Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 23: Đăng đồ tử





Sự thật đã chứng minh, lão Quỷ nói không có bạc thì thật sự là một đồng tiền cũng không có.
Nếu chuyện không có tiền đã thành sự thật, ta cũng không chối.
Ta liếc xéo Y Quỷ một cái hỏi:
- Biết thành ngữ 'cướp của người giàu chia cho người nghèo' không?
Y Quỷ nhìn ta một cái, lui về phía sau vài bước mới thật cẩn thận gật đầu.
Vẻ cười trên mặt ta tăng mạnh, nói:
- Trong thời kì phi thường phi thường thủ đoạn, vì để không làm chuyện mất hình tượng như ăn mày mà trở về, chúng ta đành phải cướp của người giàu chia cho chính mình vậy. Lão Quỷ, võ công của ông không phải cao lắm sao? Cho nên nhiệm vụ khó cướp của người giàu chia cho người nghèo này liền giao cho ông.
Y Quỷ rất chính nghĩa nói:
- Không được! Lão Quỷ ta có thể nào làm nhưng chuyện trộm chó lúc gà gáy này!
Ta bóp cổ Y Quỷ, hung tợn mở miệng:
- Được, không hy sinh người khác thì chỉ có thể hy sinh chính mình. Nói, ông muốn bị bán đi đâu?
Y Quỷ run cả người, tránh khỏi tay ta, lui lại vài bước, vỗ ngực nói:
- Nói đi, đi cướp ai?
Ta vỗ vỗ bả vai Y Quỷ, lộ ra nụ cười hài lòng:
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta phải đi nghiên cứu địa hình.
Nói đến chỗ có tiền nhất huyện Bạc Trữ thì chính là là Giang gia nổi tiếng về rượu. Giang gia nhà lớn nghiệp lớn, chúng ta nẫng một góc nho nhỏ hẳn là không sao phải không?
Có quan hệ? Có quan hệ cũng phải nẫng!
Ta cùng Y Quỷ hướng tới Giang gia, xa xa liền nhìn thấy bảng vàng hai chữ to 'Giang phủ'. Đến gần thì chỉ thấy một nữ tử áo trắng cầm một bộ quần áo màu trắng đang nói gì đó với nha hoàn bên người. Trên mặt nữ tử áo trắng đầy vẻ lo lắng, xem ra là gặp chuyện gì đó.
Nữ tử áo trắng đứng ở cạnh bậc thang, bất an đi tới đi lui.
- Cẩn thận! - Vừa đến gần thì vừa hay nhìn thấy nữ tử áo trắng kia bước hụt một bước ngã về phía sau. Ta bước một bước dài về phía trước, vừa lúc đỡ được nàng.
Nữ tử áo trắng này diện mạo thanh lệ, có chứa một cỗ phong độ của người trí thức, da trắng nõn, nhìn bộ dạng là thường xuyên ở trong nhà không hay ra ngoài.
Nữ tử áo trắng ngã vào lòng ta, đôi mắt đen như nai con mê man nhìn ta, ta càng thêm mê man nhìn nàng, nàng chớp mắt lia lịa với ta như vậy là để làm gì?
Ngay tại lúc chúng ta mê man nhìn nhau thì nha hoàn ở bên tỉnh lại trước, hô lớn:
- Á! Đăng đồ tử, còn không mau thả nhị tiểu thư nhà ta ra!
Ta lấy lại tinh thần, đỡ vị nhị tiểu thư kia đứng vững.
Vị nữ tử áo trắng đứng vững xong mới hồi phục lại tinh thần, mặt đỏ bừng, đứng cứng ngắc, lắp bắp nói câu:
- Đa...đa tạ công tử.
- ...Đừng khách khí.
Nữ tử áo trắng ngượng ngùng xoay người, nhắc nhở nha hoàn của nàng:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái này là quần áo đại tỷ thích nhất, mực nước dây vào, đại tỷ nhất định rất tức giận!
Nha hoàn kia sắp khóc nói:
- Nhị tiểu thư, người đứng đây nói như vậy với nô tì đã lâu rồi, nô tì thực sự không biết nên làm thế nào cho tốt!
- Chỉ là...haiz, làm sao bây giờ? - Nữ tử áo trắng gấp đến độ mặt càng đỏ thêm.
- Tiểu thư đừng nóng vội!
Ta bi kịch đứng yên thật lâu mới phát hiện ra hai người này trực tiếp coi ta thành không khí. Ta ở bên cạnh làm như thầm nói:
- Bản thân ta có một cách có thể tẩy đi mực nước trên y phục...
Quả nhiên, hai người còn đang "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ không nên gấp không nên gấp!" đồng thời quay đầu nhìn ta.
- Dùng cơm hoặc cháo, thêm chút muối miết lên chỗ bẩn, sau đó...uhm...vò kĩ một chút. Nếu không có những thứ đó thì có thể dùng rượu gạo tiến hành. Bất quá ta cũng chỉ nhìn người ta làm ở chỗ khác, không biết có hữu dụng hay không... - Ta chưa dứt lời thì nữ tử áo trắng đã hấp tấp vọt vào Giang phủ...
Vì thế, ta lại bị coi như không khí ở ngoài cửa...
- Tá Quân - Ngay tại lúc ta còn im lặng đứng đối diện với cửa lớn Giang phủ thì Y Quỷ đi đến vỗ vỗ bả vai của ta, rồi chỉ chỉ xuống đất.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một túi tiền màu xanh nằm ở trên bậc thềm.
Túi tiền? Túi tiền!
Mắt ta sáng lên, xoay người nhặt. Ước chừng túi tiền trong tay, ta lập tức cười tươi như hoa, túi tiền này nặng trịch, xem ra có không ít bạc! Quả nhiên làm việc tốt sẽ có hồi báo, không uổng công ta cố ý tới đây nghiên cứu địa hình rồi thuận tiện cứu một người...
Y Quỷ ngó nghiêng xung quanh mới nhỏ giọng nói bên tai ta:
- Tá Quân, chúng ta còn đi cướp không?
Ta làm vẻ đứng đắn nhìn Y Quỷ, nghiêm mặt nói:
- Lão Quỷ, ông sao có thể nghiên cứu địa hình để chuẩn bị thực hiện hành vi trái pháp luật như vậy! *Ho khan* dù sao thì giờ chúng ta cũng đã có bạc, cần chi đi cướp tiền nữa chứ?
- ... - Y Quỷ.
Có bạc (tuy là của người khác), chúng ta thẳng tiến đến sòng bạc. Trừ bỏ cướp ngân hàng thì đây là chỗ ta nghĩ rằng có tiền nhanh nhất.
Trong sòng bạc ồn ào, Y Quỷ nhíu mày tới gần ta nói:
- Bài bạc? Thế này không tốt lắm?
Ta nhìn Y Quỷ một cái, nói:
- Sao lại không tốt, kiếm tiền nhanh đó thôi.
Mặt mày Y Quỷ càng nhăn lại:
- Nhưng mà...
Ta cắt lời lão, chỉ chỉ chiếu bạc phía trước, vẻ mặt hi vọng nói với Y Quỷ:
- Đừng nhưng mà, lão Quỷ, không phải ông nội lực thâm hậu sao? Hẳn có thể nghe được bên kia là mở ra Đại hay Tiểu đi?
- ... - Y Quỷ.
Cho nên mới nói đây là chỗ kiếm tiền nhanh nhất ngoài cướp ngân hàng.
Ta huýt sáo, vẻ mặt đắc ý ra khỏi sòng bạc, ta không có lòng tham, cũng chỉ thắng mấy trăm lượng đủ phí cho chúng ta đi dọc đường thôi.
Đang lúc ta vui vẻ ôm bạc thì từ phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của một nữ tử:
- Người mặc áo lam phía trước kia, đứng lại cho ta.
Người đi trên đường nghe thấy tiếng rống thì đều lui vào rìa phố, trong lúc nhất thời trên đường chỉ còn ta và Y Quỷ.
Đây là tình huống gì? Ta nhìn ngã tư đường đột nhiên trở nên vắng hoe một cách quỷ dị, đột nhiên có dự cảm xấu.
Người mặc áo lam kia, sẽ không phải là gọi ta chứ?
Nữ tử kia lại hô:
- Người mặc áo lam phía trước kia, ta bảo ngươi đứng lại! - Người kia vừa dứt lời thì có tiếng roi quất xuống mặt đất.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên đầu rơi xuống, ta làm bộ không nghe thấy tiếng roi đầy uy lực kia.
- Ta bảo ngươi đứng lại! - Nữ tử phía sau lại hét lớn một tiếng, giây tiếp theo, ta cảm giác thấy roi quấn vào thắt lưng mình, người phía sau dùng sức kéo, ta thẳng tắp bay đi.
Lưng nặng nề đập xuống đất, ta thất điên bát đảo, mắt thấy toàn sao, còn chưa kịp kêu đau liền thấy một khuôn mặt diễm lệ mang chút tức giận xuất hiện ở trên đầu, trong mắt sáng lấp lánh chứa bảy phần tức giận ba phần đắc ý:
- Không nghe thấy bổn tiểu thư gọi ngươi sao? Cư nhiên còn chạy! - Xem xét giọng nói xong, đây chính là nữ vương vừa lấy roi thu ruộng (ý chỉ dùng bạo lực để đạt mục đích) có khuynh hướng S&M kia.
Ta cả giận nói:
- Ta không tên là mặc áo lam! Ta sao biết ngươi gọi ta? Trên đường này không biết có bao nhiêu người mặc áo lam... người đâu? - Ta đứng lên khỏi mặt đất, đột nhiên nhớ tới lúc vị cô nương này rống một tiếng thì mọi người ở đây đều chạy trối chết...
Vậy, nếu tất cả mọi người đều chạy, vậy... ta cũng trốn đi.
Nghĩ vậy ta bật người chạy như điên về phía trước, vừa chạy vài bước liền cảm thấy sau cổ căng thẳng.
Nữ tử kia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đăng đồ tử đáng ghét, chiếm tiện nghi của muội muội ta còn trộm túi tiền của muội muội ta, hôm nay ta không thể không giáo huấn ngươi đến cùng!
Ta vừa nghe đã hiểu, nữ tử này là tỷ tỷ của vị nhị tiểu thư của Giang phủ kia, cũng chính là đại tiểu thư của Giang phủ.
Ta gấp gáp giải thích:
- Ta thấy muội muội ngươi sắp ngã sấp nên mới tới phía sau đỡ nàng, túi tiền kia là ta nhặt được!
Giang đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta biết là ngươi nhặt được, thủ vệ nhìn thấy ngươi nhặt túi tiền nên ta mới đuổi tới được! Nhặt được của người khác chiếm làm của riêng, còn ngay lập tức vào sòng bạc, xem ra ngươi không phải thứ gì tốt! Ngươi chiếm tiện nghi của muội muội ta là sự thật, hơn nữa ai biết là lúc ngươi ôm nó có làm rớt túi tiền của nó hay không!
Ta nổi giận:
- Không phải chỉ là mấy lượng bạc thôi sao? Ta trả lại ngươi gấp đôi, ngươi buông ra! - Bị người ta bắt lấy sau gáy, đi cũng không được, muốn mặt đối mặt 'trao đổi' cũng không được, ta thật sự phát hỏa.
- Mấy đồng này tính là gì, ngươi đưa túi tiền to kia cho ta!
Túi tiền to? Ta sửng sốt, cái túi tiền to kia hình như... ở sòng bạc...
Ta đặt tay bên hông, chuẩn bị sẵn sàng để thừa cơ "kim thiền thoát xác", lúc này mới mở miệng nói:
- Không ở trên người ta, ta không cẩn thận đã 'bỏ quên' ở sòng bạc.
- Cái gì! Ngươi cư nhiên đánh mất! - Giang đại tiểu thư giận tím mặt, vứt bỏ roi trong tay, rút ra bội kiếm trên người xẹt một cái!
Mẹ ơi! Không phải thật sự vì một túi tiền to mà lấy mạng ngươi chứ!
Ta cũng không do dự tiếp, cởi vạt áo, để lại kiện áo khoác ở trên tay Giang đại tiểu thư, chạy như gió tới chỗ Y Quỷ.
Y Quỷ lại hô lớn với ta:
- Tá Quân, kiện quần áo kia là do Hi Nhiên làm gấp suốt đêm cho ngươi đấy!
Não ta còn không kịp phản ứng với lời Y Quỷ vừa nói thì dưới chân đã phanh kít, chưa đứng vững đã tiến tới chỗ Giang đại tiểu thư.
Vì thoát thân, ta có thể không cần quần áo; vì quần áo Hi Nhiên làm cho ta, ta có thể không cần sống!
Phỏng chừng là bị bộ dạng "đằng đằng sát khí" "thế như vũ bão" của ta dọa tới, Giang đại tiểu thư theo bản năng ôm lấy quần áo kia ở trước ngực.
Ta chạy đến liền giơ tay tranh giành, sốt ruột, ta xuống tay có chút nặng, cách quần áo mà đụng phải chỗ mềm mại dưới cổ trên eo của người đối diện.
- Á! - Giang đại tiểu thư hét thất thanh, tay buông lỏng.
Ta nhanh chóng đoạt lại quần áo.
- Đăng đồ tử đáng chết nhà ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi! - Giang đại tiểu thư giận dữ, đâm kiếm tới.
Ta nghiêng người tránh thoát nguy hiểm, bắt lấy tay nàng, hung hăng cắn một nhát trên cổ tay trắng của nàng.
- Á! - Giang đại tiểu thư ăn đau, buông lỏng tay, kiếm rớt xuống đất, ta nhanh chóng buông nàng ra, nhặt kiếm lên cầm ở trong tay.
Giang đại tiểu thư ôm cổ tay, vừa vội vừa tức:
- Tên hỗn đản đáng chết nhà ngươi!
Ta cười xấu xa với nàng, thừa dịp nàng không chuẩn bị liền tiến lên ôm lấy thắt lưng nàng, xoay một vòng lớn, thuận thế cởi xuống vỏ bao còn treo bên hông nàng, ngay tại lúc nàng choáng váng, ta cầm đồ chạy như điên.
- Lão Quỷ mau tránh! - Ta kéo Y Quỷ còn ở trạng thái xem diễn, lấy tốc độ chạy nước rút 100m thoát khỏi hiện trường.
Lão Quỷ vừa chạy vừa nói:
- Tá Quân, không tồi - Một tay túm lấy ta, vận khí khinh công nhảy lên.
Hai chân cưỡi rồng, lòng ta oán thầm: Y Quỷ đáng chết, chỉ biết ở một bên nhìn ta chê cười, không biết sớm dùng khinh công đem ta đi!
Phía sau lại là một tiếng rống giận kinh thiên:
- Đăng đồ tử đáng chết, ngươi chờ đấy!