Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 46: Hồi cung





Mộ Dung Hi Nhiên nóng lòng đến Mộ Dung sơn trang, cùng Vương Cảnh Hủ đánh ngựa bay nhanh. Ta ngồi sau Mộ Dung Hi Nhiên, gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cằm để trên vai nàng, trong đầu suy tư về thông điệp vừa lấy được trên lá thư của lão gia tử Mộ Dung. Ta còn đang nghĩ kiếm, chúng ta đã đến Mộ Dung sơn trang...
Ta chỉ đành bỏ ra khỏi óc hình dạng các loại kiếm, bắt đầu xử lý một chuyện khác.
Từ trước cổng Mộ Dung sơn trang bắt đầu xuất hiện thi thể, chủ yếu đều úp mặt ngã xuống, trên lưng đều bị chém mấy đao, vấn đề là không phải đối mặt nghênh địch, mà là có người ở sau lưng họ mà chém chết họ.
Một tay ta nắm lấy tay Mộ Dung Hi Nhiên, cẩn thận vượt qua thi thể, chậm rãi đi vào trong.
Từ cửa xuất hiện dấu hiện đánh nhau, người chết nằm ở trong này đại bộ phận ăn vận như tiểu tư, trong đó có vài hộ viện. Từ tư thế thi thể ngã xuống đất hướng ra ngoài ở nơi này, xem ra những người này là lúc trốn ra ngoài bị giết chết từ phía sau.
Từ đây có thể rõ ràng, kẻ diệt môn bắt đầu từ trong sơn trang mà không phải tấn công từ ngoài tiến vào.
Mộ Dung sơn trang nhiều người như vậy, nếu kẻ diệt môn mang ít người thì nhất định sẽ có cá lọt lưới, một hơi giết một trăm bốn mươi lăm miệng ăn cùng ba mươi sáu khách, còn không ít người biết võ nghệ, vậy người mà kẻ kia mang theo khẳng định cũng không ít. Nếu là một người, trừ khi hắn hạ loại thuốc tương tự Nhuyễn Cân Tán, bằng không hắn chính là thần, một kiếm giết trăm người.
- Tá Quân.
- ... Hả? - Nghe thấy có người gọi ta, ta phục hồi lại tinh thần.
- Ngươi đang nghĩ gì? - Vương Cảnh Hủ đứng trước mặt ta, cau mày hỏi.
Nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên cũng có vẻ mặt tò mò, ta hắng giọng một cái hỏi:
- Vương Cảnh Hủ, ngươi có biết đến đây diệt môn là một người hay là một nhóm người không?
Vương Cảnh Hủ lắc đầu.
- Vậy các ngươi có thể nhìn ra được những vết thương này có cùng do một người làm hay không? - Ta lại hỏi, trên tiểu thuyết không bình thường thường có cao thủ liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là abc đâm kia là xyz chém mà?
Vương Cảnh Hủ thả lỏng mày, bật người ngồi xổm xuống xem xét vết thương của người chết, sau đó lại nhăn mày:
- Không phải của cùng một người, xem ra có rất nhiều người.
- Ừ, như vậy ta nói cho các ngươi biết, những người tới giết ban đầu đã ở trong trang, ngươi xem, những người này đều đang ra bên ngoài trốn thì bị chém chết, chứng tỏ lúc ấy kẻ giết người đuổi theo phía sau bọn họ. Hơn nữa bọn họ còn chưa đi ra ngoài đã bị giết, đều này chứng tỏ lúc ấy kẻ giết người đứng ở đại đường và khu vực cửa lớn - Ta thoáng suy tư, nói thêm - Còn ngươi nói số người chết phù hợp so với số người trong sơn trang, điều này chứng tỏ những người đó không phải giả vờ vào trong trang mai phục. Như vậy các ngươi nói xem, một đoàn người muốn tiêu diệt Mộ Dung gia, vì sao có thể không chút che dấu ở trong chỗ này, lại khiến người trong trang và khách chút không chút phòng bị đối với bọn chúng?
- Cái này đã nói lên bọn chúng cùng tam ca và ngũ tỷ, người trong trang và cả khách ngày đó đều quen biết nhau! - Ta nói đến đây, Mộ Dung Hi Nhiên cũng tự nhiên hiểu ra.
Trên mặt Vương Cảnh Hủ cũng lộ ra mỉm cười:
- Xem ra lần này tới là đúng rồi, nghe Tá Quân vừa nói như thế, muốn tìm hung thủ thật sự dễ dàng hơn rất nhiều!
- ... Hi... Nhiên... - Âm thanh rất nhỏ cơ hồ bị xem nhẹ được chúng ta nghe được.
Trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên chợt lóe lên vẻ vui mừng, ngay sau đó lại nhanh chóng tìm người sống sót.
- Ở đây! - Vương Cảnh Hủ ngồi xổm trước người một nam tử, gọi chúng ta.
Ta chạy tới nhìn, mới phát hiện ra nam tử kia là Mộ Dung Hi Bằng! Hắn một thân đầy máu, y phục trên người bẩn loạn không chịu nổi, thiếu chút nữa khiến người ta không nhận ra.
Hắn nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên, ánh mắt ảm đạm ban đầu nhất thời tóe ra ánh sáng như thấy một cây cỏ cứu mạng cuối cùng. Mộ Dung Hi Bằng nỗ lực ngẩng đầu, gian nan nói:
- Cái chìa khóa...bọn chúng...chưa lấy đi, còn... còn ở chỗ ta - Nói xong Mộ Dung Hi Bằng vươn tay đụng đến chủy thủ bên cạnh, một đao cắm vào đùi vốn đã đầm đìa máu tươi.
Ta nhìn ra được Mộ Dung Hi Bằng có chuyện rất quan trọng cần nói cho chúng ta biết, bằng không cũng sẽ không đang không sao lại lấy đao đâm chính mình, vì thế ta đưa tay ngăn cản Mộ Dung Hi Nhiên đang muốn cản hắn.
Mộ Dung Hi Bằng thở càng ngày càng dốc, khiến người ta lo lắng không chừng hắn lập tức chết.
Bất quá xem thần sắc của hắn, sự tình vẫn chưa xong thì Mộ Dung Hi Bằng còn luyến tiếc để chết. Hắn nắm chủy thủ, dùng sức cạy một thứ ra.
Ta chỉ thấy một thứ thẳng dài đầm đìa máu bị hắn cạy ra, bị tình huống kinh dị này làm kinh sợ tới mức nhích lại gần Mộ Dung Hi Nhiên. Ta ở hiện đại đã bao giờ thấy qua cảnh máu me như vậy chứ...
Vừa nãy khi nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất ta đã có chút buồn nôn, nhưng lúc đó đầu muốn "phá án" nên không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ coi các thi thể đều là mây bay, hiện tại một màn "tình hình" như vậy ở trước mặt ta khiến ta thật sự chịu không nổi.
Ta xem đến sắc mặt trắng bệch, cảm thấy không khỏe, cau mày.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, cảm giác không khoẻ mới chậm rãi giảm.
Ta quay đầu, cười cười với Mộ Dung Hi Nhiên đang lo lắng, ý bảo ta không sao.
- Đây...cái chìa khóa... - Ta vừa tốt chút thì cái thứ đầm đìa máu kia liền đưa đến trước mặt ta.
Ta ngửi thấy mùi máu tươi, trong miệng lại trở nên ê ẩm chua chua, cảm giác có gì đó trong bụng xông tới. Ta nhìn Mộ Dung Hi Bằng đang cầm "cái chìa khóa" tràn ngập hi vọng nhìn ta, lại nghĩ tới hắn vì giữ cái chìa khóa này mà lại có thể "nhét" cái chìa khóa vào đùi, ta đưa tay tiếp nhận cái chìa khóa.
- Các ngươi... đi lấy kiếm...còn nữa... cẩn thận với Hi Phù hòa cửu...hòa cửu... - Mộ Dung Hi Bằng còn muốn nói gì đó, nhưng hắn trợn trừng mắt nói không ra nổi chữ phía sau, thẳng đến khi đầu hắn nặng nề trở về mặt đất, thì hắn thật sự rốt cuộc nói không ra lời.
- Hi Phù hát tửu (uống rượu)? - Đây là chuyện quỷ dị gì vậy? Mộ Dung Hi Phù uống rượu nên tiêu diệt Mộ Dung sơn trang?
Đi lấy kiếm, chẳng lẽ cùng một đồ vật với kiếm mà lão gia tử nói trên thư?
Từ Mộ Dung sơn trang trở về Di Hoa cung đã là buổi chiều ba ngày sau, trong đoạn thời gian này, Mộ Dung Hi Nhiên vẻ mặt trầm trọng, ta có thể hiểu rõ được cảm giác được tâm tình của nàng thật không tốt. Dù sao người chết đều là người thân của nàng.
Ta thật hy vọng hiện tại tài ăn nói của ta có thể tốt chút, ít nhất thì có thể an ủi nàng, chỉ là ta nghĩ tới tình cảnh bi thảm trong Mộ Dung sơn trang thì ngay cả mình cũng khó khăn không khó chịu, làm sao tìm được từ gì đi an ủi nàng đây?
Ta đi theo bên người nàng, cùng nàng chậm rãi đi vào trong. Đột nhiên Mộ Dung Hi Nhiên dừng bước, ta đi chậm lại, ngẩng đầu nhìn.
Hai tiểu tiên nữ ngồi trước bậc cửa, nữ tử nhỏ hơn hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn phương xa, quần áo màu lam bảo vệ thân hình nhỏ nhắn của cô bé, ở cổ tay lộ ra làn da tuyết trắng, tay phải còn dùng dây tơ hồng buộc hai cái chuông.
Nữ tử lớn hơn một thân áo trắng, ngồi bên người nữ tử quần áo màu lam, yên lặng thanh nhã, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn phương xa, tựa hồ lâm vào trầm tư.
- Tá Quân - Mộ Dung Hi Nhiên bắt lấy tay ta - Vô Khuyết và Tuyết Thần còn nhỏ như vậy, đại ca của ta vừa mới qua đời, hiện tại người Mộ Dung gia cũng bị chết, chuyện này nếu nói cho bọn chúng biết, bọn chúng có thể chịu được không?
- ... Ta không biết - Ta thở dài thườn thượt.
- Cô cô! Cô cô! - Mộ Dung Tuyết Thần vốn đang chờ Mộ Dung Hi Nhiên, chỉ là cô cô của cô bé đi đến nửa lại dừng lại, Mộ Dung Tuyết Thần không chờ được, quơ hai tay hét to gây chú ý với chúng ta. Hai cái chuông trên cổ tay va chạm phát ra tiếng vui tai, giọng nói phấn khởi của Mộ Dung Tuyết Thần so với chuông còn giòn hơn vài phần.
Tiếng của Mộ Dung Tuyết Thần kéo lại sự chú ý của người bên cạnh, Ly Mộng thu hồi ánh mắt, thản nhiên nhìn ta và Mộ Dung Hi Nhiên.
Ta nhìn tiểu cô nương áo trắng ngẩn người, biểu cảm không buồn không vui như vậy, nếu không phải cô bé mới chỉ mười tuổi, thì ta thật sự nghĩ cô bé đã xuất gia nhiều năm, là một ni cô nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ ảo huyền của cuộc đời. Bất quá xem cái dạng này của nó, không phải lão Cổ chữa cho nó tốt lắm sao, sao nó đã bị đốt thành đồ ngốc rồi?
Ôi... đáng tiếc, đứa nhỏ xinh đẹp như vậy.
Ta còn đang suy nghĩ miên man, Mộ Dung Tuyết Thần sớm đã không thể kềm nén, một đường chạy tới nhào vào lòng Mộ Dung Hi Nhiên, chuông nhỏ trên tay leng keng theo một đường cô bé chạy.
- Cô cô, sao giờ hai người mới trở về? Tuyết Thần rất nhớ hai người! - Nói xong cô bé lại tức giận nói - Vô Khuyết ngày ngày luyện võ, Cổ bá bá hiện tại lại không đếm xỉa tới Tuyết Thần, tỷ tỷ áo trắng xinh đẹp kia cũng không nói chuyện cùng Tuyết Thần, Tuyết Thần thật đáng thương... - Mắt to trong veo như nước của Mộ Dung Tuyết Thần nhất thời hiện lên một tầng hơi nước, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất thì càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mộ Dung Hi Nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Dung Tuyết Thần an ủi:
- Tuyết Thần ngoan, cô cô trở về cùng con được không?
- Được! - Trẻ con vẫn là trẻ con, vừa nãy còn một bộ lã chã chực khóc, hiện tại đã lộ ra nụ cười sáng lạn, hai mắt thật to híp lại thành trăng lưỡi liềm, nhất thời có vẻ phấn khởi.
Ta ở một bên nhìn, trong lòng rít gào: Tuyết Thần thật dễ thương thật dễ thương, Hi Nhiên thật mẫu ái thật mẫu ái (tình yêu thương của người mẹ), vì sao ta không có camera... Vì sao không có camera ơi là camera...
Bất quá nhìn thấy một hình ảnh tốt đẹp như vậy, trong lòng bất tri bất giác dễ chịu đi rất nhiều.
Đáng tiếc sự yên lặng rất nhanh bị đánh vỡ. Y Thánh bước nhanh tới, phía sau còn có Mộ Dung Vô Khuyết đi theo. Tiểu nam hài vốn đang quật cường mím chặt môi, nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên liền cũng mặc kệ nhào vào trong ngực nàng khóc lớn:
- Tỷ tỷ, có phải cha bọn họ thật sự đều chết hết rồi không? Bọn họ thật sự không quan tâm tới chúng ta sao?
Y Thánh sắc mặt nặng nề, hỏi:
- Tá Quân, ta vừa nghe Cảnh Hủ nói chuyện đã qua.
Ta vẫn chưa trả lời, bên người lại truyền đến một tiếng khóc, thì ra là Mộ Dung Tuyết Thần nghe Mộ Dung Vô Khuyết nói vài câu thì đại khái cũng hiểu ra vài phần, thương tâm đau khổ khóc lên. Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ giọng an ủi, nhưng không thấy hiệu quả bao nhiêu.
Ngồi trước bậc cửa nhìn thấy tất cả chuyện này ngay từ đầu, Ly Mộng chậm rãi đứng dậy, đi đến bên người Mộ Dung Tuyết Thần, lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch. Đợi cho Mộ Dung Hi Nhiên nhận lấy xong, lại lãnh đạm tránh ra.
Tiếng khóc gây áp lực mười phần cho ta, ta phiền não gãi gãi tóc, sau đó lấy ra lá thư và cái chìa khóa rửa sạch nhiều lần vẫn có mùi máu tươi.
Y Thánh còn chưa xem thư, nhìn thấy cái chìa khóa thì thần sắc biến đổi trong một khắc:
- Đây là?