Edit by Mặc Hàm
Tạ Phùng Thù vốn chỉ là đùa giỡn với Giáng Trần, chợt nghe được câu trả lời này, đầu tiên là y sửng sốt, sau đó mới biết là mình đỏ mặt.
Làn da của y vốn trắng nõn, màu đỏ mỏng từ tai kéo dài đến hai má, trong ánh sáng ban mai hết sức rõ ràng. Hết lần này tới lần khác y còn rất cao hứng, nhất định phải tiến lên hỏi người trước mắt: “Thật sao? Thật sao?”
Cả người y tiến đến trước mặt Giáng Trần, Giáng Trần bất đắc dĩ đè lại bả vai y, không cho y tiến lại quá gần, sau đó trả lời hắn: “Thật.”
Tạ Phùng Thù cảm thấy mỹ mãn, lộ ra một nụ cười. về phía đối phương.
Khi y cao hứng, nở nụ cười đôi mắt sẽ cong lên, giống như trăng non bắt đầu lên cao. Giáng Trần nhìn một lát, trước dời ánh mắt, nói: “Ngươi ở chỗ này một đêm, sư phụ ngươi bọn họ rất lo lắng.”
“Ta nói bọn họ biết.” Tạ Phùng Thù thuận theo lui ra sau một chút, “Bọn họ biết ta luôn tới tìm ngươi.”
Giáng Trần nói, “Vậy cũng nên trở về.”
Tạ Phùng Thù có chút không muốn đi, y đã lâu không gặp Giáng Trần, lo lắng đối phương sẽ không trở về lo lắng hồi lâu, thật vất vả đợi được người, liền luôn muốn ở cùng đối phương.
Ánh mắt y đảo quanh, đặt mông ngồi lên trên bàn, lại vươn chân trái của mình lắc lắc trước mắt Giáng Trần, có chút kiêu căng lại hợp lý nói: “Giày của ta không thấy đâu, đi không được.”
Giáng Trần dường như đã sớm biết y sẽ nói như vậy, nhìn y một cái, xoay người từ cửa mang theo một đôi giày màu đen tiến vào, chính là chiếc mà Tạ Phùng Thù không biết bị mất đi đâu.
Tạ Phùng Thù trợn mắt há hốc mồm, bởi vì ngồi trên bàn, so với Giáng Trần thấp hơn một đoạn, chỉ có thể ngửa đầu nhìn người trước mắt, không thể tưởng tượng nổi mở miệng: “Làm sao ngươi tìm được?”
“Rơi ở phía sau núi trong rừng.” Giọng điệu Giáng Trần lạnh nhạt, ngồi xổm xuống trước người Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù vốn còn đang lắc lư chân trái của mình, sau một khắc liền bị Giáng Trần cầm mắt cá chân.
Mắt cá chân Tạ Phùng Thù da rất mỏng, lộ ra một chút đỏ nhạt, bị Giáng Trần bỗng nhiên nắm chặt, Tạ Phùng Thù cảm thấy có chút ngứa, liền theo bản năng giãy giụa một chút.
Giáng Trần nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn có chút gầy gò, khí lực trên tay cũng không lớn, hết lần này tới lần khác Tạ Phùng Thù giống như thật sự không thể nhúc nhích, ngoan ngoãn dừng động tác, cúi đầu nhìn Giáng Trần chậm rãi mang giày cho mình.
Tạ Phùng Thù cúi đầu nhìn động tác của Giáng Trần, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua ngươi ra ngoài tìm cho ta sao?”
Giáng Trần rũ mắt thay y sửa sang lại quần áo, ngữ khí bình thản: “Cũng không xa.”
Chờ hết thảy đều chỉnh lý xong, Giáng Trần mới đứng thẳng dậy, Tạ Phùng Thù cũng từ trên bàn đứng lên. Giáng Trần nhìn người trước mắt, nói: “Trở về đi, bằng không lại bị phạt.”
Tạ Phùng Thù đành phải ngoan ngoãn cùng Giáng Trần đi ra pháp đường, đi tới trước miếu.
Đêm qua Vạn Cổ Xuân rơi xuống đất vẫn còn, gió nhẹ vừa qua, liền lăn đến khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, tựa như có một trận tuyết mỏng. Tạ Phùng Thù đi vài bước, lại lưu luyến quay đầu lại nói: “Vậy ngày mai ta lại đến tìm ngươi.”
Nói xong còn chưa đợi người trước mắt nói chuyện, y lại hối hận lập tức sửa miệng: “Không đúng, buổi tối ta lại đến tìm ngươi. ”
Y đổi giọng đến vội vội vàng vàng, tựa hồ sợ người trước mắt phản đối, Giáng Trần nhìn y, cư nhiên cười cười.
Ý cười của hắn cực nhạt, thoáng qua đã biến mất, chỉ có ngữ khí ôn hòa như gió buổi sáng trên núi: “Được.”
Tạ Phùng Thù rốt cục cảm thấy mỹ mãn, ôm trường đao bảo bối vừa có của y, một đường đi về Minh Kính Đài. Vừa đến cửa viện, liền nghe thấy Lữ Tê Ngô ở bên trong mắng người.
Y nhìn thoáng qua, Lữ Tê Ngô đưa lưng về phía y, Tuy Linh cùng Trào Khê ngoan ngoãn đứng ở trong viện.
“Cư nhiên còn dám trộm rượu sư phụ ngươi uống! Còn có Tuy Linh, sư tỷ cũng đi theo bọn họ hồ nháo —— tiểu tử kia đâu?!”
Tuy Linh đã nhìn thấy Tạ Phùng Thù, vội vàng nháy mắt để y trốn lén, Tạ Phùng Thù nháy mắt với nàng, cười tủm tỉm dò xét vào viện, đáp: “Tiểu tử ở đây đâu.”
Lữ Tê Ngô đột nhiên bị y từ sau lưng nói tiếp, hổ mặt đáp: “Còn dám trở về! Đến đây cùng đứng đi!”
Tạ Phùng Thù nghe lời đi qua, còn muốn trả lời: “Về nhà có cái gì không dám?”
Lữ Tê Ngô còn chưa kịp tức giận, Tạ Phùng Thù liền tiến đến bên cạnh hắn, đáng thương hề hề đáp: “Hơn nữa sư phụ còn ở chỗ này, ta dù sao cũng phải trở về thăm sư phụ.”
Vừa dứt lời, Trào Khê ở một bên liền trợn trắng mắt.
Lữ Tê Ngô tức cũng không tức được, cuối cùng hừ một tiếng nói: “Ai là sư phụ ngươi, chờ ngươi tu ra Kim Đan, sư phụ liền trục ngươi ra khỏi sư môn, để Minh Kính Đài thanh tịnh! ”
Mặc dù nói như vậy, giọng điệu của hắn tốt hơn nhiều so với lúc đầu, không kiên nhẫn vung tay lên: “Tất cả trở về để luyện công! Đừng chướng mắt ở đây!”
Tạ Phùng Thù vừa nghe luyện công, nắm lấy cơ hội hiến bảo lấy ra đao của mình, ngữ khí kiêu ngạo vạn phần: “Sư phụ, đao mới của ta!”
Lữ Tê Ngô nhìn thấy thanh đao kia, nhất thời cũng quên tức giận, nhận lấy quan sát một lúc lâu, trầm giọng nói: “Đao lấy ở đâu?”
Tạ Phùng Thù có chút đắc ý đáp: “Giáng Trần tặng.”
“Đã lâu lắm rồi, là một thanh đao tốt.” Lữ Tê Ngô đem đao trả lại cho Tạ Phùng Thù, nhíu mày hỏi, “Không quen không biết, hắn tặng ngươi thanh đao này làm gì?”
Lữ Tê Ngô sống lâu như vậy, có thể nhìn ra đao này thật sự là quý trọng, hắn lo lắng tiểu đồ đệ của mình tuổi còn nhỏ, vô duyên vô cớ nhận lễ vật nặng như vậy, bị người ta lừa gạt.
Tạ Phùng Thù cẩn thận nhận lấy đao, nói: “Là hắn tặng quà sinh nhật cho ta. ”
Tạ Phùng Thù quen biết hòa thượng kia cũng coi như lâu, lý do này cũng hợp lý. Lữ Tê Ngô hơi yên lòng, dạy dỗ: “Có đao, liền càng phải chuyên tu khổ luyện.”
Tạ Phùng Thù ngoan ngoãn đáp: “Đã biết.”
Chuyện trộm rượu rồi đưa đao liên tiế[cùng nhau tới, hết lần này tới lần khác Trào Khê không dễ nói chuyện như vậy, đến chạng vạng, trong lúc luyện công tiến đến bên cạnh Tạ Phùng Thù, nhíu mày hỏi: “Đao tốt như vậy, hắn nói đưa ngươi liền đưa?”
Tạ Phùng Thù không quá vui vẻ: “Ý ngươi là sao?”
Trào Khê không khách khí đẩy trán hắn xuống, nói: “Vô duyên vô cớ, tại sao hắn lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”
“Ngươi đây là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Ta đây là nhìn ngươi ngốc, lo lắng ngươi bị người lừa gạt.” Trào Khê đánh giá Tạ Phùng Thù một chút, lại nói: “Bất quá hắn lừa ngươi làm cái gì, ngươi cũng không phải là một cô nương, còn có thể lừa đi làm vợ chồng sao?”
Tạ Phùng Thù đại khái là không nghĩ tới khả năng này, lập tức ngây ngẩn cả người, lặp đi lặp lại: “Làm vợ chồng?”
“Đúng vậy.” Trào Khê trong miệng nghiến một cọng cỏ, chán nản đến mức liền đến trêu chọc tiểu sư đệ của mình chơi: “Làm bộ đối tốt với ngươi, lừa ngươi đầu óc choáng váng, lừa ngươi cùng hắn bái đường thành thân làm phu thê, đời này ngươi chỉ có thể cùng hắn ở cùng một chỗ, cùng hắn ở cùng một chỗ, không được đi đâu.”
Kỳ thật nào có đáng sợ như vậy, chẳng qua Trào Khê luôn lấy trêu chọc hù dọa Tạ Phùng Thù làm nhiệm vụ của mình, phỏng chừng nói hơi quá một chút
Tạ Phùng Thù ngơ ngác ngậm miệng lại, không nói lời nào nữa.
Cách một lát, Trào Khê thấy Tạ Phùng Thù còn đang ngẩn người, cuối cùng lương tâm nổi dậy, hỏi: “Như thế nào, bị dọa sợ?”
“Được rồi, đùa ngươi chơi đấy, ngươi cũng không phải là cô nương, người ta cưới ngươi làm cái gì, bất quá lòng phòng người không thể không có, về sau tự mình cẩn thận một chút.”
Tạ Phùng Thù lại phảng phất như không nghe thấy, y nhìn sắc trời, đột nhiên đứng lên.
“Ta đồng ý đêm nay đi tìm Giáng Trần.”
Mấy lời vừa rồi một câu cũng không nghe lọt. Trào Khê tức giận đến không chịu nổi, hận không thể vặn lỗ tai Tạ Phùng Thù.
“Vừa rồi nói với ngươi nhiều như vậy, đều nói vô ích à!”
Tạ Phùng Thù mới mặc kệ hắn, trực tiếp chạy đến phía sau núi.
Y mỗi ngày ở trên con đường này xuyên qua, ngay cả chim sẻ trên núi cũng thấy không trách, nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ chạy tới, lười biếng nhàn tản di chuyển trên cành cây hai bước, ngay cả kêu một tiếng cũng không thèm.
Chờ đến trong miếu, Tạ Phùng Thù đẩy cửa pháp đường ra, bên trong lại không thấy Giáng Trần.
Y ngẩn ra, lại quay đầu nhìn một vòng, xác nhận trong miếu đích xác không có người, trong lòng lại bắt đầu sốt ruột, quay đầu chạy ra ngoài miếu, ở cửa thiếu chút nữa đụng phải Giáng Trần đẩy cửa xông vào.
May mà Giáng Trần đúng lúc đỡ lấy y, thấp giọng nói: “Chạy cái gì?”
“…… Ta tưởng ngươi lại đi. “Tâm trạng Tạ Phùng Thù buông lỏng, đi theo phía sau Giáng Trần một lần nữa đi về phía Pháp Đường, một bên hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Sau núi.” Giáng Trần dừng một chút, lại giải thích: “Lần trước ta ra ngoài là vì tìm đao, về sau… sẽ không đi xuống núi thường xuyên.”
Tạ Phùng Thù trầm mặc một chút, hỏi: “Nhưng ngươi cũng không phải người của núi Tu Di này, có lẽ ngày nào đó sẽ trở về, đúng không?”
Lúc nói lời này bọn họ đã đến Pháp Đường, Giáng Trần đẩy cửa ra, nghe vậy quay đầu lại nhìn Tạ Phùng Thù một cái, há miệng, vẫn không nói gì.
Hắn phát hiện Tạ Phùng Thù mất hứng, có lòng muốn an ủi đối phương, rồi lại không thể hứa hẹn mình không đi —— hắn là Phật thượng cổ, tất nhiên là muốn trở về Tam Thiên.
Tạ Phùng Thù không đợi được trả lời, liền hiểu ý của đối phương, cũng không nói nữa.
Đêm nay thời tiết không tốt, trong rừng không có trăng, chỉ có trong pháp đường đèn đuốc trùng trùng điệp điệp. Giáng Trần vẫn chép kinh như trước, Tạ Phùng Thù ở một bên nhìn. Y không giống như trước kia chỉ vào kinh văn từng câu từng câu hỏi Giáng Trần là có ý gì, cũng không nhàm chán đứng lên đi dạo, cả người thoạt nhìn giống như hoa cỏ bị sương đánh, không có một chút tinh thần.
Y mất hứng như vậy, ngay cả Giáng Trần cũng bị ảnh hưởng.
Tâm không yên không thể tụng Phật, ý bất bình không thể chép kinh. Giáng Trần dứt khoát buông bút nhìn về phía người trước mắt, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Phùng Thù còn đang ngẩn người, chợt nghe được Giáng Trần hỏi, sau đó ngẩng đầu: “Cái gì?”
Giáng Trần hỏi: “Tại sao không vui?”
Tại sao y không vui? Bởi vì nghĩ rằng ngươi một ngày nào đó sẽ đi mất và không bao giờ trở lại, cho nên không vui.
Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, rồi lại ngượng ngùng nói ra —— lời này cũng quá trẻ con, giống như cố tình gây sự, rốt cuộc y đã là một thiếu niên, có khi cũng biết ngượng ngùng.
Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, lại nghĩ đến lời Trào Khê nói với mình hôm nay.
“…… Lừa ngươi cùng hắn bái đường thành thân làm phu thê, kiếp này ngươi chỉ có thể cùng hắn ở cùng một chỗ, cùng hắn ở cùng một chỗ, chỗ nào cũng không đi được. ”
Y ngẩng đầu nhìn về phía Giáng Trần, mặt mày đối phương ôn hòa, chuyên chú nhìn Tạ Phùng Thù, còn kiên nhẫn chờ y trả lời.
Trong ba ngàn đèn Phật, Tạ Phùng Thù hơi gần một chút, trong ánh nến khẽ động, cách bàn nhìn Giáng Trần, hạ thấp thanh âm gằn từng chữ nói: “Giáng Trần, không bằng ngươi cùng ta kết phu thê đi?”