Edit by Mặc Hàm
Sắc mặt Sát Đạt vô cùng khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù, nặn ra một câu: “Quả nhiên ma tính khó sửa.”
Tạ Phùng Thù hình như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ nhếch khóe miệng cười cười, trong nháy mắt liền rút đao chém thẳng!
Khí lưu bốn phía cuồn cuộn, khói bụi cát vàng bị cao cao cuốn lên, y một đao đem hoang mạc sinh sinh bổ ra một đạo thâm vết, đao ý thế như chẻ tre, thẳng hướng mệnh môn Sát Đạt mà đi.
Sát Đạt vội vàng rút lui mấy bước, đồng thời giơ tay lên một chưởng đối diện với đao khí của Tạ Phùng Thù!
Tất cả chuông Phật trên đỉnh Thi Đà Lâm đều chấn động, tiếng chuông dồn dập vang lên thành một mảnh, trong nháy mắt chiêu thức hai người tiếp xúc, tất cả chuông Phật không chịu nổi uy áp, trong nháy mắt nổ tung nát bấy!
Sát Đạt lảo đảo mấy bước, miễn cưỡng ổn định thân hình, lập tức phun ra một ngụm máu lớn.
Mà Tạ Phùng Thù đã tới, vung đao chém!
Lúc y rút đao thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng từng chiêu từng thức, đã khác biệt trời một vực với ngày xưa —— ít nhất Tạ Phùng Thù trước kia, chiêu thức không có sát khí mãnh liệt như vậy, sắc bén như lưỡi dao, mũi nhọn lộ ra, phảng phất trong thiên địa không ai có thể ngăn cản.
Sát Đạt không có chỗ tránh, giơ tay lên kết Phật môn Phạm Ấn, đối kháng cùng Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù một bước không lui, lại một đao bổ ra kim ấn của đối phương, lại giương đao!
Sát Đạt rút lui hiểm trở tránh đi, còn chưa kịp xuất chiêu lần nữa, Tạ Phùng Thù nghiêng đầu, cổ tay xoay tròn, trở tay một đao phá vỡ bão cát cùng khí lưu!
Phong Uyên đã đâm vào ngực trái Sát Đạt.
Sát Đạt không thể tin nhìn Tạ Phùng Thù, trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng không cam lòng.
“Ta là Phật Vô Sắc Thiên. Ngươi dám…”
Tạ Phùng Thù không đợi hắn nói xong, rút đao ra.
Sát Đạt ầm ầm ngã xuống đất, máu tươi phun trào trên cát vàng, có từng đống sao văng lên giữa lông mày và vạt áo Tạ Phùng Thù, y không động tay lau, chỉ nhìn người ngã trên mặt đất, ngữ khí lạnh như băng.
“Có gì không dám.”
Chờ Trào Khê cùng Giáng Trần chạy tới, nhìn thấy vừa vặn là tình cảnh như vậy.
Gió cát đã ngừng, hoàng hôn khó khăn lắm mới rơi xuống một nửa, dư lượng đầy trời, thiên địa hoang mạc giống như ngọn lửa hừng hực, thiêu cháy vạn vật một mảnh đỏ thẫm.
Trong đại mạc tàn dương, Tạ Phùng Thù dùng Phong Uyên chống đỡ ổn định thân hình, cúi đầu rũ mắt, trên mặt đất là thi thể Sát Đạt.
Trong lúc kinh ngạc, Trào Khê trước tiên hô to một tiếng: “Tạ Phùng Thù!”
Tạ Phùng Thù nghe tiếng quay đầu, trước tiên nhìn thoáng qua Trào Khê, lại dời ánh mắt, nhìn Giáng Trần từ xa.
Trên bạch y thêu chỉ vàng của y dính một chút vết máu, tóc rụng xuống không ít, trong mắt lúc thì thanh tỉnh lúc hỗn độn.
Giáng Trần nhìn chăm chú vào y, bỗng nhiên đi về phía y.
Trào Khê không nghĩ tới Giáng Trần lại đi về phía trước, đầu tiên là ngẩn ra, lại thấp giọng nói: “Hiện tại tâm tình hắn bất ổn, ngươi——”
Giáng Trần không trả lời, cũng không dừng lại. Trong một mảnh huyết sắc, hắn từng bước từng bước đi tới trước người Tạ Phùng Thù, rũ mắt đưa tay, muốn đỡ y.
Tạ Phùng Thù không nhúc nhích, y nhìn tăng nhân áo trắng trước mắt, ánh mắt lại mê mang, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo một tia nhát gan.
Y nói, “Đừng giết ta.”
Bàn tay Giáng Trần dừng lại giữa không trung.
Hắn cách vai Tạ Phùng Thù không quá một tấc, rồi lại giống như cách trùng trùng điệp điệp vạn dặm, vô tận sơn hà.
Cuối cùng, Giáng Trần quay đầu nhìn về phía Trào Khê, sắc mặt thanh lãnh, tựa hồ không khác gì bình thường, trong thanh âm lại mang theo một tia khàn khàn khó có thể phát hiện.
“Ngươi đến——”
Giáng Trần vừa nói vừa thu tay về, còn chưa nói xong, ống tay áo của hắn đã bị người túm lấy.
Giáng Trần quay đầu lại, Tạ Phùng Thù túm lấy một góc ống tay áo hắn, nắm chặt trong tay, ngẩng đầu nhìn mặt Giáng Trần, giống như đang xác nhận cái gì đó.
Qua một lát, y hình như rốt cục thấy rõ người trước mắt, cả người đều lơi lỏng xuống, lảo đảo, một đầu ngã vào trong ngực Giáng Trần.
*
Tạ Phùng Thù cảm thấy mình giống như đang đứng trong một vùng hoang dã, trong mắt đều là bóng tối mênh mông, lại nghe được tiếng nói của rất nhiều người.
Tiếng nói chuyện có nam có nữ có lớn có nhỏ, có vẻ hỗn loạn không chịu nổi, đầu tiên là có người thấp giọng nói: “Nữ Oa nương nương cũng nói nó ma tính khó diệt trừ, sợ có đại họa. “Một người khác cao cao tại thượng, thở dài một câu “Thiên đạo khó sửa”, cũng có người ngữ khí bối rối, hét lớn: “Nó, nó nhập ma, mau đi Đại Phạm Thiên thỉnh Nhiên Đăng Cổ Phật!” Sau đó là tiếng la hét hoảng loạn của một nhóm người.
Tiếng kêu gào bốn phía dần dần biến mất, sau một lát yên tĩnh, truyền đến một giọng nữ trong trẻo, ngữ khí lo lắng, mang theo một chút tức giận: “Sư phụ, Trào Khê lại mang tiểu sư đệ trộm rượu uống!”
Giọng nói của một ông già từ xa đến gần, đau đớn hô to: “Uống bao nhiêu đã uống bao nhiêu, hai tên nhóc khốn nạn——”
Trong tiếng hùng hùng hổ hổ xen lẫn tiếng gió trong núi rừng, giống như thứ gì đó từ trên núi lăn xuống, cỏ cây ào ào vang lên thành một mảnh, kinh hãi chim chim bay tán loạn.
Sau đó truyền đến tiếng cười to của thiếu niên, còn có thanh âm thở hồng hộc của cô gái vừa rồi khi chạy trên núi: “Ai nha, tiểu sư đệ uống say từ trên sườn núi lăn xuống —— Trào Khê! Ngươi vẫn còn cười!”
…… Đây lại là tiếng cười của Trào Khê?
Chậc chậc, hắn cư nhiên còn có thể cười, kỳ lạ.
Thanh âm kia kỳ thật rất huyên náo, Tạ Phùng Thù lại không cảm thấy ầm ĩ, thậm chí lộ ra một chút ý cười. Y bước vào bóng tối một bước.
Theo động tác của hắn, tất cả thanh âm lập tức biến mất không còn một mảnh, bốn phía tử khí nặng nề.
Tạ Phùng Thù dừng chân, mờ mịt đứng bất động trong bóng đêm.
Một lát sau, y rốt cục lại nghe thấy có người mở miệng kêu một tiếng: “Giáng Trần.”
Trong yên tĩnh, thanh âm này giống như ngân châm rơi xuống đất rõ ràng có thể nghe thấy.
Tạ Phùng Thù luôn cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, suy tư một lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ —— nếu như bỏ qua thanh âm này có chút thiếu niên tức giận không nói, đây không phải là thanh âm của ta sao?
Sau đó, có người nhẹ giọng trả lời “Ừ”, thanh âm khàn khàn, chính là Giáng Trần.
Đại khái là ngày có suy nghĩ đêm có mộng, dù sao cùng Giáng Trần ở chung hồi lâu, mơ thấy coi như là có thể tha thứ.
Tạ Phùng Thù vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy “chính mình” lại tiếp tục mở miệng nói: “Không bằng ngươi với ta kết là phu phu đi?”
Tạ Phùng Thù: “…”
Tạ Phùng Thù bị dọa tỉnh lại.
Lúc y mở mắt, trong đầu còn tất cả đều là “Cái chuyện tào lao gì đây”, qua một lát mới thanh tỉnh, trước mắt cũng một lần nữa nhìn rõ.
Tạ Phùng Thù nằm, trời đất hoành hành, y nhìn thấy trước là một mảnh bạch y, bị gió thổi hơi lay động, ngẫu nhiên không cẩn thận trượt đến trên mặt Tạ Phùng Thù, mang theo mùi gỗ đàn hương quen thuộc.
Y phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được mình cư nhiên nằm trên đùi Giáng Trần.
Y còn chưa quên kinh hách trong mộng vừa rồi, theo bản năng muốn đứng lên, vừa có động tác, một bàn tay liền rơi vào trên vai y.
Giáng Trần âm sắc trầm thấp: “Trên người ngươi có vết thương.”
Tạ Phùng Thù sau khi nhận biết mới cảm thấy cả người mình đau nhức, thực tế cũng không tính là tật xấu lớn, đau đớn trên ngực cũng đã tốt hơn nhiều. Nhưng đối phương vừa nói như vậy, y lại bất động.
Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn, bàn tay Giáng Trần đặt lên vai y, mang theo một chút ấm áp, Tạ Phùng Thù cảm giác cả người mình đều buông lỏng xuống, một cỗ mệt mỏi một lần nữa đánh úp lại, thầm nghĩ tựa vào chân Giáng Trần lại ngủ lại.
Đáng tiếc không trùng hợp, Trào Khê trở về.
Hắn trước tiên nhìn thấy tư thế của hai người, lại thấy Tạ Phùng Thù đã tỉnh, nhất thời sắc mặt tối sầm lại: “Tỉnh còn nằm úp sấp làm cái gì, mau đứng lên!”
Tạ Phùng Thù lập tức đứng thẳng dậy, thiếu chút nữa đụng phải cằm Giáng Trần. Giáng Trần hơi ngửa đầu, chờ Tạ Phùng Thù ngồi vững, mới dời tay khỏi vai đối phương.
Tạ Phùng Thù xấu hổ ho khan một tiếng, hỏi: “Sát Đạt đâu?”
Trào Khê nói: “Chết rồi. ”
Tạ Phùng Thù trợn to hai mắt: “Chết như thế nào? ”
Lời này của y vừa nói ra, hai người còn lại đều an tĩnh lại. Tạ Phùng Thù vốn thốt ra, thấy thế trực giác không đúng, từng chút từng chút bắt đầu hồi tưởng.
Một lúc lâu sau, y rốt cục lại một lần nữa chần chờ mở miệng: “… Ta giết hắn à?”
Giáng Trần nhìn về phía y: “Ngươi còn nhớ không?”
“…… Nhớ một chút.” Trong giọng nói Tạ Phùng Thù mang theo vẻ không xác định, “Hình như có thể nhìn thấy ta giết hắn, nhưng rất mơ hồ, càng giống như… những gì ta thấy.”
Tạ Phùng Thù: “Tuy rằng nói như vậy có chút kỳ quái, nhưng luôn cảm giác trong trí nhớ cầm Phong Uyên đã không còn là ta, ta cư nhiên có thể giết một cái Phật tu Vô Sắc Thiên ——”
Tạ Phùng Thù dừng một chút, chợt tỉnh ngộ, vỗ mạnh đùi một cái: “Ta cư nhiên giết một cái Phật tu Vô Sắc Thiên! ”
Trào Khê bị y dọa sợ hết hồn, tức giận nói: “Biết rồi! Gầm lên cái gì!”
Tạ Phùng Thù không rảnh để ý tới hắn, tự mình băm nát ý niệm: “Xong rồi, lần này đi đâu nói lý lẽ đây, ta đem lời vừa rồi nói với các ngươi nói với thiên thần tư pháp một lần hắn có thể tin sao?”
Tạ Phùng Thù nghĩ đến khuôn mặt của Phù Quang Quân Bùi Ngọc, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, cả người đau đớn cũng không còn, đứng thẳng dậy miệng nói không hết như liên châu pháo: “Ai làm nấy chịu, ta phải nhanh chóng đi Thiên Đình nhận sai trước, các ngươi mỗi người trở về nhà đi, vạn nhất có người tiên giới tìm liền nói không biết ta…”
Y còn chưa nói xong, Giáng Trần đột nhiên cắt ngang y, mở miệng nói: “Tạ Phùng Thù.”
Thấy đối phương nhìn qua, Giáng Trần lắc đầu: “Sát Đạt đã lạc lối, không tính là Phật tu, không cần lo lắng, ngươi trở về núi Vô Minh là tốt rồi. ”
Tạ Phùng Thù bất ngờ nghe nói như vậy, sững sờ gật đầu, sau đó lại phát hiện ra không đúng, hỏi: “Vậy còn các người thì sao?”
“Trào Khê trở về Minh Kính Đài.”
Nghi ngờ trong lòng Tạ Phùng Thù mở rộng, nhìn chằm chằm Giáng Trần truy hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao? ”
Giáng Trần trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng.
“Độ Ách Cảnh, Yêu Ma tông.”