Edit by Mặc Hàm
Tạ Phùng Thù có một giấc mơ.
Trong mộng cảnh là cô sơn vách đá cheo leo, giống như lúc trời đất mới mở ra hỗn độn, một mảnh ảm đạm không ánh sáng. Tạ Phùng Thù nhìn quanh bốn phía, luôn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời nhớ không ra.
Tạ Phùng Thù đã biết là mộng, cũng không khẩn trương lắm, nhưng cái loại cảm giác trời đất trống rỗng này, chỉ còn lại cảm giác cô độc quả thật không tốt lắm, y đi về phía trước vài bước, ở nơi vách đá cheo leo quay lại, mới nhìn thấy phương xa có một bóng dáng.
Đối phương đứng ở bên vách núi, đang ngẩng đầu nhìn Tạ Phùng Thù. Tóc hắn dùng trâm gỗ buộc lên, một thân y bào màu xanh đen tung bay trên không trung, vạt tay áo thêu hoa văn hồi vân màu vàng, cả người ước chừng không quá ba mươi tuổi, nhìn thấy Tạ Phùng Thù, trên mặt hắn hiện ra một chút ý cười, thoạt nhìn tao nhã.
Tạ Phùng Thù dừng bước, có chút cẩn thận nhìn qua.
Y không biết người này.
Đối phương tựa hồ vẫn chưa nhìn thấy sự cẩn thận trong mắt y, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Tạ Phùng Thù nheo mắt lại: “Chúng ta đã gặp nhau?”
“Lời này nói làm cho người ta thương tâm.” Đối phương thở dài, vẫn cười ôn nhu nói, “Lăng Hành tiên quân quý nhân quên chuyện xưa, duyên phận của chúng ta so với thời điểm ngươi thành tiên dài hơn nhiều.”
Ngữ khí của hắn thật sự rất ôn nhu, giống như đối mặt với một đứa trẻ không hiểu chuyện, Tạ Phùng Thù lại nghe không thoải mái lắm, chỉ hỏi: “Là trước khi ta phi thăng?”
“Còn lâu hơn một chút, trước khi tiên quân chịu chết.”
Chịu chết?
Ngắn ngủi mấy chữ, trong lòng Tạ Phùng Thù chấn động, có chút mờ mịt, trên mặt lại không lộ ra chút mảy may, người trước mắt vẫn mang theo ý cười như trước: “Năm đó ta cùng tiên quân lần đầu gặp nhau ở đây, đến nay đã là thiên địa luân chuyển, bãi bể nương dâu, ta lại thời thời khắc khắc không dám quên. Đáng tiếc ta khắp nơi đều bị người ta ngăn cản, gặp nhau có nhiều bất tiện, hiện tại bên cạnh Lăng Hành tiên quân còn có… Giáng Trần, chỉ có thể hẹn cố nhân trong mộng một câu.”
Giọng nói của hắn vốn ôn nhu, lời này vừa nói ra, nói giữa hai người giống như có quan hệ không rõ ràng, Tạ Phùng Thù nổi da gà rớt xuống đất, thẳng thừng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Lời này của y hỏi có chút vô lễ, đối phương lại tính tình tốt cười cười: “Bảy trăm năm trước ở Tu Di Sơn, tiên quân cũng là hỏi ta như vậy, lúc ấy chính là thiếu niên ý khí ——” Hắn dừng một chút, lời nói vừa chuyển, “Tại hạ họ Phong, Phong Tịch.”
Tông chủ Yêu Ma tông Phong Tịch!
Tạ Phùng Thù giật mình, lập tức đi sờ đao, lại nhào vào khoảng không.
Phong Uyên không ở trên người y.
Phong Tịch nhìn ra tính toán của y, cười nói: “Cố nhân ôn chuyện, cần gì phải dùng đao? ”
Tạ Phùng Thù nghe hắn mỗi câu đều nói cố nhân, chính mình lại cái gì cũng không nhớ rõ, trong lòng không khỏi nổi giận, cười lạnh nói: “Cố nhân ôn chuyện, cần gì phải lén lút trong mộng? ”
Phong Tịch ngẩn ra, lập tức cười nhẹ ra tiếng: “Nói cũng đúng.”
Hắn mặc dù mặt mang theo cười yếu ớt, thoạt nhìn ôn nhuận phi thường, trong mắt cũng không mang theo nửa phần ý cười, ánh mắt trầm trầm như sương, nhìn Tạ Phùng Thù.
“Vậy tại hạ liền tại Độ Ách Cảnh, chờ gặp mặt tiên quân, đúng rồi——” Phong Tịch cười cười, ngữ khí tựa như có lòng tốt, lại mang theo thương hại.
“Tiên quân lần này phải cẩn thận Giáng Trần Tôn giả một chút.”
Tạ Phùng Thù chợt mở mắt ra, trời sáng choang, đỉnh đầu y là màn che màu xanh lá cây của khách điếm.
Y bị tận lực đưa vào trong mộng, lúc này đột nhiên rút ra khỏi mộng, còn có chút không hoàn hồn lại, chỉ sững sờ nhìn màn bị gió nhẹ thổi lay động, thẳng đến bên cạnh truyền đến một câu: “Tỉnh?”
Tạ Phùng Thù vừa quay đầu, Giáng Trần ngồi ở trước bàn, trên bàn rải rác mấy quyển sách, đại khái là kinh Phật. Hắn tay trái cầm một quyển sách, giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù.
Trong một thời gian ngắn, đủ loại đêm qua lập tức một lần nữa rót trở lại trong đầu Tạ Phùng Thù.
Nhìn trộm người tắm rửa bị bắt, sờ người khác một lần, còn chờ thời cơ cắn một cái trên cổ người khác…
Tạ Phùng Thù nghĩ đến cái này theo bản năng giương mắt, bên trái cổ của Giáng Trần lưu lại một vết bầm nhàn nhạt, màu đỏ, còn mang theo một chút dấu răng mơ hồ, ở trên cần cổ hắn trắng bệch nổi lên hết sức rõ ràng.
…… Mình còn tỉnh lại làm gì?
Tạ Phùng Thù chỉ cảm thấy xấu hổ từ ngực vọt tới đỉnh đầu, còn mang theo một cỗ nhiệt khí, cơ hồ sắp hấp chín y, lúc loạn thất bát tao còn lưu lại một chút suy nghĩ, yên lặng tính toán nói: Lần này nên làm cái gì bây giờ, chủ động nhận sai hay là làm bộ như không nhớ rõ?
So với y, Giáng Trần ngược lại vạn phần bình tĩnh, buông sách xuống nói: “Xuống lầu ăn chút gì đi.”
Tạ Phùng Thù mới lại nhớ tới mình hiện tại còn ở trong phòng đối phương, trên giường đối phương, nhanh chóng đứng lên mang giày sửa sang lại quần áo, Giáng Trần ngồi ở trước bàn kiên nhẫn chờ y thu thập chỉnh tề, cùng y xuống lầu.
Hành lang chật hẹp, hai người một trước một sau hơi lệch người mà đi, Tạ Phùng Thù tụt lại phía sau Giáng Trần nửa bước, liếc một cái là có thể nhìn thấy màu bầm tím trên cổ đối phương.
Tạ Phùng Thù đã nghe được tiếng người dưới lầu ồn ào, nói vậy người sẽ chỉ nhiều không ít, y dừng lại nhìn Giáng Trần, do dự nói: “Nếu không… che một chút? ”
Vừa nói ra, Tạ Phùng Thù liền hối hận đến không thể cắn lưỡi, còn chưa nghĩ ra có muốn giả ngu hay không, hiện giờ quả thực không tự thú, y dứt khoát chủ động nhận sai: “Đêm qua ta uống rượu —— xin lỗi.”
Che một dấu ấn đối với hai người mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng không biết vì sao, Giáng Trần cho đến bây giờ vẫn để mặc cho nó bại lộ ra ngoài. Tốt xấu gì cũng là Tạ Phùng Thù tự mình tạo nghiệt, huống chi là một bên cổ của hòa thượng có một vết đỏ bị gặm cắn, y muốn chữa cháy, nói: “Ta thay ngươi dùng tiên thuật che lấp.”
Giáng Trần nghe vậy nghiêng đầu nhìn Tạ Phùng Thù một cái, làm như chần chờ một lát, cuối cùng cư nhiên lắc đầu: “Không cần.”
Tạ Phùng Thù không biết y đang suy nghĩ điều gì, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: “Ra ngoài bị người ta nhìn thấy không tốt lắm?”
Giáng Trần nói: “Muỗi đốt là chuyện bình thường. ”
…… Muối này đốt hay thật.
Đối phương lạnh nhạt như thế, Tạ Phùng Thù lại nói tiếp thì ngược lại có vẻ để ý, y chỉ có thể quay đầu dời tầm mắt của mình, cùng đối phương xuống lầu.
Dưới lầu đích xác rất náo nhiệt, hai người tìm một góc yên tĩnh một chút, chờ khoảng cách thức ăn lên, Tạ Phùng Thù muốn nói gì đó để phá vỡ xấu hổ, cuối cùng ho một tiếng, nói: “Đêm qua ta bị người đưa vào mộng chướng.”
Lời này vừa nói ra, Giáng Trần lập tức giương mắt nhìn y, chờ đoạn sau.
“Người nọ nói hắn là Phong Tịch, ta suy nghĩ hẳn là không nói dối.” Tạ Phùng Thù dừng lại, lại nói, “Hắn ta nói quen biết ta đã lâu, đến tìm ta ôn chuyện.”
Giáng Trần nói, “Sau đó thì sao? ”
Tạ Phùng Thù suy tư một lát, buông tay ra: “Không còn nữa, nói chờ gặp ta ở Độ Ách Cảnh.”
Kỳ thật còn có một câu, Phong Tịch nhắc nhở Tạ Phùng Thù cẩn thận Giáng Trần, nhưng Tạ Phùng Thù không nói, cũng không để ở trong lòng. Trước bất luận Phong Tịch bất quá đột nhiên thốt ra mấy câu, phải thật hay không còn chưa biết, Tạ Phùng Thù còn không hiểu sao nhìn đối phương không vừa mắt. Chỉ riêng Giáng Trần bên này, Tạ Phùng Thù cũng không tin Giáng Trần sẽ đối với mình như thế nào, mình đối với Giáng Trần sẽ như thế nào ngược lại không biết, tối hôm qua ——
Giáng Trần đột nhiên lên tiếng: “Đừng tin hắn, cũng không cần đáp lời hắn.”
Suy nghĩ rối bời của Tạ Phùng Thù bị cắt đứt, giương mắt cười cười với đối phương: “Ta biết.”
Bọn họ ngồi dưới một cửa sổ, có ánh mặt trời phá cửa sổ mà vào, chiếu xuống toàn thân Giáng Trần, hắn nhìn Tạ Phùng Thù, lông mi dưới ánh mặt trời chói chang rõ ràng có thể đếm được.
Tạ Phùng Thù cùng hắn nhìn nhau, ánh mắt lại đi xuống, rơi xuống trên vết đỏ trên cổ, trong ánh mặt trời, nơi đó giống như là một đóa hoa đào sáng rực vào đầu xuân.
Tạ Phùng Thù vốn còn đang suy nghĩ những lời Phong Tịch nói trong mộng chướng, giờ phút này đột nhiên tâm niệm khẽ động, dường như đã hiểu ra.
Y nhìn vào người trước mắt và thầm nghĩ: Tại sao ta phải cẩn thận với hắn, ta thích hắn.