đợi một chút, đừng đi! - Ta gắt gao bắt lấy cổ tay Mộ Dung Hi Nhiên - Chuyện đó... chuyện đó kỳ thật nếu ngụy trang một chút rồi chui vào, đi bên người có một bảo tiêu võ công cao cường rồi phối hợp với chiến thuật tâm lý thích hợp, có thể không thành công những vẫn toàn thân trở ra được.
Ta có chút xấu hổ hắng giọng, nói:
- Nàng phải biết rằng, thủ phú kia cách xa nơi này như vậy, ta đi tới rồi quay lại không biết mất bao lâu, thế không phải là... rất lâu không được thấy nàng sao? Y Thánh trước kia đã muốn chia rẽ chúng ta, mỗi lần ta trừng ông ta vài lần ông ta đều chơi xấu ở bên người chúng ta không chịu đi, lần này ta vừa đi, ông ta tìm thêm cho nàng mấy họ Trương họ Tạ họ Ngô gì đó thì ta trở về không phải sẽ khóc muốn chết sao?
Ta cúi đầu, bên tai có điểm nóng lên, chuyện kể rằng, bởi vì việc tư mà chậm trễ việc công, bởi vì nói ra lý do ngây thơ như vậy mà chậm trễ việc công thì phỏng chừng cũng bị người ta cười chết.
Đợi nửa ngày cũng không thấy phản ứng, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, thấy Mộ Dung Hi Nhiên vẻ mặt muốn cười mà không dám cười, ta hừ một tiếng, cảm thấy mặt đỏ rần:
- Muốn cười thì cứ việc cười đi.
Mộ Dung Hi Nhiên thoáng bình ổn cảm xúc, trong ngữ điệu mang theo ý cười thật sâu:
- Tá Quân, kỳ thật hôm nay sư phụ để ta tới theo nàng đi tìm Liễu thủ phú.
- Thật sao? - Ta như nghe được tin tức chấn động gì, không khỏi hỏi - Không phải lão Cổ bị người ta xuyên chứ? Sao đột nhiên được khai thông như vậy?
- Xuyên cái gì? Ta cũng không biết trước kia vì sao sư phụ ngăn trở, bất quá lần này sư phụ nói ông ấy đã phát hiện một sự kiện, cho nên ông ấy định làm chuyện có lợi nhất - Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta vào trong phòng - Huynh cũng mau đi thu thập, chờ một chút rồi chúng ta xuất phát.
- "Chúng ta"? - Ta chỉ chỉ chính mình rồi chỉ chỉ Mộ Dung Hi Nhiên - Nàng đang nói nàng và ta, chỉ hai người chúng ta?
Mộ Dung Hi Nhiên gật đầu nói:
- Tất nhiên là chúng ta. Lần này đi chúng ta cần bí mật hành động, nhiều người sẽ dễ bị bại lộ. Ta đi theo bên cạnh huynh có thể che chở huynh, chắc huynh sẽ không buồn bực vì ta đi theo chứ?
- Không hề! - Ta vội vàng xua tay - Ta...ta sẽ đi thu thập ngay bây giờ!
Lão Cổ, tại sao ông không nói sớm cho ta biết là chỉ hai người ta và Hi Nhiên đi! Mình và Hi Nhiên đã bao lâu rồi không được ở cùng nhau đây! Nếu ông sớm nói cho ta biết một chút thì tối hôm qua ta liền thu dọn đồ đạc đi rồi, còn có thể để Hi Nhiên cùng tán gẫu với Vương Cảnh Hủ đáng ghét kia sao!
Ta nhanh chóng đóng gói quần áo, vừa xách lên ta liền ngẩn người, sao có cảm giác hơi là lạ? Sao có loại cảm giác bị người khác gắt gao nắm lấy khuyết điểm?
Mặc kệ mặc kệ, rốt cục có thể thoát khỏi bọn họ một hồi, có thể đi du sơn ngoạn thủy cùng Hi Nhiên một đoạn thời gian.
Ta chạy vội ra ngoài, ngay cả Mộ Dung Hi Nhiên cũng không bắt được, ta hô với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, trước tiên nàng ở cửa chờ ta, ta đi tìm bọn lão Cổ lấy đồ vật!
Mấy ngày sau, ta trên đầu đội một cái mặt nạ, tay phải cầm mứt quả, tay trái nắm tay Mộ Dung Hi Nhiên đi trên đường cái phồn hoa. Mộ Dung Hi Nhiên nhắc nhở nhiều lần chúng ta không phải đi chơi mà là có chính sự muốn làm, cuối cùng vẫn "mê muội mất cả ý chí" đã đời rồi mới quay về, ngày hôm nay bất quá là một chuyến vòng qua vòng lại mấy lần mà thôi.
Không biết có phải ông trời thấy ta quả thật vui vẻ quá mau hay không, cho nên đặc phái một người tới quấy rối. Ngay tại lúc ta và Mộ Dung Hi Nhiên xem lão nhân trước mặt nắn đồ chơi làm bằng đường thì bên người truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Ngươi nói bậy, tiền này không phải ta trộm!
- Văn Chỉ? - Mộ Dung Hi Nhiên tự nhiên cũng nghe thấy, nàng quay đầu gọi ra tên người này.
Được rồi, chính là Giang Văn Chỉ lại tới!
Xem ra Giang Văn Chỉ gặp phải phiền toái, ta kéo tay Mộ Dung Hi Nhiên định trộm chạy trốn thì lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn:
- Sự thật chỉ có một. Người trộm bạc là ngươi!
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nhìn một chút Conan giả vừa nói chuyện là ai. Nhưng ta vừa nghiêng đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt của Giang Văn Chỉ.
Sau đó... ta còn chạy trốn được sao?
Ta bị lôi qua chủ trì công đạo cho Giang Văn Chỉ.
Giây đầu tiên bị lôi qua, ta quét mắt nhìn Conan giả. Là một nam tử gầy yếu, thân không cao không lùn, da mặt trắng nõn, mặt trái xoan, xem ra giống một tiểu bạch kiểm. Chỉ là hắn vừa mở miệng nói liền phá hủy ấn tượng đẹp, giọng nói quá mức khàn, nghe không quá thoải mái.
Tiểu bạch kiểm Conan giả chỉ vào một nam nhân trung niên nói:
- Là người này trộm tiền của vị lão bá, không liên quan đến vị cô nương này.
Người nọ liều chết không nhận, chỉ hỏi:
- Ngươi có chứng cứ gì?
Ta nhìn lướt qua một thùng nước trước mắt Conan giả, bạc bình tĩnh nổi trong nước, cũng hiểu ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Conan giả nói êm tai với mọi người:
- Vị lão bá kia làm ăn bằng bánh rán, nên tay ông ấy chạm vào bạc tất nhiên sẽ dính vấy mỡ vào bạc. Bạc mọi người ném xuống đều bình thường, chỉ có bạc rơi ra từ trong tay ngươi mới trồi lên một lớp mỡ.
Lúc sau mọi người công khai lên án nam tử trung niên kia. Giang Văn Chỉ đứng ở một bên, vẻ mặt sùng bái nhìn Conan giả.
Cuối cùng, nam tử trung niên kia khóc lớn, nói mẫu thân của ông ta sinh bệnh nặng, ông ta không còn cách nào mới ra hạ sách này.
Conan giả hơi nhíu chân mày, lấy ra túi tiền, cho nam tử trung niên kia mấy miếng bạc vụn.
Giang Văn Chỉ và ta đứng ở một bên, thấy rất rõ ràng, túi tiền trong tay Conan giả kia không phải là túi tiền màu trắng giúp Giang Văn Chỉ gặp người hữu duyên sao!
Conan giả tự động tới chào hỏi:
- Làm cô nương sợ hãi rồi. Lòng người hiểm ác, mong rằng sau này cô nương cẩn thận.
Giang Văn Chỉ thẹn thùng với Conan giả:
- Hôm nay đa tạ công tử, bằng không tiểu nữ thật không biết làm thế nào mới tốt. Không biết tôn tính đại danh của công tử?
Người nọ vái chào nói:
- Không dám, tại hạ là Diệp Nguyên Đạo.
Giang Văn Chỉ tiếp tục thẹn thùng:
- Tiểu nữ chân thành đa tạ công tử, công tử, có thể hân hạnh được ngài nhận lời tới tửu lâu phía trước uống chén nước không, coi như tâm ý của tiểu nữ?
Tiểu nữ? Tiểu nữ? Giang Văn Chỉ lại có thể tự xưng tiểu nữ?
Ta vẻ mặt run rẩy trong lòng Mộ Dung Hi Nhiên.
Đầu ngón tay Mộ Dung Hi Nhiên điểm trên lỗ mũi ta, nói:
- Không được hồ nháo.