Edit by Mặc Hàm
Ý niệm này vừa nảy ra, Tạ Phùng Thù vào giây sau bỗng nhiên đứng dậy.
Chiếc ghế gỗ dài bị y đụng mạnh, phát ra động tĩnh không nhỏ, may mắn trong quán tiếng người huyên náo, cũng không có người chú ý, chỉ có Giáng Trần giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù, khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tạ Phùng Thù không trả lời, y kinh ngạc nhìn về phía Giáng Trần, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Ta thích hắn?
Mình đường đường là Lăng Hành tiên quân, mấy trăm năm mới động phàm tâm một lần, thích một hòa thượng?
Tạ Phùng Thù giống như hôm nay mới quen biết người trước mắt, dưới ánh mặt trời tỉ mỉ nhìn người một lần.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Giáng Trần trong suốt giống như hạt lưu ly, không nhiễm bụi trần. Đại khái là chịu ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời, lúc y không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Tạ Phùng Thù, trong mắt lộ ra một chút ôn hòa, giống như rượu mạnh vừa ấm áp, tưới đến trái tim Tạ Phùng Thù nóng bỏng.
Tạ Phùng Thù gặp đối phương ở núi Tu Di trong đêm tuyết, vào tây nam, vào Mạc Bắc, đến Diệu Hương, một đường sóng vai xuống núi. Ngay từ đầu Giáng Trần quả thực lãnh đạm đến mức không có tình người, bất quá miễn cưỡng cùng mình đi cùng đường, về sau dọc theo đường đi đủ loại nghi trận hiểm trở, cơ duyên xảo hợp, đối phương tuy rằng vẫn ít nói như trước, nhưng đã giúp y không ít. Thậm chí có lúc, Tạ Phùng Thù luôn cảm thấy có thể cảm giác được đối phương dưới lớp da tuyết, đối với mình có một chút ấm áp như có như không.
Vừa mới bắt đầu Tạ Phùng Thù cảm thấy đối phương ngu ngốc, không làm chư Phật vui mừng, thế cho nên bảy trăm năm không được phi thăng. Về sau lại cảm thấy đối phương lạnh như băng tuyết, lại ít nói không gần nhân tình, cũng không được thế nhân thân cận, cư nhiên chỉ có Tạ Phùng Thù dọc theo đường đi nguyện ý quấn chặt lấy nhau, chung đụng sớm chiều với hắn.
Trên đường không có việc gì để làm, Tạ Phùng Thù đôi khi nghĩ: Chư Phật không muốn dẫn độ, trần thế không được dính thân, người này nên đi đâu đây?
Bây giờ nghĩ lại, vẫn nên tự mình đặt ở trong lòng, ở lại bên người, mới thỏa đáng nhất.
Nghĩ vậy, trái tim tạ Phùng Thù bỗng nhiên ổn định lại, trong lòng một ý niệm vạn phần chắc chắn, rõ ràng có thể nghe thấy.
Ồ, ta thực sự thích hắn.
Tạ Phùng Thù cảm thấy dọc theo đường đi mình có đủ loại chỗ kỳ quái đều tìm được lời giải thích, y thoải mái thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống mở miệng trả lời: “Không có việc gì.”
Tạ Phùng Thù nghĩ: Tiên quân cũng muốn mặt mũi, đối phương vẫn là hòa thượng, cũng không thể dọa người. Vì thế y dẫn đầu mở đề tài, nói: “Đêm qua Phong Tịch cùng ta nói chuyện rất quen thuộc, mở miệng ra là bạn cũ, ngữ khí rất ôn hòa, thật sự không giống…”
Một tông chủ Yêu Ma tông đồ sát nhân giới, giết người tu đạo.
Nhưng ngữ khí đối phương lại ôn nhu, Tạ Phùng Thù trong mộng vẫn cảm giác được một chút không thoải mái, giống như bị sợi tơ không thể nhìn thấy siết chặt cổ họng.
Giáng Trần bình tĩnh nhìn y trong chốc lát, cuối cùng vẫn dời ánh mắt.
“Phong Tịch người này, mặt mang từ bi, tâm như ác quỷ, lời nói của hắn ngươi đừng tin, cũng đừng để ở trong lòng.”
“Ta biết.” Tạ Phùng Thù nghiêng người về phía trước, chống trán nhìn Giáng Trần, ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
“Ta chỉ tin ngươi.”
Giáng Trần trầm mặc một lát, nghiêng đầu nói: “Ngươi đừng tin ta. ”
Tạ Phùng Thù: “…”
Lời này của hắn một nửa là đánh rắn tùy côn, một nửa là ngứa ngáy khó nhịn, muốn chọc chọc Giáng Trần một chút, phản ứng này của đối phương lại ngoài dự liệu của y, Tạ Phùng Thù nhướng mày: “Không được.”
“Mấy ngày nay ở Diệu Hương, ta mỗi ngày đều xem kinh thính pháp. Ngày hôm qua đọc sách nói ngày xưa Nhiên Đăng Cổ Phật thắp mấy vạn ngọn trường minh đăng, phá hắc ám mê chướng, phù hộ cho thế gian vạn vật sinh linh ly khổ đắc lạc. Ta mặc dù chưa từng thấy qua cảnh tượng lúc ấy, nhưng quay đầu lại nghĩ, Giáng Trần pháp sư đối với ta mà nói, cũng không khác gì những ngọn trường minh đăng kia.
Đầu y hơi ngửa ra sau, nói: “Ta không tin ngươi còn có thể tin ai?”
Tạ Phùng Thù không nghĩ tới có một ngày mình lại thảo luận Phật pháp cùng người khác, càng không nghĩ tới Giáng Trần nghe vậy trả lời: “Nhiên Đăng đích xác từng dẫn vạn ngọn trường minh đăng, nhưng chưa bao giờ vì độ chúng sinh.”
Tạ Phùng Thù sửng sốt: “Cái gì?
“Các ngươi tự mình viết kinh văn, sao còn gạt người?”
Giáng Trần không trả lời, trong mắt mang theo chút ý cười, thần trí Tạ Phùng Thù không rõ, cái gì Nhiên Đăng Cổ Phật đều vứt ở sau đầu.
Y nghĩ: Nào quản các Thần Phật khác độ là ai, người trước mắt này đại khái là đến độ ta.
Đại khái là ánh mắt sáng quắc như lửa của hắn, sau khi liếc nhau, Giáng Trần cư nhiên dời mắt đi. Tạ Phùng Thù nổi lên, hắng giọng nói: “Giáng Trần Tôn giả?”
Giáng Trần không để ý tới y. Tạ Phùng Thù lại tiến lại gần một chút, hạ thấp thanh âm: “Giáng Trần?”
Giáng Trần rốt cục không thể làm gì được, giương mắt nhìn y một cái.
Sương tuyết tan chảy, mùa xuân đến nhân gian.
Trong nháy mắt, đã đến Pháp Hội.
Giữa ban ngày Tạ Phùng Thù đã cảm thấy tòa thành này ồn ào tiếng người, đợi đến khi vào ban đêm, mới biết cái gì gọi là muôn người đổ xô ra đường.
Trước đó là tăng nhân cầm tràng phan. thổi sừng gõ chuông tấu pháp nhạc, sau đó là tăng nhân cầm hoa dâng Phật, lư hương tịnh bình, cúi đầu, sắc mặt trang nghiêm. Tiếp theo mới là mấy ngàn tăng chúng hình thành hàng dài, cầm pháp khí cúi đầu tụng kinh, thanh âm như chuông đồng, khí thế vô cùng hoành tráng. Cuối cùng còn có tín đồ hương khách, cầm hoa sen phủ châu, vẻ mặt thành kính, tụng kinh Phật theo. Đương nhiên cũng không phải tất cả đều nghiêm túc, còn có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, con nít lớn nhỏ, trong tay mang theo đủ loại đèn giấy, đi theo sau lưng đội ngũ cười đùa giỡn.
Đội ngũ long trọng thịnh đại như vậy, thường là phía trước đã chuyển qua đầu đường, đám người cuối cùng còn chưa đến cuối đường, phải tuần thành một tuần, thẳng đến bên hồ mới quay trở lại.
Hai ngày đầu Tạ Phùng Thù và Giáng Trần không ra ngoài, đứng ở cửa nhìn náo nhiệt, thẳng đến tối ngày thứ ba, sắc trời đã tối, Tạ Phùng Thù đã sớm ở trong phòng Giáng Trần. Giáng Trần thu hồi đèn, nói: “Đi thôi.”
Đêm cuối cùng của Pháp Hội, cũng là đêm long trọng nhất. Tăng lữ, khách hành hương, người lớn trẻ con nhộn nhịp, trong tiếng tụng kinh hào hùng xen lẫn tiếng cười bay tán loạn, trong đội ngũ hơn vạn người mỗi người đều cầm một ngọn đèn ngàn cánh sen, ở giữa là một ngọn nến đỏ nhỏ xinh xắn, phát ra ánh nến lấp lánh, trong đêm tối hội tụ thành một dòng sông đèn đuốc dài..
Tạ Phùng Thù rảnh rỗi không có việc gì, cũng ở chỗ người bán hàng rong ven đường mua hai cái, một cái cho Giáng Trần, một cái tự mình giữ lại. Hai người trà trộn trong dòng người cùng nhau đi về phía trước.
Mãi đến khi đến bờ hồ, mọi người mới dừng bước quanh hồ.
Hồ Diệu Hương rộng lớn trải dài, ban đêm phát ra từng đợt sóng biển, hơn vạn ngọn đèn sông hoa sen chiếu rọi bóng đêm ven bờ, cũng chiếu sáng ý cười trên mặt mọi người.
Tiếng nhạc Phật vang vọng khắp bờ hồ, mọi người cầm đèn hoa sen nhắm mắt cầu nguyện cầu phúc, lại khom lưng cúi người, vô cùng thành kính đem đèn sông trong tay đặt vào trong hồ.
Hồ nước hơi chảy nhẹ nhàng, mang theo đèn hoa sen đi đến trung tâm hồ. Trong lúc nhất thời, cùng với tiếng nhạc Phật, ngàn vạn ngọn đèn sông lảo đảo hội nhập vào trong hồ, trong trời đất, đèn đuốc sáng rõ ràng.
Tạ Phùng Thù và Giáng Trần đi sau mọi người, thời gian đặt đèn sông đã muộn một chút. Tạ Phùng Thù còn chưa nghĩ kỹ nên ước nguyện gì, Giáng Trần đã chuẩn bị khom lưng thả đèn.
Tạ Phùng Thù vội vàng túm lấy ống tay áo đối phương, kinh ngạc nói: “Ngươi không cầu phúc?”
Giáng Trần dừng tay, nói: “Không có nguyện vọng. ”
Tạ Phùng Thù nhìn hắn một lúc lâu, nghĩ đến ngọn trường minh đăng kia.
Cuối cùng Tạ Phùng Thù nói: “Vậy thay ta nguyện một cái đi.”
Giáng Trần nhíu mày: “Cái gì?”
Tạ Phùng Thù mặt dày mày dạn đáp: “Nghe nói hoa sen nghìn cánh này đèn rất linh hoạt, một ngọn của ngươi thay ta nguyện một cái, một cái này của ta thay ngươi nguyện một cái, vừa vặn.”
Giáng Trần im lặng, đáp: “Được.”
Hắn đặt đèn xuống nước và nhìn vào ngọn nến: “Ta … Cầu xin cho ngươi ở tam thiên giới, được tự tại, đời đời kiếp kiếp, không vào khổ hải. ”
Trái tim Tạ Phùng Thù cũng lắc lư theo ánh nến, cảm xúc tựa như biển, y cười cười, cũng đặt đèn vào trong hồ.
“Vậy ta chúc ngươi sớm ngày phi thăng Tam Thiên?”
Giáng Trần quay đầu nhìn về phía Tạ Phùng Thù, còn chưa nói gì, đã thấy người trước mắt nở nụ cười trước.
“Lừa gạt ngươi, ta đã ước nguyện gì, tạm thời không thể nói cho ngươi biết.”
Phi thăng thành Phật có cái gì tốt, Tam Thiên có ba ngàn chư Phật, hắn chỉ có một Giáng Trần, là tâm tâm niệm niệm của y, suy nghĩ.
Tạ Phùng Thù với hơn ngàn vạn ánh nến, đầu người nhúc nhích nhìn về phía Giáng Trần, trong lòng buông lỏng, thốt ra ——
“Giáng Trần, chờ mọi chuyện chấm dứt, ngươi có muốn cùng ta trở về Vô Minh hay không?”
Giáng Trần ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù.
Trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ chung quanh ồn ào náo nhiệt đều cách xa hai người, sâu trong bóng đêm hồ sơn tương ẩn, trong trời đất, chỉ còn lại một cái liếc mắt này trong ánh đèn trùng trùng điệp điệp.
Thời gian hai người nhìn nhau có chút dài, Tạ Phùng Thù không lùi không né, đời này kiên nhẫn tựa hồ đều dùng vào giờ khắc này, rốt cục, yết hầu Giáng Trần khẽ động, đang muốn nói cái gì đó, dưới chân bọn họ lại bỗng nhiên truyền đến hơi rung động.
Rung động kia cực kỳ nhỏ bé, mang theo khí tức trận pháp, người bên hồ không thể phát hiện, Giáng Trần lại lập tức quay đầu nhìn về phía trong hồ, Tạ Phùng Thù cũng theo bản năng nhìn qua.
Bọn họ ngũ giác linh mẫn, liếc mắt một cái liền thấy hoa văn nước giữa hồ từng vòng từng vòng xoay tròn, khẽ động tản ra.
Giáng Trần nhìn chỗ đó. Mở miệng, thanh sắc trầm thấp ——
“Lối vào xuất hiện.”