Edit by Mặc Hàm
Mười vạn phù chú đồng bốc cháy, liệt hỏa lan tràn cả núi Vô Minh, ánh lửa thẳng về phía chân trời, chiếu lên biển Nam Minh một mảnh đỏ, thoạt nhìn vô cùng dọa người. Nhưng bởi vì chỉ là trong nháy mắt bốc cháy, bên trong núi còn có nơi chưa bị đốt lên, cho Tạ Phùng Thù cơ hội lấy đan.
Tốc độ của Tạ Phùng Thù cực nhanh, thậm chí ngay cả thời gian bấm quyết ngăn lửa cũng không có, từ trên mây xuống, trực tiếp chạy tới chỗ kim đan.
Kim đan bất quá chỉ lớn một chút, nổi giữa không trung, Tạ Phùng Thù nắm nó trong lòng bàn tay, có trong nháy mắt ngắn ngủi mờ mịt.
Từ trong đầm lớn thời thượng cổ, đến bảy trăm năm trước Minh Kính Đài, lại đến bây giờ núi Vô Minh, bước qua mấy vạn năm, thế cho nên giờ phút này lại lấy được kim đan của mình, Tạ Phùng Thù vô duyên cớ, dĩ nhiên có chút cảm giác không chân thật.
Không cho phép y suy nghĩ nhiều, kim đan cảm nhận được khí tức quen thuộc, ở trong tay Tạ Phùng Thù quấn động hai cái, trong nháy mắt biến mất không thấy. Trong tay Tạ Phùng Thù trống rỗng, cùng lúc đó, một chút ấm áp yếu ớt từ lòng bàn tay Tạ Phùng Thù truyền lên, trải rộng khắp toàn thân, tựa hồ giãn hết gân cốt toàn thân.
Cũng chính là trong nháy mắt, hỏa thế càng thêm hung mãnh, lưỡi lửa bao trùm mà đến, Tạ Phùng Thù bấm quyết tránh hỏa lui hai bước, chỉ thấy ngọn lửa kia lui mấy tấc, lưu lại vài phần đường lui.
Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, đang muốn niệm quyết nữa, lại chỉ cảm thấy ngực nóng lên, giống như lửa thiêu đốt, đau đến nỗi y nhịn không được kêu lên.
“A——”
Nếu là người bên ngoài, có lẽ sẽ cho rằng y bị biển lửa này thương tổn. Nhưng trên thực tế ngọn lửa chung quanh cách Tạ Phùng Thù còn có chút khoảng cách, cảm giác thiêu đốt kia là từ trong lòng y mà lên, phảng phất muốn đốt sạch lục phủ ngũ tạng của y không còn một mảnh.
Mấy vạn năm kim đan không ở trong cơ thể, hiện giờ một lần nữa trở về, tất nhiên phải trải qua quá trình một lần nữa nhận chủ, hơn nữa hồn phách Tạ Phùng Thù không đầy đủ, làm sao có thể trong chớp mắt ngắn ngủi chịu đựng được long khí?
Trong liệt hỏa, Tạ Phùng Thù đau đến trán toát ra mồ hôi lạnh, dưới chân bất ổn, thiếu chút nữa trực tiếp ngã vào trong biển lửa, mà vừa rồi niệm quyết không hiệu quả, thế lửa bốn phía cũng một lần nữa cuốn tới.
Ngay tại thời điểm này, Tạ Phùng Thù bị người túm lấy.
Giáng Trần tự thân đi tới, cầm cổ tay Tạ Phùng Thù kéo người đến bên cạnh, lại ngước mắt lên, trong liệt hỏa, cư nhiên chậm rãi nổi lên mấy đóa hoa sen nghìn cánh.
Đó là mấy đóa sen Tạ Phùng Thù trồng trong đình viện, núi Vô Minh tuy rằng có tuyết rơi, rốt cuộc vẫn là tiên sơn, khí hậu ôn nhuận không phân biệt mùa hè đông. Lúc y đi hoa sen vẫn là nửa mở nửa đóng, hiện giờ đã là nở ra toàn bộ.
Những hoa sen cùng lá sen chậm rãi tụ lại trong liệt hỏa, vây quanh hai người, ở trong liệt hỏa thoát ra một thân màu phấn trắng, biến thành màu vàng nhạt, chìm nổi.
Lá sen giống như tranh vẽ, trong lúc lưu động, liệt hỏa lại tạm thời không thiêu được ảo cảnh này, bị ngăn cách ở bên ngoài.
Vì thế trong ngọn lửa ngút trời, Tạ Phùng Thù và Giáng Trần cư nhiên có một tấc đất để dung thân.
Tạ Phùng Thù miễn cưỡng giương mắt nhìn người bên cạnh, không đợi đối phương mở miệng, trước tiên nhịn đau trả lời một câu: “Không có việc gì.”
Mặt mày Giáng Trần cũng không bởi vì những lời này giãn ra vài phần, hắn cầm tay Tạ Phùng Thù, nói, “Kim đan cần một lần nữa nhận chủ, nhất thời có lẽ sẽ cùng chân nguyên trong cơ thể va chạm ——”
Hắn nói một nửa lời này liền không nói tiếp, trầm mặc một lát, mới nói: “Đau không?”
Bởi vì mạo hiểm xông vào biển lửa, một thân tiên bào màu trắng của Tạ Phùng Thù khó tránh khỏi có dấu vết bị lửa thiêu đốt, có chút lộn xộn bẩn thỉu, hơn nữa đau đớn chưa lắng xuống, Tạ Phùng Thù có vẻ có chút chật vật.
Nhưng kim đan trở lại, đuôi lông mày của y có thêm vài phần cương liệt, có vài phần giống như đạm bụi lên Lăng Tiêu thời thượng cổ.
Lại tiếp xúc với ánh mắt Giáng Trần, mặt mày y lại mềm xuống, từ băng sương dung thành một dòng nước suối sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều lộ ra nhu hòa.
Nghe vậy Tạ Phùng Thù suy nghĩ một chút, cười ngắn ngủi một tiếng, đáp: “Đại khái sẽ không đau hơn việc ngươi rút xương.”
Giáng Trần yên lặng, cuối cùng khóe môi khẽ cong, cũng không thể làm gì được cười một chút.
Ý cười Tạ Phùng Thù rất nhạt, lập tức tiêu tán không dấu vết. Y nhìn Giáng Trần, người này hẳn là trên tầng chín, đạp kim liên quan sát nhân gian, hiện giờ lại cùng mình ở trong lửa lớn này nửa bước khó đi.
Nên nhập ma, phi thăng thành tiên; nên đắc đạo, vây khốn trăm năm.
Tạ Phùng Thù nghĩ, rốt cuộc là ta hại hắn.
Nhưng nếu làm lại một lần nữa, mình còn có thể quấn quýt lấy hắn, nhất định phải kéo người từ trên Phật đàn kia xuống, lăn xuống một thân hồng trần này sao?
Tạ Phùng Thù không chút do dự, âm thầm trả lời: Sẽ.
Nghĩ như vậy, Tạ Phùng Thù cư nhiên ở trong ngọn lửa đốt núi nuốt biển chịu đựng đau đớn kịch liệt ở ngực, khẽ cười rộ lên.
Vọng niệm vừa sinh, cửu tử bất hối, cũng coi như đáng giá.
Nụ cười này của y ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, đau đến thân hình nhoáng lên một cái, nếu không phải Giáng Trần đúng lúc đỡ lấy y, Tạ Phùng Thù cơ hồ có chút đứng không vững. Hết lần này tới lần khác y còn muốn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn đối phương.
“Bồ Tát cúi đầu, bởi vì thấy vạn vật đều khổ, sinh đại từ bi tâm.”
Tạ Phùng Thù cười cười, hỏi: “Lúc trước ngươi dùng Phật cốt độ ta, là bởi vì Phật pháp từ bi, phổ độ chúng sinh sao?”
Kỳ thật cần gì phải hỏi lại, y biết đáp án, lại muốn đối phương tự mình nói ra.
Mặt mày Giáng Trần bị ánh lửa chiếu sáng, dung nhan thanh lãnh xuất trần, không giống khách ở thế gian, hết lần này tới lần khác trong mắt hắn có thêm vài phần thần Phật không có, giống như sao rơi xuống, quang ảnh trôi nổi.
Trong ánh lửa, hắn lắc đầu.
Tạ Phùng Thù nói: “Bởi vì thích ta sao?”
Thanh sắc Giáng Trần trầm thấp, thế nhưng cũng thật sự theo lời hỏi của Tạ Phùng Thù trả lời: “Ừ, thích.”
Được rồi, Tạ Phùng Thù nghĩ.
Nghiệp lửa Vô Gian, muốn đi ra ngoài nói thì dễ, giờ phút này Tạ Phùng Thù lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hơi khẽ nhắm mắt, không nói nữa.
Giáng Trần không dời ánh mắt, nhìn người trước mắt, nghĩ đến lời Bùi Ngọc vừa rồi cùng mình nói.
“Ngươi đã không còn kim thân, chẳng lẽ còn có thể độ hắn sao?”
Nghiệp hỏa tàn sát bừa bãi, sóng nhiệt bốc lên, trong mắt Giáng Trần không hề gợn sóng, hắn nhìn Tạ Phùng Thù, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta không thể độ hắn nữa sao?
Lục đạo nhiều pháp giới, cửu tiêu luyện ngục, liền không có chỗ dung thân cho Tạ Phùng Thù sao?
Không có đạo lý.
Giáng Trần vừa mới động ra ý niệm như vậy, trong đầu liền xuất hiện một tiếng chuông nặng nề, giống như một chiếc chuông đồng cổ trong chùa bị rung động, mang theo tiếng ong ong không dứt, cơ hồ chấn đến lúc hắn chảy ra một ngụm máu tươi.
Chung quanh đều là biển lửa mênh mông, trong nháy mắt đó, hắn phảng phất lại nghe thấy ba ngàn Thần Phật đồng hạ thế, ở bên tai hắn đồng thanh nói: “Giáng Trần, ngươi còn không biết hối hận? ”
“Giáng Trần, ngươi còn không biết tội sao!”
Ba ngàn Phật đồng thanh chất vấn, thanh âm uy nghiêm to lớn, giống như là một ngọn núi đè lên đỉnh đầu Giáng Trần. Giáng Trần cau mày, trong mắt giống như mang theo băng tuyết lạnh lẽo.
Một chốc nhập ma, chính là tội ác tày trời; động phàm niệm, chính là trong lòng bị nhiễm bụi, quả nhiên là như thế sao?
Hàng Ma Xử một lần nữa hóa thành chuỗi châu, bị Giáng Trần cầm trong tay. Hắn nhắm mắt lại, kích thích tràng hạt, hắn giống như bảy trăm năm, trong tiếng trách cứ lạnh lùng trả lời: “Không biết hối hận, cũng không biết tội lỗi. ”
Bồ đề nào phải cây,
Gương sáng đâu là đài.
Vốn không có gì cả,
Sao vướng bụi trần ai?
(Lục Tổ Huệ Năng)
Nếu không có tội, bảy trăm năm, bảy ngàn năm, bảy vạn năm, cũng sẽ không chút dao động.
Theo tiếng trả lời này, thanh âm trong đầu hắn trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh, trong một mảnh yên tĩnh, bốn phía Giáng Trần đột nhiên hiện ra kim quang cực nhạt. Tạ Phùng Thù cho rằng xảy ra biến cố gì, không để ý đến nỗi đau của mình, lập tức trở tay cầm lấy đối phương.
Chờ kim quang rõ ràng hơn một chút, Tạ Phùng Thù mới thấy rõ, đó là vô số chữ Phạn màu vàng, chữ viết nhỏ như đậu, lại bút phân chia rõ ràng, không ngừng lưu chuyển bốn phía Giáng Trần. Tăng bào cùng hỏa quang không có gió tự động mà bay.
Trong lúc ánh lửa, trong lòng Tạ Phùng Thù đột nhiên hiểu được điều gì đó.
Ngay tại thời điểm này, Giáng Trần mở mắt ra, hai mắt hắn thâm trầm như biển, mơ hồ có kim văn lưu chuyển, tất cả tiếng Phạn quanh thân trong nháy mắt tứ tán, sinh sôi bức lui liệt hỏa mấy trượng, phá tan biển lửa thẳng lên trời, giống như mây trôi bốn phía, lại giống như sau khi hoa sen nở rồi tàn, cánh hoa rơi khắp trời đất. Tam giới lục đạo, đặc biệt là trên bầu trời Phật, đều nhìn thấy Phật quang phá lửa mà đến.
Ngoại trừ Nhiên Đăng Tôn Giả, Phật thượng cổ, ai độ hóa kim thân có thể dẫn Phật quang chiếu rọi trời đất, phá mê trừ chướng?
Thiếu một tấc phật cốt, lưu lại nhân gian bảy trăm năm, Giáng Trần cư nhiên ở trong biển lửa, lần thứ hai tố thành Phật cốt kim thân.
Lúc này Tạ Phùng Thù cũng có chút trố mắt, mà thần sắc Giáng Trần lại không hề biến hóa, theo Phật quang tứ tán, giữa hai người đột nhiên xuất hiện một ngọn Trường Minh Đăng màu trắng, hình hoa sen.
Trường Minh Đăng do xương Phật tạo thành nổi lên trước người hai người, lắc lư hai vòng giữa không trung, cuối cùng dừng lại ở Tạ Phùng Thù khẽ rung động, tựa hồ một chút cũng không bị liệt hỏa xung quamh ảnh hưởng.
Bên trong đèn ánh nến như sao, lại lâu dài bất diệt, phát ra ánh sáng rực rỡ, hào quang còn chói mắt hơn vài phần, so với bốn phía hừng hực liệt hỏa, đã siêu thoát màu đỏ thẫm, phát ra kim quang mơ hồ, tựa hồ muốn thiêu dung cả cây đèn.
Lần đầu tiên Tạ Phùng Thù liếc mắt còn tưởng rằng mình vừa rồi đau đến thần trí không rõ, hoa mắt nhìn lầm rồi. Nhưng lại nhìn, đài đèn màu trắng lại thật sự không ngừng nhạt đi, phảng phất như bị đốt cháy tiêu tan.
Cuối cùng, giữa không trung, chỉ còn lại một đóa hoa sen nghìn cánh màu vàng, nửa mở nửa đóng, tựa như sương như bụi. Ở giữa nó nên là hạt sen có hai con cá nhỏ màu lam giống như đồ vật, đang ở trong hoa sen không ngừng bơi lội.
Đó là hồn phách của chính mình.
Tạ Phùng Thù ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, đóa sen vàng tràn hồn phách kia lại lay động mà đến, rơi vào trong trán Tạ Phùng Thù. Hai đạo hồn phách lúc này thật sự giống như cá bơi, một con đuổi theo một con bơi nửa vòng, đồng loạt chui vào mi tâm Tạ Phùng Thù.
Trong nháy mắt, nỗi đau của Tạ Phùng Thù như lửa đốt trong lòng lập tức tiêu tan, giống như là cây khô gặp xuân, vạn vật sinh sôi, thứ gì đó phá đất mà ra, có một cỗ lực lượng dung hợp kim đan cùng chân nguyên của y, ở trong cơ thể y sinh sôi không ngừng lưu chuyển.
Đồng thời, Độ Ách Cảnh cách xa vạn dặm, trong một mảnh dung nham, đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Trấn Ma tháp đã bị thiêu cháy, cơ hồ không còn gì nữa, hết lần này tới lần khác ở trong nham thạch nóng chảy, một mảnh vảy rồng màu trắng bạc phá sóng nhiệt mà ra, mang theo ánh xanh u u bay vút về phía nam.
Tốc độ của nó cực nhanh, phảng phất như được chỉ dẫn gì đó, trong nháy mắt đã xẹt qua núi xuyên sông ngòi, vạn vật sinh linh, xuyên qua mây mù không tan ở Nam Minh cùng liệt hỏa trong núi Vô Minh hừng hực thiêu đốt, nhẹ nhàng rơi vào sau gáy Tạ Phùng Thù.
Biến cố trong nháy mắt, Bùi Ngọc bên ngoài biển lửa Vô Minh thậm chí không thấy rõ hết thảy phát sinh như thế nào. Hắn chỉ có thể nhìn thấy ngay sau khi vảy rồng rơi vào trong lửa, trong biển Nam Minh đột nhiên xảy ra một ít biến hóa.
Đáy núi Vô Minh giống như là tạo thành một vòng xoáy, vô số nước biển mênh mông cuồn cuộn đột nhiên cùng nhau chui vào, hội tụ ở đây, hình thành sóng lớn ngập trời, hung hăng đánh vào trên ngọn lửa núi Vô Minh.
Cả biển Nam Minh cơ hồ đều rung động, núi đá bị đập đến lăn xuống, nặng nề lăn xuống biển, khơi dậy ngàn tầng sóng nước, che ngợp bầu trời.
Nước biển chảy ngược, sóng bốc lên, hỏa lớn núi vô minh bị nước biển trong nháy mắt vỗ lên, lộ ra tảng đá bị lửa thiêu đến cháy đen, trần trụi ngang dọc trong trời đất. Bốn phía núi sương mù bốc lên, một mảnh mênh mông.
Trên chín tầng trời đột nhiên truyền đến một tiếng sấm nổ, tiếng nổ ầm ầm giống như muốn kéo một vết nứt trong trời đất, phảng phất như cả đại địa đều cảm nhận được chấn động. Dân chúng nhân giới không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng có động đất, cuống quít chạy trốn tránh né, tiếng kinh hô cùng tiếng khóc vang lên thành một mảnh.
Chỉ có tu sĩ trừ ma, Tiên Phật có thể nhìn thấy, trên chín tầng trời cự lôi chấn động, giữa không trung là lệ quỷ bốc lên, hắc áp một mảnh, mà núi Vô Minh mây mù trong biển, truyền đến một tiếng rồng ngâm thét dài, chấn động núi sông. Một con rồng lớn màu trắng phá mây mà lên, bay lên chín tầng trời.
Kim đan trở lại, tam hồn tề tụ, vảy ngược quy vị —— trong một mảnh hỗn loạn, Tạ Phùng Thù lại một lần nữa hóa hình thành rồng.