Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 38: Đi dạo phố




Ngay xế chiều thành lập Di Hoa Cung, chúng ta lại không dừng vó ngựa rời khỏi Di Hoa Cung, đến thẳng thành Giang. Nguyên nhân rất đơn giản, tam Hoàng tử bị nhốt ở thành Giang.
Đương nhiên, nếu là đơn giản bị nhốt ở đây thì chúng ta cũng không cần vội vã như vậy, vấn đề là bên kia có một tiểu cô nương giàu có sốt cao vài ngày nay đến giờ còn hôn mê, chờ bọn lão Cổ qua cứu mạng.
Vì thế ta bị ném vào xe ngựa xóc nảy lên đường tới thành Giang vì một đứa nhỏ đáng thương sốt cao mấy ngày, nói không chừng đầu óc đã cháy hỏng.
Mấy Vương gia thả ra tin đồn nói tam Hoàng tử có ý đồ cướp ngôi, là hung thủ sát hại các Hoàng tử Công chúa, sau đó việc kiểm tra người ra vào thành trở nên nghiêm ngặt hơn.
Cửa thành mỗi giờ mỗi khắc đều có binh lính coi chừng, mỗi lần có tiểu nam hài chừng mười lăm tuổi và tiểu hài tử chừng mười tuổi đi qua đều bị tập trung lại, sau đó...sẽ không thả người.
Xe ngựa vận chuyển đồ đạc, binh lính còn dùng thương dài hung hăng chọc mấy thương, mặc kệ có bao nhiêu hòm đều phải mở ra xem qua, bình lớn một chút cũng phải nhìn xem, giống như bọn tam Hoàng tử có thể trốn trong hộp trang sức và vò đựng đồ chua để đi ra ngoài...
Dù sao thì là tra thật sự nghiêm, dù sao thì từ cửa thành đi ra ngoài là vô vọng...
Chúng ta vào thành, ta nhìn trên đường lớn người tấp nập, trên mặt mỗi người đều vui sướng, cả thành Giang thoạt nhìn phi thường náo nhiệt.
Vì để không xuất hiện con cóc không sợ chết đi ra trêu chọc thiên nga trắng Hi Nhiên rồi để bị núi băng Vương Cảnh Hủ gây phiền toái không cần thiết, Mộ Dung Hi Nhiên đeo khăn che mặt, nhưng đi trong đám người vẫn gây chú ý.
Trên đường cái thật sự rất nhiều người, ta chỉ chăm chăm nắm tay Hi Nhiên, vây nàng vào trong ngực, tránh cho bị người ta "không cẩn thận" ăn đậu hũ.
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩng đầu, chân mày hơi chíu, đôi mắt đen như bảo thạch lộ ra ý cười thản nhiên.
Ta khờ ngốc nhếch miệng cười, tiếp tục dùng thân thể ngăn đám đông.
Lẫn lộn trong đám người nửa ngày mới tới khách điếm Phúc Tụ. Có thể do hôm nay là ngày hội gì đó nên người đến khách điếm dùng cơm đặc biệt nhiều, tiểu nhị của điếm mang trên mang dưới, nhìn thấy chúng ta cũng không có thời gian chiêu đãi.
Vương Cảnh Hủ lập tức đi tới quầy, nói với chưởng quầy còn đang tính sổ:
- Chưởng quầy, gian thứ năm trên lầu đã bị người đặt chưa?
Chưởng quầy nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Vương Cảnh Hủ một cái, nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói:
- Gian thứ năm còn chưa bị đặt - Ông ta lại nhìn chúng ta đứng phía sau Vương Cảnh Hủ, nói - Các hạ chạy mấy ngày nhất định đã đói bụng, mau theo ta đến phía sau ăn một chút.
Chưởng quầy phân phó tiểu nhị vài câu liền lôi chúng ta đi về sau viện.
Tới giờ ta mới phát hiện ra hóa ra lời thoại một chút cũng không quỷ dị vừa rồi lại là ám hiệu...
Chưởng quầy mang theo chúng ta đi đến một vựa củi, lấy ra trên tường một viên gạch, đưa tay vào dạo qua một vòng, đằng sau ngăn tủ liền xuất hiện một lối đi.
Chưởng quầy cúi người với Vương Cảnh Hủ, lui ra ngoài.
- Tá Quân - Ta vừa định đi tiếp đã bị Y Thánh gọi lại - Tá Quân, ta... không đi nổi nữa - Y Thánh vẻ mặt khó xử.
- Không đi? - Ta ngẩn người - Vì sao? Chẳng lẽ ở trong tối ông liền không thể cứu người? Vậy muốn chúng ta đem người lên sao?
Y Thánh muốn nói lại thôi:
- Ta không thể gặp Hoàng thất...ta...
Ta có hứng thú, híp mắt nhìn ông ta:
- Không thể gặp Hoàng thất? Có chuyện xưa! Nói, ông đã làm gì?
Y Thánh thở dài một hơi thật dài:
- Bất quá là chuyện hồ đồ làm lúc tuổi còn trẻ, không muốn đề cập tới.
Ồ, chuyện hồ đồ lúc tuổi còn trẻ.
- Ta hiểu, mỗi người đều có thời tuổi trẻ - Ta vỗ vỗ bả vai Y Thánh, nói rõ ràng.
Y Thánh còn nói thêm:
- Cậu chờ một chút để Hi Nhiên đi bắt mạch, bắt mạch xong đi ra nói cho ta biết.
Ta gật đầu, bước nhanh vào phòng tối. Đường lát gạch dài thập phần tối đen, càng vào sâu càng cảm thấy bực mình, hoàn cảnh như vậy cũng khó trách đứa trẻ sốt cao kia hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng tối chỉ có mấy chén đèn dầu phát ra tia sáng mỏng manh, mấy tiểu hài tử mặc hoa phục nhiều nếp nhăn vây chung quanh giường đá, mở to mắt đen láy, tràn ngập hi vọng nhìn Mộ Dung Hi Nhiên đang bắt mạch cho tiểu cô nương nằm trên giường đá.
Ta đi đến bên Mộ Dung Hi Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Lão Cổ nói ông ấy không thể vào đây, bảo nàng bắt xong mạch nói cho ông ấy biết mạch tượng.
Mộ Dung Hi Nhiên gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Ta quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương nằm trên giường, vừa nhìn xong thốt ra:
- Oa, tiểu cô nương này bộ dạng thật đẹp!
Làm sao người cổ đại đều có bộ dạng đẹp như vậy, ở hiện đại tìm mỹ nữ còn có thể đã phẫu thuật thẩm mĩ, trong lòng thấy bất công...
Vốn không khí nơi này thực quỷ dị thực im lặng, nhưng giọng của ta không khoan nhượng đánh vỡ bầu không khí im lặng đến quỷ dị này, dẫn đến mọi người vây xem ta. Mấy tiểu hài tử nhìn về phía ta, ánh mắt mơ hồ xuất hiện điểm địch ý, ta ngượng ngùng sờ sờ đầu:
- À thì...ta thấy không khí quá khẩn trương, nên muốn giải trí chút.
Nói xong, ta né tránh đến bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên, lại liếc tiểu cô nương trên giường đá vài lần.
Tiểu cô nương đại khái chừng mười tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như gốm sứ xuất hiện ửng đỏ không bình thường, mày hơi hơi nhíu lại, có lẽ rất không thoải mái.
Nói thật, tiểu cô nương này bộ dạng thập phần xinh đẹp, mặc dù không đẹp bằng Hi Nhiên... Được rồi, ta thừa nhận sau này con bé lớn lên nhất định sẽ đẹp hơn Hi Nhiên...
Chuyện kể rằng, có một từ là 'hồng nhan bạc mệnh', tiểu cô nương này xinh đẹp như vậy nhưng ngàn vạn lần đừng cứ như vậy mà đi, rất đáng tiếc!
Đúng rồi, sốt lâu như vậy, cũng đừng thành đồ ngốc.
Hi Nhiên nói cho Y Thánh biết tình trạng bệnh của tiểu cô nương tên Ly Mộng kia, Y Thánh kê thuốc cho cô bé ăn, thuốc ăn hết, nhất thời hạ sốt nhưng vẫn hôn mê.
Phòng tối không thích hợp cho người ở, vừa ám vừa buồn, nhưng chưởng quầy cũng không có cách nào mới để bọn họ như vậy, nghe nói binh lính trong thành một ngày phải xông vào hai lần, điều tra khắp nơi, chỉ có phòng tối mới có chút an toàn.
Bệnh của Ly Mộng không thể tiếp tục như vậy, chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng đưa bọn họ đến Di Hoa Cung.
Cho nên ta bị đuổi ra ngoài nghĩ cách...
Được rồi, kỳ thật là ta bị tiểu quỷ tam Hoàng tử Ân Lưu Triệu còn lùn hơn ta nửa cái đầu cùng với hai tiểu quỷ không biết thấp hơn ta bao nhiêu là thập ngũ Công chúa Ân Lưu Ngữ và bát Hoàng tử Ân Lưu Tần đuổi ra... Cũng bởi vì ta nhìn Ly Mộng nhiều lần.
Mấy đứa tiểu quỷ này thật sự quá ghê tởm!
Ta rất không thích nghĩ, nhìn Mộ Dung Hi Nhiên ở bên cạnh ta, ta không khỏi lộ ra tươi cười.
Vẫn là Hi Nhiên tốt!
- Hi Nhiên, nàng có muốn lễ vật gì không? Ta mua cho nàng! - Hai mắt ta tỏa sáng nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, không ngờ ngày hôm nay lại là lễ tình nhân ở thế giới này, hàm ý tặng quà tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mộ Dung Hi Nhiên ngoái đầu lại cười, chung quanh vang lên một đống tiếng hít sâu, ta khó chịu dịch nàng đến gần bên người hơn, ngăn cản không ít ánh mắt thăm dò.
- Tá Quân muốn lễ vật gì? Hôm nay ta cũng muốn tặng quà cho Tá Quân - Mộ Dung Hi Nhiên cười nhẹ nói.
Hai mắt ta tỏa sáng:
- Ta muốn lễ vật! Ta muốn lễ vật!
Mộ Dung Hi Nhiên cũng hưng trí:
- Vậy huynh muốn cái gì?
Ta nghĩ nghĩ, chỉ chỉ vào gương mặt mình:
- Nàng hôn ta một chút là xong!
Ta bật người cảm giác được chung quanh phóng tới tầm mắt nóng rực, nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ ta đã chết rồi.
Mộ Dung Hi Nhiên cắn cắn môi, kéo ta đi rất nhanh.
Ngọn đèn chiếu rọi đầy đường, ta còn thấy rất rõ rặng mây đỏ trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên, trong lòng không khỏi cao hứng trở lại.
Không biết vì sao, ta thích nhìn vẻ thẹn thùng của Hi Nhiên.
Chờ ta phục hồi tinh thần thì Mộ Dung Hi Nhiên đã dừng bước, đứng trước một quán nhỏ, cầm một cây trâm xanh biếc nhìn nhìn.
Ta đi lên trước cười hư hỏng nói:
- Sao lại nhìn trâm rồi, lễ vật của ta đâu?
Mộ Dung Hi Nhiên trừng ta một cái, không nói lời nào.
Lão bản quán nhỏ ở một bên cười nói:
- Vị công tử, hiện tại nào có đạo lý nam tử đòi nữ tử lễ vật? Có phải ngài nên mua cây trâm tặng nương tử nhà ngài hay không? - Nói xong, lão bản nháy mắt ra hiệu cho thứ trong tay Mộ Dung Hi Nhiên.
Nương tử nhà ta? Xưng hô sao hay thế!
Ta vừa định tiếp lời thì nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng chuông hùng hậu, nhanh chóng mọi người trên đường cái đều sôi trào, tất cả chạy tới miếu tự.
- Ôi trời! Bồ Tát tới rồi! - Lão bản quán nhỏ thét một tiếng kinh hãi, vội vàng nói - Vị công tử, cây trâm này ta bán rẻ cho cậu, năm lượng bạc, không lời không lỗ, ta vội vàng đi xin sâm!
Ta hỏi:
- Xin sâm? Xin sâm cái gì?
- Cậu không biết rồi, hàng năm sau khi vang lên tiếng chuông, đi vào trong chùa xin sâm rất linh nghiệm! Ta vội vàng đi xin cái sâm nhân duyên, sang năm cưới được lão bà! - Lão bản vừa nói vừa thu xếp đồ đạc.
Mộ Dung Hi Nhiên hưng phấn:
- Tá Quân, chúng ta cũng đi xem!
- Được - Ta gật đầu, ném một thỏi bạc cho lão bản quán nhỏ, cầm theo cây trâm kia, cùng Mộ Dung Hi Nhiên chạy tới hướng mọi người đang mãnh liệt đi tới.