Edit by Mặc Hàm
Đợi trở lại núi Tu Di, Tạ Phùng Thù cư nhiên thật sự không đi tìm Giáng Trần.
Y cả ngày ở trên Minh Kính Đài, không có việc gì liền tàn phá hoa cỏ của Minh Kính Đài, hoa núi trên sườn núi bị y túm đến liểng xiểng, hoặc là đi mò chim bắt cá, mỗi đêm hoặc là một thân nước, hoặc là một thân bùn, ngay cả Tuy Linh cũng nhịn không được nhéo lỗ tai y mắng mấy lần.
Sau một quãng thời gian, ngay cả Lữ Tê Ngô cũng nhìn ra không đúng, một ngày dùng cơm tối hỏi Tạ Phùng Thù: “Gần đây ngươi sao không đi sau núi tìm hòa thượng kia?”
Tạ Phùng Thù không muốn nói chuyện, múc một miếng cơm nhét miệng đầy, Trào Khê hừ một tiếng, nói: “Trở mặt rồi.”
Tạ Phùng Thù lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Trào Khê, nuốt đồ ăn vào trong miệng nói: “Làm gì có!”
“Vậy sao ngươi không đi?”
Tạ Phùng Thù không cao hứng đẩy chén lên, không nói lời nào.
Lữ Tê Ngô không hỏi nguyên nhân, thấy Tạ Phùng Thù mất hứng, liền không hỏi nữa, quay đầu vỗ mạnh lên đầu Trào Khê.
“Ăn không nói!”
Cũng không biết là ai mở miệng trước.
Ăn cơm xong Tạ Phùng Thù theo thường lệ luyện đao trong chốc lát. Từ lần trước sau khi giết sát sát quỷ, trên đao của y có một ít dấu vết thiêu đốt, đại khái là do quỷ hỏa gây ra. Tạ Phùng Thù cầm đi cho Lữ Tê Mộ nhìn thoáng qua, Lữ Tê Ngô vung tay lên, không thèm để ý nói: “Ngày khác sư phụ xuống núi tìm cho ngươi một cửa hàng sắt lại đánh một phen, nhanh lắm.”
Tạ Phùng Thù bĩu môi, không luyện nữa, tự mình bò lên nóc nhà hóng gió.
Lúc này chính là mặt trời lặn về tây, dưới trời cao, thiên sơn phù kim, lừng chứng núi hoa sơn ở Minh Kính Đài muốn cháy, bị gió núi thổi đến hoa ảnh tầng tầng. Tạ Phùng Thù xoay chân nhìn một lát, lại thu hồi ánh mắt.
Ngày thường lúc này y hẳn là đã xuyên qua dã sơn hoa này, chạy về phía Giáng Trần.
Lửa giận của Tạ Phùng Thù đã tiêu tan, cảm thấy mình không nên tức giận với Giáng Trần —— đối phương bất quá chỉ là nói sự thật. Nhưng y lại không thể cúi mặt lại đi gặp đối phương, vì thế càng thêm chán nản.
Một lát sau, phía sau Tạ Phùng Thù truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Trào Khê xốc áo ngồi xuống bên cạnh Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù tâm tình sa sút, lười phản ứng với hắn, ngược lại Trào Khê cau mày nhìn Tạ Phùng Thù trong chốc lát, không kiên nhẫn mở miệng: “Tạ Phùng Thù, không phải ngươi bị hòa thượng kia khi dễ chứ?”
Tạ Phùng Thù hữu khí vô lực liếc hắn một cái, rốt cục mở miệng: “Không có.”
“Vậy sao ngươi lại trông như thế này?”
“Bộ dạng gì?”
Trào Khê vô cùng thẳng thắn: “Sống dở chết dở.”
Tạ Phùng Thù: “…”
“Ta sớm đã nói qua hòa thượng kia không phải người tốt, ngươi nhất định không nghe, thế nào, hiện tại biết ——”
Tạ Phùng Thù không thích người khác bình luận Giáng Trần, cau mày ngắt lời anh: “Hắn là người tốt. ”
“Là người tốt sao lại làm ngươi tức giận như vậy?”
“Ta không có tức giận.”
“Ta còn không biết ngươi.” Trào Khê cười nhạo một tiếng, “Tức giận với ai thì không nói chuyện với ai, mỗi ngày chạy đi giày vò hoa cỏ dại, một hơi phải tự mình nghẹn mười ngày nửa tháng mới bỏ qua.”
Tạ Phùng Thù bị hắn nói không ngẩng đầu lên được, còn phải cứng rắn chống đỡ nói: “Ta mới không có, ta phải đợi sinh nhật qua rồi mới đi tìm hắn.”
“Tùy tiện.” Trào Khê vỗ lên đầu y, “Lười quản ngươi. ”
Tạ Phùng Thù trả lời: “Ai muốn ngươi quản.”
Trào Khê nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Phùng Thù! Ngươi ngứa đòn đúng không!”
Tạ Phùng Thù còn chưa nói gì, Tuy Linh phía dưới nghe thấy, thanh âm lập tức truyền tới từ xa: “Trào Khê! Ngươi sao lại bắt nạt tiểu sư đệ!”
Đảo mắt đã đến sinh nhật Trào Khê và Tạ Phùng Thù, Tuy Linh làm một bàn thức ăn ngon, Lữ Tê Ngô ở dưới tàng cây của mình đào một lúc lâu, thật cẩn thận lấy một vò rượu.
Theo Lữ Tê Ngô nói, đó là một năm Phượng Hoàng Tê Ngô hắn tự tay chôn xuống rượu ngon, đến nay đã gần một ngàn năm, vô cùng trân quý, ngày thường Lữ Tê Ngô luôn làm bảo vật, sẽ không dễ dàng mở ra.
Tạ Phùng Thù tò mò uống một ngụm nhỏ, có chút thất vọng nói: “Đâu khác gì rượu thường ngày đâu.”
“Ngươi biết cái gì.” Lữ Tê Ngô lập tức không làm nữa, ôm bình rượu bảo bối của mình, “Rượu tự nhiên là càng lâu càng thơm, ngươi còn chưa tới tuổi biết nếm rượu, chờ sau này liền hiểu.”
Lữ Tê Ngô nhấp một ngụm rượu, nheo mắt lại vẻ mặt đắc ý: “Năm đó ta chôn mười vò rượu, hiện giờ còn lại ba vò. Một vò chờ sư tỷ ngươi lấy chồng uống ——”
Tuy Linh trợn trắng mắt, lười phản ứng với sư phụ mình, chỉ có Tạ Phùng Thù thò đầu xen vào: “Lấy chồng là gì?”
“Ngốc.” Trào Khê nhỏ giọng đáp, “Chính là gả ——”
Còn chưa nói xong đã bị Tuy Linh trừng mắt, liền ngoan ngoãn nuốt những lời còn lại xuống.
Lữ Tê Ngô tiếp tục nói: “Một vò chờ ngươi cùng Trào Khê kết kim đan uống.”
Kết kim đan, chính là đại yêu chân chính.
Tạ Phùng Thù oán giận nói: “Vậy còn lâu lắm.”
Trăng sáng trên bầu trời, đêm lạnh như nước, trong núi rừng truyền đến tiếng ve sầu kêu, dưới ánh trăng mặt Lữ Tê Ngô đã có chút ửng hồng, hắn vui vẻ ha hả sờ sờ đầu tiểu đồ đệ của mình.
“Không lâu đâu, lúc trước khi ta xách các ngươi trở về, mỗi người lớn hơn chút—— nhân sinh trăm năm, chỉ trong chớp mắt.”
“Chờ kết kim đan, vi sư liền lấy cho các ngươi một danh hào vang dội, muốn uy phong nhất, gọi ra chấn trụ toàn bộ yêu giới, lại nói cho bọn họ biết, sư phụ các ngươi là Lữ Tê Ngô, những yêu quái khác nghe xong đều phải run rẩy!”
Được rồi, uống nhiều rồi lại bắt đầu nói nhảm, đồ đệ ba người nhất thời trầm mặc không nói gì, chỉ có gió đêm thổi qua, cuối cùng vẫn là Trào Khê bán mặt mũi, hỏi sư phụ mình: “Ví dụ như? ”
Lữ Tê Ngô bưng chén rượu minh tư khổ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vỗ bàn: “Trào Khê liền hiệu Trường Tứ—— trường gian ở thiên địa, tiêu sái trên thế gian, đừng cả ngày mặt lạnh như băng, bộ dáng khổ đại cừu thâm.”
Tạ Phùng Thù vội vàng hỏi: “Còn con thì sao? ”
Lữ Tê Ngô nghe vậy nghiêng đầu nhìn y một cái, đại khái là cảm thấy bộ dáng tiểu đồ đệ này của mình, ngày kết đan phỏng chừng còn sớm, vung tay lên nói: “Đến lúc đó nói sau.”
Tạ Phùng Thù bĩu môi: “Vậy sau này con đi ra ngoài gây họa, nói sư phụ ta là Lữ Tê Ngô của Minh Kính Đài, có chuyện gì xông tới hắn.”
Lữ Tê Ngô bị nghiệt đồ này chọc giận không nhẹ, cũng giận dỗi nói: “Cút cút! Đến lúc đó ta sẽ nói không có đồ đệ này!”
Trào Khê cười nhạo Tạ Phùng Thù: “Đến lúc đó sẽ nói không có sư đệ như ngươi.”
Tạ Phùng Thù cũng bị đám người này làm tức chết, trong lòng tự nhủ sư môn cái gì, một chút tình nghĩa đồng môn cũng không có.
Đêm đã khuya, ánh trăng rơi xuống nhân gian, lại rơi vào đám người này, áo bào, tóc, thanh lãnh như sương, không giống nhân gian, lại bởi vì tiếng ồn ào lộ ra ý tươi mới.
Đợi đến cuối cùng, Lữ Tê Ngô đã say khướt đi ngủ, Tuy Linh cũng trở về phòng, Tạ Phùng Thù đi theo phía sau Trào Khê trở về phòng, rồi lại dừng lại trước cửa.
Trào Khê quay đầu nhíu mày hỏi: “Lại lên cơn gì đây?”
Tạ Phùng Thù nghẹn một ngày, rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu đáng thương nhìn Trào Khê: “Ta muốn đi tìm Giáng Trần.”
Y vốn còn muốn sinh nhật mời Giáng Trần đến chơi, kết quả bởi vì giận dỗi, ngay cả người cũng không nhìn thấy.
Đại khái là thần sắc của y quá mức sầu muộn, Trào Khê có chút không kiên nhẫn xua tay: “Muốn đi thì đi!”
Tạ Phùng Thù xoay người bỏ chạy.
Trào Khê: “… Vậy hòa thượng kia rốt cuộc cho ăn canh mê hồn gì? ”
Tạ Phùng Thù một đường không ngừng, mái tóc dài của y buộc cao, bị gió đêm thổi loạn thất bát tao, y bào màu đỏ bay tán loạn, trong đêm dài như mực hiện ra một bóng dáng tươi mới. Chim sẻ có nơi đậu trong rừng bị y kinh động, nhao nhao kêu lên chạy ra, chọc cho bóng cây lay động, kinh động một ngọn núi bóng đêm.
Tạ Phùng Thù không để ý đến chúng nó, thở hồng hộc chạy đến trước miếu, rốt cục dừng chân lại.
Y đợi một lát, đợi hơi thở hơi chậm lại, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi về phía pháp đường, vừa đi vừa đoán xem Giáng Trần, đối phương sẽ nói gì với mình
Sinh nhật của mình, tốt xấu gì cũng muốn nói một câu vạn sự được theo ý muốn chứ?
Nhưng Tạ Phùng Thù nghĩ, đối phương hình như cũng không phải người nói những lời như vậy.
Quên đi, nói gì cũng được
Đợi đến trước pháp đường, Tạ Phùng Thù do dự một chút, thật cẩn thận đẩy ra khe cửa một chút
Bên trong vẫn như trước là đốt đèn như ban ngày, đèn đuốc sáng trưng, hết lần này tới lần khác thiếu đi một thân ảnh đạo nhân trắng tinh. Tạ Phùng Thù mở to hai mắt, mạnh mẽ đẩy cửa đi vào, ngọn nến đầy đèn lồng đầy phòng bị gió đêm tràn vào đập mạnh, Tạ Phùng Thù không để ý đến chuyện này, đứng ở cửa cẩn thận nhìn kỹ một vòng.
Giáng Trần không ở bên trong.