Edit by Mặc Hàm
Trấn Ma tháp thứ chín lớn mà trống trải, không giống như phía trên có xích sắt trùng trùng điệp điệp, cầm cố rất nhiều. Nó không cần hạn chế, phía dưới chính là Vô Gian, bởi vì cách quá gần, đi lại trong đó, đã mơ hồ có thể nghe được lệ quỷ gào thét rít gào, còn có cảm giác nóng rực của luyện ngục liệt hỏa.trùng trùng điệp điệp.
Trong luyện ngục, dễ thấy tâm ma.
Bên trong tháp rõ ràng là tường đá màu xanh gạch dài, Giáng Trần giương mắt, nhìn thấy lại là tầng mây mênh mông vô biên. Trong tầng mây có một tòa pháp điện.
Pháp điện bạch ngọc trường giai, sen vàng tỏa ra, ở trong mây núi sương mù như ẩn như hiện.
Trong điện có một người đứng, tăng y trắng như tuyết, sống lưng gầy gò lại thẳng tắp như tùng, khuôn mặt thanh lãnh, thần sắc hờ hững, rõ ràng chính là bộ dáng Giáng Trần của mình.
Giáng Trần biết mình nhập tâm ma, hắn không mạnh mẽ phá cảnh, cũng không có mở miệng, chỉ nhìn người trước mắt rũ mắt nhìn xuống dưới tầng mây.
Thời thượng cổ, bắt đầu phân trời đất, hình thành núi sông, giới nhân gian phân chia còn chưa rõ ràng lắm, núi rừng sông biển nối liền thành một mảnh, Nhiên Đăng từ Đại Phạm Thiên rũ mắt nhìn xuống, giống như cách một tầng mây khói mênh mông, mênh mông vô biên.
Rõ ràng duy nhất, chính là một mảnh hồ nước chí nam.
Di thế của nó độc lập, không liên kết với bất kỳ dòng sông nào, giống như một tấm gương sáng chìm trong nhân gian, ngay cả gợn sóng cũng không nổi lên. Chỉ thỉnh thoảng có một đạo hào quang màu trắng chợt hiện, lại nhanh chóng chìm dưới đáy hồ.
Đó là thượng cổ thần thú trấn thủ tà ma dưới đáy hồ, tên là Ứng Long.
Nhiên Đăng chỉ biết Ứng Long, chưa từng thấy qua, cũng không để đối phương ở trong lòng. Lúc đầu trời đất mới phân, Nhiên Đăng là tổ tiên của Vạn Phật, Tam thiên độc lập ở ngoài Tiên giới. Hắn không dễ dàng đặt chân vào nhân gian, cũng không lui tới chư thần tiên giới.
Vừa mới bắt đầu trận Viêm Hoàng Xi Vưu, Nữ Oa muốn mời Nhiên Đăng tương trợ, Nhiên Đăng chỉ đáp: “Nghiệp quả nhân giới, tự có nhân giới gánh vác, không liên quan đến Thần Phật.”
So với Nữ Oa thương hại chúng sinh linh, hắn tựa hồ thật sự là lạnh lùng vô tình một chút, bởi vậy bị thiên giới chỉ trích rất nhiều, nói hắn mặc dù tu từ bi đạo, nhưng là người vô tình nhất, Nhiên Đăng cũng không để ở trong lòng. Thẳng đến sau này hắn biết Nữ Oa triệu Ứng Long nhập thế, cũng chỉ hơi nhíu nhíu mày.
Trận chiến giữa Xi Vưu và Viêm Hoàng đã là kiếp số nhân gian, bởi vậy mà chiến hỏa cũng bất quá là nghiệp tất phải trải qua, Nữ Oa không đành lòng để con dân chịu khổ, dẫn đến Phong Uyên thất thủ, yêu ma phục kích, mới là biến số mới.
Ứng Long vốn là thần thú được Bàn Cổ lưu lại trấn áp tà ma, lúc này tự nhiên trở thành một người khó từ chối trách nhiệm, hắn ở nhân gian tru ma trừ yêu, xua đuổi yêu tà tại Phong Uyên, lại dùng linh lực đúc thành một tòa Trấn Ma tháp. Lúc đó tu vi Ứng Long đã tổn hại, lo lắng kết giới của tháp không ổn định, vì thế rút vảy ngược sau gáy mình làm khóa, hoàn thành toàn bộ kết giới.
Vốn linh lực không ổn định, lại chịu đau rút vảy, sau khi Ứng Long trấn áp yêu tà, ngược lại thì nhập ma, xách đao xông vào tiên cảnh, từ Nam Thiên, cho đến tầng chín, máu tiên giới chảy thành sông.
Tiếp tục như vậy, Tam Giới không còn tiên giới nữa, trật tự trời đất sẽ loạn, Nữ Oa bất đắc dĩ lại ở Đại Phạm Thiên thỉnh Nhiên Đăng cổ Phật.
Đó cũng là lần đầu tiên Nhiên Đăng nhìn Thấy Ứng Long sau tam thiên nhìn thấy.
Giáng Trần vốn tưởng rằng mấy vạn năm đã trôi qua, mình hẳn là đã quên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Long. Nhưng trong tâm ma, hắn giương mắt nhìn hồng y phần phật trong gió tuyết, cư nhiên còn có thể hồi tưởng lại ngữ khí nói chuyện của đối phương lúc ấy.
Lúc đó Ứng Long vừa mới tàn sát hết tiên giới, mới xuống nhân gian, đến núi Tu Di.
Lúc ấy núi Tu Di vẫn là cỏ dại trên vách núi, vô cùng hiu quạnh. Trên mặt Ứng Long còn mang theo vết máu, ngũ quan tuấn lãng rõ ràng, linh lực của hắn hao tổn, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, vừa ngẩng đầu, liền thấy trước mặt có thêm một hòa thượng áo trắng.
Ứng Long nhíu nhíu mày, cầm đao mà đứng, ác thanh ác khí nói: “Ngươi là ai, đến làm gì? ”
Nhiên Đăng trả lời: “Được người ủy thác, giết ngươi để cứu thế.” ”
Ứng Long đại khái là chưa từng thấy qua người thẳng thắn như vậy, sửng sốt một lát mới hừ cười một tiếng: “Chỉ bằng ngươi?”
Sắc mặt Nhiên Đăng thong dong, chỉ nói: “Ta hôm nay giết ngươi, là giải quyết hậu quả do giết hại tiên giới, lưu lại hồn phách của ngươi, đáp lại thiện nghiệp trấn áp yêu tà.”
Đoạn thoại này của hắn nhìn như ân oán rõ ràng, kì thực vạn phần lạnh lùng, nhân quả thế gian này cho tới bây giờ đều là cấu kết không ngớt, sao có thể phân biệt rõ ràng. Ứng Long đã nhập ma, càng nghe không nổi, trên mặt đều lạnh lẫm sát ý, trực tiếp cầm đao hướng Nhiên Đăng mà đến!
Trong tay Nhiên Đăng trống rỗng xuất hiện một thanh Hàng Ma xử màu đen, ngăn trở một đao này của Ứng Long.
Tu vi hai người kích động, chấn động đến gió tuyết bay loạn, Ứng Long lập tức xoay người, một đao bổ lên vai Nhiên Đăng, Nhiên Đăng hơi nghiêng người, không lùi mà tiến, bức đến trước mắt Ứng Long.
Bọn họ cách rất gần, một người trong mắt ngập trời hận ý, một người trong mắt không hề có cảm xúc.
Ứng Long mặc dù là thượng cổ thần thú, nhưng lúc này vốn linh lực không chống đỡ nổi, làm sao có thể địch nổi tổ của vạn Phật, sau mấy chiêu bại trận, ngã trước người Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng cũng không nhiều lời, giơ tay khẽ chạm vào trán Ứng Long.
Hắn đột nhiên lại dừng lại, nhíu nhíu mày nói: “Ngươi thiếu một luồng hồn phách.”
Ba hồn bảy phách, trên người đối phương lại chỉ còn lại có hai hồn.
Đáng tiếc lúc ấy Ứng Long đã nghe không được, linh lực của hắn khô kiệt, tu vi đều bị hủy, chỉ có ngoài miệng còn không tha không ngớt: “Hòa thượng thối, con lừa trọc chết tiệt, hôm nay ngươi giết ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả nợ mấy trăm mấy ngàn lần… ngày ngày luân hồi, ta nhất định đã phá vỡ Phật cốt của ngươi, đào Phật tâm của ngươi…”
Thần sắc Nhiên Đăng không thay đổi, ngữ khí bình tĩnh: “Hôm nay ta động thủ giết ngươi, đã là ác nghiệp của ta, tất nhiên sẽ có nghiệp quả của ta.”
Dứt lời, đầu ngón tay hắn đặt ở trên trán Ứng Long, một đạo kim quang Phật môn cực nhạt lóe lên.
Dù cho biết là vô dụng, Giáng Trần thấy thế vẫn tiến về phía trước một bước, ý đồ giơ tay lên ngăn cản.
Trong phút chốc, ảo giác trước mắt giống như mây mù tiêu tán, một lúc lâu sau mới lảo đảo tụ tập cùng một chỗ.
Mà cảnh sắc lúc này đã thay đổi, đã cách Nhiên Đăng tru sát Ứng Long mấy vạn năm sau.
Mấy vạn năm sau, nhân gian đã thay đổi rất nhiều, ngay cả tiên giới cũng có rất nhiều biến hóa, mà Phật tu Tam thiên ngoại trừ có thêm ba ngàn thần phật, cũng không có gì khác biệt.
Trong Đại Phạm Thiên, một vị tiên sứ áo trắng đang nói chuyện.
“…… Lúc ấy tôn giả trong lòng mang thương xót, sau khi tru sát Ứng Long đem hồn phách của hắn lưu lại cho đời. Hiện giờ Ứng Long chuyển thế, tái hiện nhân gian, tiên giới lo lắng ma khí của hắn chưa sạch, tái tạo ác nghiệp, kính xin tôn giả nghĩ biện pháp.”
Những lời này nói khách khí, kỳ thật ý tứ bất quá chính là, “Năm đó để cho ngươi vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, kết quả lòng dạ ngươi mềm yếu, hiện tại cục diện rối rắm lại tới, ngươi nói phải làm sao bây giờ? ”
Nhưng bọn họ tuyệt đối không dám nói với Nhiên Đăng như thế, vắt hết óc nói một tàng văn vẻ nho nhã, một mặt còn phải thật cẩn thận nhìn sắc mặt vị Cổ Phật trước mắt này, lo lắng nói chỗ nào không thích hợp.
Nhưng người trước mắt nhắm mắt rũ mắt, trên mặt không mang theo một chút thần sắc. Tiên sử nói xong, nhịn không được do dự nói: Người này sẽ không nghe một chữ chứ?
Đợi hắn nói xong, Đại Phạm Thiên một lần nữa lâm vào yên tĩnh. Tầng mây trùng trùng điệp điệp cuồn cuộn, Hoa sen nghìn cánh được điêu khắc mạ vàng trong điện bị mây khói cuốn qua, như ẩn như hiện. Cách hồi lâu, tiên sứ rốt cục nhịn không được gọi một tiếng: “Tôn giả?”
Nhiên Đăng rốt cục ngước mắt lên nhìn người tới.
Hai mắt hắn tĩnh lặng như biển, mặt không có thần sắc thoạt nhìn lãnh đạm vô tình. Tiên sứ trong lòng cả kinh, hồi tưởng lại mình vừa rồi có phải nói đường đột hay không, chọc đối phương không vui.
Trên thực tế Nhiên Đăng chẳng qua là hồi tưởng lại thiếu niên năm đó trong gió tuyết, y bào màu đỏ như máu, trên mặt sắc bén hung ác, nói với mình, ngày khác luân hồi, muốn hủy cốt moi tim mình.
Ngữ khí Nhiên Đăng bình tĩnh: “Giết Ứng Long kiếp trước đã trả nghiệp, hiện giờ sống lại, lúc này cũng chỉ là thiếu niên, không có quan hệ gì với ta.”
Tiên sứ sửng sốt, vội vàng nói: “Tôn giả, thảm trạng tiên giới năm đó chính là vết xe đổ, nếu Ứng Long ma tính vẫn chưa trừ, nguy hại nhân gian, vậy nên làm thế nào cho phải?”
“Tôn giả là tổ tiên của Vạn Phật, từ bi Pháp tướng, tấm lòng bồ tát, cho dù nể tình sinh linh vô tội, quảng độ chúng sinh.”
Thần tiên đã lâu, ở chân trời nhìn xuống đám chúng sinh, liền tự giác cao cao tại thượng, không mang theo một hai câu thiên hạ muôn dân sẽ không nói chuyện, trên thực tế bất quá là thần tiên cũng sợ chết, chân chính muốn độ chúng sinh rất ít.
Thượng cổ có một người, chết ở núi Tu Di, chính mình còn nợ hắn một cái nghiệp quả.
Cuối cùng, Nhiên Đăng hỏi: “Ứng Long chuyển thế giáng sinh ở đâu?”
Tiên sứ như được đại xá, vội vàng đáp: “Ngay tại núi Tu Di. ”
Nhiên Đăng gật gật đầu, không nhiều lời nữa, tiên sứ cũng không dám hỏi nữa, chắp tay rời khỏi trong điện.
Một lúc lâu sau, Nhiên Đăng cuối cùng cũng đứng dậy.
Trong nháy mắt hắn bước ra khỏi cửa điện, Phật hiệu vang vọng Tam Thiên, ba ngàn chư Phật Đại Phạm Thiên, Vô Sắc Thiên, Tự Tại Thiên đều hiện ra, ở hai đầu trường giai cung hành lễ Phật với hắn.
Nhiên Đăng hơi gật đầu, chỉ nói: “Ta muốn vào nhân gian một chuyến.”
Chư Phật liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Thích Ca mở miệng nói: “Lão sư muốn đi độ thế?”
Nhiên Đăng trả lời: “Trả nợ nghiệp quả.”
Chư Phật hai mặt nhìn nhau, nhưng Phật tu kiêng kỵ tò mò quá nặng, vì thế không ai hỏi nữa, ba ngàn Thần Phật nhao nhao tránh ra một con đường, nhìn Nhiên Đăng xuyên qua.
Tăng bào màu trắng của hắn ẩn mình trong biển mây mênh mông, như sương như bụi.
Giáng Trần cách ảo cảnh, nhìn thân hình hắn từng chút từng chút nhạt đi trong mây mù.
Sau thượng cổ, Nhiên Đăng Cổ Phật lại vào Tu Di, trấn thủ Ứng Long.