Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 22: Tìm ngọc (hạ)




Ngoài thành Đông Giao, hồ Đông Thủy.
Ta nằm trên boong, tay trái che ánh mặt trời chói mắt, tay phải thả trong nước, cảm thụ dòng nước chảy qua kẽ ngón tay.
Y Quỷ xắn tay áo, tâm không cam lòng không muốn mà phe phẩy mái chèo, thỉnh thoảng lại lau lau cái trán đầy mồ hôi. Rốt cục Y Quỷ không còn kiên nhẫn, thở hổn hển mạnh mẽ buông mái chèo, vung tay, nói:
- Tá Quân, sao ngươi có thể để người già chèo thuyền, còn mình nằm phơi nắng!
Ta chỉ chỉ bình rượu chôn trong một đống băng trong khoang thuyền.
Y Quỷ bĩu môi, tiếp tục chèo thuyền.
Ta trở mình, nằm úp sấp trên thuyền, tay trái lùa vào trong nước, lập tức ngồi dậy. Tay trái cảm thấy nước ấm chậm rãi tăng nhiệt, hẳn là gần chỗ này. Ta đứng dậy, hô với Y Quỷ đang chèo thuyền:
- Lão Quỷ, dừng lại, chính là gần chỗ này.
Y Quỷ vội bỏ mái chèo chạy tới, ghé vào mạn thuyền dùng sức nhìn ra, nước này tuy rằng trong suốt nhưng không thể nhìn tới đáy.
Ta nói với Y Quỷ:
- Xem ra chỉ có thể lặn xuống xem một chút.
Y Quỷ vội đứng dậy, xua tay nói:
- Ta không biết bơi!
Ta liếc mắt, bất đắc dĩ nói:
- Ta đây đi xuống vậy.
Đứng ở mạn thuyền, khởi động cổ tay cổ chân, làm xong động tác chuẩn bị, ta vừa chuẩn bị nhảy xuống thì bị Y Quỷ giữ chặt. Y Quỷ kéo quần áo của ta không chịu buông:
- Tá Quân, ngươi cởi áo khoác rồi hãy nhảy!
Ta nhìn áo dài màu lam trên người, ngẩng đầu kỳ quái nhìn Y Quỷ.
Cái áo khoác này cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, một chút ấn tượng ta cũng không có, bất quá có thể khẳng định là bộ y phục này không phải do ta mua. Nhưng nhìn Y Quỷ hình như rất để ý đến bộ y phục này, chẳng lẽ là lão mua để tiễn ta?
Ta híp mắt đánh giá Y Quỷ, suy tư một lát rồi lắc đầu, Y Quỷ tặng y phục cho ta? Coi như lão tặng cũng sẽ không giấu trong bao không nói với ta, lão không phải loại người làm chuyện tốt không cần lưu danh này.
Y Quỷ bị ta nhìn đến sợ hãi, nhưng vẫn không buông ra, nói:
- Dù sao thì nếu ngươi mặc cái này nhảy xuống, sau này ngươi sẽ hối hận!
Nghiêm trọng như vậy?
Nghe Y Quỷ nói như vậy, bản thân ta thật sự lo lắng.
Nếu cởi áo khoác, xuống nước xong, bên trong quần áo sẽ bị tẩm ướt dán vào người, tuy rằng chỗ nên lớn của ta có điểm nhỏ nhưng cũng không phải là không có, dưới loại tình huống này có thể loáng thoáng nhìn ra chút gì đó. Ta định mặc kiện áo khoác màu lam này, lí do là bộ y phục này không hề mỏng, ít nhất sau khi ướt dính trên người thì người khác cũng không nhìn ra cái gì.
Y Quỷ muốn ta cởi, rốt cuộc là vì sao? Hay là lão là sắc lang già tiềm ẩn?
Y Quỷ cũng đột nhiên nghĩ đến cái gì, đỏ mặt lên, nói:
- Dù sao thì nếu ngươi làm dơ hoặc hỏng bộ y phục này, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận! Lão Quỷ ta đi uống rượu - Nói xong Y Quỷ bước nhanh vào trong khoang thuyền, lấy ra rượu bóc giấy dán, cứ thế uống.
Ta không thể làm khác, đành phải cởi áo khoác, xoay người nhảy xuống nước.
Càng đến tầng đáy, nước càng ấm, sóng đập vào mặt, không bao lâu sau ta không kiên trì nổi, nổi lên mặt nước hít một hơi, tiếp tục đâm đầu xuống.
Ở trong nước lâu cũng có chút thích ứng với độ ấm của nước, cũng không còn đặc biệt khó chịu. Hiện tại chỉ cần bơi đến chỗ nước ấm nhất là được.
Tay ta mò mẫm ở đáy hồ, đột nhiên đụng phải một vật thể nóng rực. Ta xem xét, hình như là một vật thể hình hòm rất nhỏ. Nổi lên mặt nước, vươn tay ra nhìn, may mà chỉ nóng đỏ.
Y Quỷ một tay cầm vò rượu, một tay cầm cần câu, hô với ta:
- Tá Quân, không sao chứ?
Ta lắc lắc đầu với lão, hít sâu một hơi rồi lại đâm xuống. Bơi tới phía trên hòm, cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy trên hòm có cái vòng sắt. Ta đưa tay nắm lấy vòng sắt, sắt có tính dẫn nhiệt tốt, cầm vào cực kỳ bỏng tay, ta chỉ đành nổi lên mặt nước.
Ta hô với Y Quỷ:
- Lão Quỷ, ném sợi dây xuống.
Y Quỷ nghe vậy thì buông cần câu, vào trong khoang thuyền lấy ra dây thừng, ném tới trước mặt ta. Ta bắt lấy một đầu dây thừng lặn xuống, xỏ dây thừng qua vòng sắt, cột chắc xong lại nổi lên, bơi tới mạn thuyền.
Ta lên thuyền, Y Quỷ đưa lưng về phía ta câu cá, ta đưa tay bắt lấy kiện áo dài màu lam kia.
Một chén rượu bay tới trúng vào mu bàn tay của ta.
- Ái! Lão Quỷ, ông làm gì vậy! - Ta ôm mu bàn tay kêu lên, cổ tay sưng đỏ một mảnh.
Một bộ y phục bay tới, tròng lên đầu ta, Y Quỷ nói:
- Đừng dùng bàn tay ướt sũng của ngươi chạm vào bộ y phục kia. Hôm nay mặc kiện áo trắng đi.
- Không phải chứ? Bộ y phục này của ta đã rất bẩn - Ta hít hà, còn có chút hôi.
- Vậy ngươi cứ như vậy mà quay về khách điếm đi - Y Quỷ cũng không quay đầu lại, nói.
... Vẫn nên mặc vào thôi. Không nghĩ tới ta còn không quan trọng bằng một bộ y phục, bi kịch.
Ta mặc vào kiện áo dài màu trắng, kéo dây thừng, phát hiện ra thế nào cũng không kéo được.
Ta dùng hết sức cũng không được, ta giận dữ nói:
- Lão Quỷ ~~ hỗ trợ!
Y Quỷ kéo cần câu lên, phía dưới cần câu không phải mồi câu mà là một cái rổ, bên trong có một quả trứng gà.
Trên đầu ta rơi xuống một đường đen, lão Quỷ, ông muốn ăn trứng luộc sao? Bất quá đáng tiếc độ ấm có thể không còn đủ...
Y Quỷ đi tới bên cạnh ta, nắm lấy dây thừng, dùng tới nội lực, lúc này mới chậm rãi kéo hòm lên.
Y Quỷ mới kéo hòm lên thuyền liền mãnh liệt lui vài bước như bị cái gì đó bức lui, hộp sắt rớt rầm một tiếng trên ván gỗ.
Ta đưa tay cầm hòm, lại nghe Y Quỷ thất thanh kêu lên:
- Tá Quân, cẩn thận!
Ta mới cầm hòm trong tay thì đột nhiên nghe được tiếng kêu của Y Quỷ, hoảng sợ, thiếu chút nữa không giữ được hòm.
- Sao...sao thế?
Y Quỷ trừng to mắt nhìn ta:
- Ngươi...ngươi không có chuyện gì?
Ta nhìn hòm rồi nhìn Y Quỷ, khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì?
Y Quỷ tới gần nửa bước rồi lại lui lại, nói:
- Hòm này nhiệt khí bức người, ngươi lại có thể không có việc gì? - Nghĩ lại, Y Quỷ lại cao hứng kêu lên - Tá Quân, ngọc Xích Hồn này rất có linh tính, chủ nhân cũ của nó đã chết, hiện tại xem ra đã nhận ngươi làm chủ nhân. Ngươi mở nó ra, trích máu nhỏ lên, ngọc này sẽ không còn nóng cháy như vậy nữa.
Ta sửng sốt hai giây, mở hòm ra, trong hộp, trên gấm vóc vàng gấm bày một ngọc thạch màu đỏ rực giống như phát ra lửa. Bên cạnh ngọc thạch là một viên đan dược màu rám nắng, bình thường không có gì lạ.
Y Quỷ ném tới một thanh chủy thủ, ta nhặt lên, cau mày mà nhẹ nhàng cắt một vết nhỏ trên tay, nhỏ giọt máu lên ngọc thạch. Ngọc Xích Hồn hiện lên một vòng ánh sáng màu hồng, giọt máu bị hấp thu vào trong ngọc.
Ta lấy ra ngọc Xích Hồn rồi ném cho Y Quỷ, Y Quỷ vội vàng đón lấy. Ta cất kĩ đan dược bên trong.
Y Quỷ nhìn ngọc thạch trên tay rồi lại nhìn ta, nói:
- Đây chính là một bảo bối người người đều mơ tưởng, sao ngươi chỉ lo đến thuốc của ngươi, không chút quan tâm cái này sao?
Ta khoát tay nói:
- Tặng ông, dù sao ta cũng không cần.
Y Quỷ trừng ta một cái, cẩn thận cất kĩ ngọc thạch, tiếp tục cầm lấy áo dài màu lam, gấp gọn đặt vào trong bao quần áo, nói:
- Tá Quân, nếu đã tìm được đồ rồi, chúng ta liền trở về đi.
Ta gật đầu, đi đến đuôi thuyền chèo.
Ngày hôm sau, ta cưỡi ngựa dọc đường, rầu rĩ không vui. Y Quỷ hỏi:
- Tá Quân, ngươi có chuyện không vui?
Ta cúi đầu, nói:
- Có - Ta kéo kéo áo dài màu lam trên người, hỏi - Nói, quần áo này rốt cuộc là bảo bối gì?
Y Quỷ nhìn ta cười quỷ dị vài tiếng, không nói lời nào.
Ta cũng không muốn hỏi nhiều, dùng mọi thủ đoạn kéo dây cương.
Y Quỷ vỗ vỗ vai ta hỏi:
- Tá Quân, có phải ngươi không muốn trở về không?
- Bọn họ cũng không muốn ta trở về, vậy ta về sớm làm gì?
Y Quỷ nói:
- Ai nói bọn họ không mong ngươi trở về, Hi Nhiên là mỗi ngày ngóng trông ngươi trở về!
Ta quay ngoắt đầu, nói:
- Nàng còn giúp ta chuẩn bị hành lý cả đêm, đây không phải là ước gì ta đi sớm sao?
*Bốp* Y Quỷ lại đánh một cái tát vào đầu ta, hung tợn nói:
- Trước ta nói cho ngươi nhiều thứ như vậy ngươi vẫn chưa nghe vào hả? Hi Nhiên quan tâm ngươi nên mới giúp ngươi thu thập ổn thỏa cả đêm! Thật sự là muốn ăn đòn!
- Haiz~ được rồi, dù sao mặc kệ ta có muốn trở về hay không thì chúng ta cũng cứ chậm rãi lắc lư trở về. Có cái gì mà ầm ĩ! - Ta khoát tay, nói.
Y Quỷ ho khan hai tiếng, nói thêm:
- Tá Quân, có chuyện ta muốn nói với ngươi.
Ta loạng choạng gật đầu.
Y Quỷ tạm dừng một hồi nói:
- Ta. . . trên người chúng ta không có bạc.
Cái gì!
Ta trừng to mắt nhìn Y Quỷ.
(Tìm cho xong ngọc trong 1 ngày đi, đỡ nhây lol)