Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 16: Nàng không phải là nương tử của ngươi




Đang rảnh rỗi nên ta đành phải lắc lư trong rừng. Đi không mục đích, cứ chậm rãi đi. Trước khi xuyên, thời gian bận rộn đến như con quay, lúc rỗi cũng vội vàng ngược xuôi nơi nơi, cùng một bang bạn xấu chơi nơi nơi.

Kết quả tới cổ đại, đừng nói là nửa ngày rảnh rỗi, trên căn bản là mỗi ngày đều rảnh rỗi, rỗi đến độ phát sợ, đành phải đi phơi nắng.
Nghĩ đến thái độ của Y Thánh với Vương Cảnh Hủ, lại liên tưởng đến hành vi nhiều ngày nay của Y Thánh, ta dừng bước, trong đầu ra một kết luận: Y Thánh muốn làm mối cho Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ.
Vừa nghĩ đến đây thì ta có chút tức giận trong lòng, vừa định xoay người lại thì lại cười tự giễu.
Bỏ qua chuyện ta là phận gái và phải xuyên quay về thì Vương Cảnh Hủ kia, gia thế, vẻ ngoài, võ công đều tốt hơn một nhân sĩ xuyên không tay trói gà không chặt một nghèo hai trắng như ta đây rất nhiều, riêng điểm này đã kém một đoạn lớn.
Hơn nữa ta là nữ tử, Y Thánh vừa ý Vương Cảnh Hủ mới là bình thường.
Hơn nữa ta phải quay về, làm sao có thể cứ chiếm lấy Mộ Dung Hi Nhiên không chịu buông?
Lại chậm rãi đi, nhắm mắt cảm thụ gió mát mang theo hơi thở của núi rừng quất vào mặt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá làm ấm mặt đất, nếu tâm không khó chịu thì rất hoàn mỹ.
Bước chân tiếp theo đạp vào không trung, ta kịp phản ứng khuynh ngã thân mình ra sau, lăn xuống theo sườn đất.
Đưa tay muốn bắt vào thứ gì đó nhưng chỉ nắm được đống cỏ, xu thế lăn xuống không ngừng được, cuối cùng đầu đập vào một tảng đá mà ngất đi...
Cũng không biết qua bao lâu, khi ta tỉnh lại thì bốn phía đã tối đen một mảnh, đầu đau nhức. Ta vất vả lắm mới thích ứng có thể thấy hơi rõ cảnh vật bốn phía trong bóng đêm, vừa đứng lên thì trước mắt lại tối sầm, thiếu chút nữa đứng không vững.
Lấy tay chống một gốc cây để đứng vững, khôi phục khí lực, sợ rằng quăng ngã cái nữa sẽ động đến não.
Tuy rằng không biết hiện tại là giờ nào, nhưng xem sắc trời thì biết đã sớm qua giờ cơm chiều, ta chưa trở về, không biết Hi Nhiên có lo lắng không.
Nghĩ tới đây ta liền vội vàng trở về, nhưng ta lại không biết đây là đâu, chỉ đành xông loạn chung quanh giống ruồi bọ.
Phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy đèn đuốc các gia đình ở trấn nhỏ dưới chân núi, xem ra ta đi ngược đường rồi. Đi vội trên đường núi hao phí không ít thể lực, đầu choáng váng từng đợt, cuối cùng không thể trụ vững mà lại té xỉu.
Khi tỉnh lại một lần nữa thì ta ở một gian phòng trong nhà nghỉ.
Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đẩy cửa tiến vào, thấy ta tỉnh lại thì vui mừng kêu lên:
- Tá Quân ca ca, rốt cục huynh đã tỉnh!
Ta đang mê man nhìn trần nhà, nghe được những lời này thì lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỏi:
- Ta ngủ đã lâu?
Tiểu cô nương lắc đầu, nói:
- Cũng không quá lâu, một buổi tối.
Gì chứ, vậy mà nói rốt cục tỉnh. . .
Ta vén chăn đứng dậy xuống giường, cảm thấy đầu vẫn ngây ngất, đưa tay đỡ trán thì đụng phải một tầng băng gạc.
Tiểu cô nương ở một bên thì thầm:
- Tá Quân ca ca, ngày hôm qua huynh ngã sứt đầu, té xỉu ở ven đường, may mà cụ Phạm cứu huynh về. Ngày hôm qua muội đắp thuốc giúp huynh, bất quá huynh vẫn nên về sớm một chút để Y Thánh công công xem giúp huynh vẫn tốt hơn.
Trước kia cứ đầu tháng Y Thánh sẽ treo trên một gốc cây trong rừng các gói thuốc trị bệnh, trên gói thuốc viết thuốc dùng để trị loại bệnh nào, người trên trấn có thể tùy ý lấy đi, cho nên người trên trấn đều mang ơn với ông.
Người trên trấn báo đáp ông, cũng sẽ để lại thực phẩm cho Y Thánh và Y Quỷ trong một ngày riêng.
Từ khi chân chạy việc là ta đến, Y Thánh trực tiếp đưa thuốc cho ta. Sau đó, cách vài ngày ta lại xuống núi làm ầm ĩ nửa ngày...không phải, là mua sắm thực phẩm, tùy tiện tâm sự một chút cùng người trên trấn, giao lưu trao đổi tình cảm.
Tiểu cô nương trước mắt tên là Tiểu Nhã, ta thường xuyên đến chỗ này mua rượu, dần dần thành quen biết.
Ta cảm ơn Tiểu Nhã, trở về chỗ Y Quỷ.
Về phòng thay y phục, còn chưa đi ra đã nghe thấy Y Quỷ la to bên ngoài:
- Tá Quân, ta đói chết mất, khi nào thì ăn điểm tâm?
Ta thở dài, vô lực đáp một câu:
- Lập tức có - Từ sau khi ta nấu đồ ăn này nọ, cả hai chỗ Y Thánh và Y Quỷ đều do ta làm cơm, càng ngày càng cảm thấy ta có tiềm lực nấu nướng gia đình...
Ra cửa lại nghe Y Quỷ khiển trách:
- Tá Quân, đầu ngươi làm sao vậy?
Ta bình thản trả lời:
- Không sao.
- Thật sự không sao? - Y Quỷ hoài nghi nhìn ta một cái.
- Ừ - Ta cũng không nhiều lời, lướt qua Y Quỷ đi đến phòng bếp bận rộn.
Tới gần giữa trưa, ta làm cho Y Quỷ ăn xong thì lại chẳng còn mục đích gì, phục hồi tinh thần lại thì đã thấy mình đến trước cửa nhà Y Thánh.
Trong lòng mâu thuẫn một trận, vừa muốn lại vừa không muốn vào.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến vào. Vừa tiến vào thì cảnh nhìn thấy chính là Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ đang đánh nhau.
Nhất thời nghẹn một hơi trong lòng.
Y Thánh liếc ta một cái, tiếp tục đốc chiến.
Khóe miệng Vương Cảnh Hủ cười mang theo ôn nhu, vừa tránh vừa phân tích vì sao chiêu kiếm của Mộ Dung Hi Nhiên không được.
Đánh xong, Mộ Dung Hi Nhiên cười nhẹ với Vương Cảnh Hủ, nói:
- Đa tạ Vương đại ca chỉ giáo!
Ta nhớ ngày hôm qua vẫn là Vương công tử, ngày hôm nay sao lại là Vương đại ca. . . Trong lòng ta có cảm giác không phải mùi vị.
Mộ Dung Hi Nhiên quay đầu liền thấy chỗ ta đứng, cụp mắt xuống nhìn mặt đất, đi vài bước đến trước mắt ta, hỏi:
- Đến đây lúc nào?
Ta ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Hi Nhiên chậm rãi xuất hiện vẻ đau lòng, nàng hỏi tiếp:
- Trán huynh sao vậy?
Ta cười cười:
- Đập đầu.
Mộ Dung Hi Nhiên cười sủng nịch nói:
- Thật sự không có cách với huynh, ngày hôm qua không sứt một miếng, hôm nay trên đầu lại bị thương.
- Hi Nhiên, tới dùng cơm đi. Hôm nay con nấu cơm, Cảnh Hủ khẩn cấp muốn nếm thử - Y Thánh hô phía sau.
Mộ Dung Hi Nhiên nói với ta:
- Vào ăn cơm đi.
Ta gật đầu, theo sau Mộ Dung Hi Nhiên. Vừa mới ngồi xuống ta đã cảm giác thấy bầu không khí trên bàn cơm không đúng. Y Thánh với Vương Cảnh Hủ trò chuyện thao thao bất tuyệt, một mình ta ngây ngốc nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
Tuy Y Thánh không nói gì, nhưng ta cảm giác được kỳ thật ông ta cũng không muốn ta ở đây.
Tối hôm qua coi như là ta mất tích một đêm, sợ bọn họ lo lắng nên nhanh chóng trở về, nhìn tình hình xem, bọn họ một chút cũng không nóng nảy, không quan tâm.
Thế cũng đúng, ta là chân chạy và nấu cơm, ta đi vắng bọn họ cũng sẽ không phải không có gì để ăn, chân chạy lại càng có cũng như không.
Mộ Dung Hi Nhiên bưng lên đĩa thức ăn cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta không nói lời nào, yên lặng ăn cơm.
Mộ Dung Hi Nhiên gắp một miếng thịt đặt trong bát ta, hỏi:
- Tá Quân, huynh không sao chứ?
Ta mờ mịt nhìn nàng một cái, trả lời:
- Không sao.
Mộ Dung Hi Nhiên không hài lòng với đáp án của ta, suy đoán:
- Có phải đồ ăn ta làm không hợp khẩu vị của huynh không?
Ta ngẩng lên khỏi bát cơm, dùng ngữ khí du côn nói:
- Sao thế được? Một đại mỹ nhân như nàng tự mình làm cơm cho ta ăn, ta là nhất thời hạnh phúc mà váng đầu.
Bởi vì ta lại 'biểu lộ bản tính', nên hai má Mộ Dung Hi Nhiên ửng đỏ.
- Không biết vị tiểu huynh đệ Tá Quân này và Hi Nhiên có quan hệ như thế nào? - Vương Cảnh Hủ đang tán gẫu hăng say với Y Thánh thì đột nhiên lên tiếng.
Bị xưng hô thân mật kia kích thích, ta kéo Mộ Dung Hi Nhiên lại gần, tuyên bố quyền sở hữu:
- Nàng là nương tử của ta!
Nhìn thấy sắc mặt Vương Cảnh Hủ đột nhiên khó coi thì đột nhiên tâm tình ta thật tốt.
- Cảnh Hủ, con đừng nghe Tá Quân nói bậy! - Y Thánh ở một bên phản bác, ngữ khí có chút kích động.
Ta kinh ngạc nhìn Y Thánh, Vương Cảnh Hủ im lặng một lát rồi lộ ra một nét cười nghiền ngẫm thoáng qua. Mộ Dung Hi Nhiên nhìn Y Thánh có chút kỳ quái, vừa định mở miệng lại bị Y Thánh giành trước.
Y Thánh cũng biết ngữ khí của mình có chút quá khích, điều chỉnh một chút làm như nói đùa:
- Nào có chuyện tiện nghi cho tiểu tử cậu như vậy! Tuy rằng lúc trước mẹ của Hi Nhiên gả Hi Nhiên cho cậu, nhưng đó là bất đắc dĩ...
Y Thánh dừng một chút, Vương Cảnh Hủ nhìn về phía ta rồi lộ ra một tia cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường và chán ghét.
Ta cắn răng, cứng rắn áp chế bất mãn trong lòng. Y Thánh chỉ nói mẹ của Hi Nhiên là bất đắc dĩ nhưng lại không nói rõ nguyên do, Vương Cảnh Hủ thấy như vậy thì rõ ràng là hắn tưởng ta ép mẹ của Hi Nhiên, đến lúc đó vung đao đoạt yêu cũng có thể nói là anh hùng cứu mỹ nhân.
- Mẹ của Hi Nhiên đã qua đời, hai người cũng không có người chứng hôn, đồ nhi của ta há có thể tùy tiện theo cậu như vậy, vạn nhất sau này cậu trở mặt thì làm sao? Nói gì thì đồ đệ của Y Thánh ta sao có thể chịu ủy khuất...
- Sư phụ, con không...
- Hi Nhiên, vi sư hiểu con tùy tiện gả gấp cho Tá Quân như vậy là ủy khuất cho con, lại nói chuyện các con còn chưa động phòng. Sư phụ làm chủ, hôn sự này không tính! Muốn thành thân với đồ đệ của ta, một cái lễ tiết cũng không thể thiếu, kiệu lớn tám người nâng là không cần phải nói, còn phải mời một phương để người trong thiên hạ làm chứng! - Y Thánh nói dõng dạc, bỏ thêm câu - Tá Quân, hành vi của cậu phải có chừng mực, không nên nói Hi Nhiên là thê tử của cậu, phá hủy thanh danh của Hi Nhiên!
Ta đứng lên vụt một tiếng, lạnh lùng nhìn Y Thánh.
Y Thánh vân vê râu, trong mắt chứa cảnh cáo.
À phải rồi, trên tay Y Thánh còn có nhược điểm ta là nữ tử.
- Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên lay lay tay áo ta, tức giận hô - Sư phụ, sao người có thể như vậy!
Y Thánh chỉ nhìn ta, nụ cười bên miệng chướng cả mắt.
Ta mỉm cười với Y Thánh, chậm rãi ngồi xuống nhấm nháp đồ ăn. Sau khi ăn xong, ta nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Mộ Dung cô nương, đồ ăn cô làm thật ngon, ta còn có việc, cáo từ! - Nói xong đứng dậy bước đi.