Edit by Mặc Hàm
Bộ tộc Vu Chử mà bọn họ ở cùng mấy ngày nay, rốt cuộc là người hay quỷ?
Tạ Phùng Thù đã gặp bọn họ từ bình minh đến hoàng hôn, cùng bọn họ uống rượu trước lửa trại. Lúc đến mời rượu, còn có mấy nam nhân khẩn trương đến nói chuyện cũng có chút lắp bắp, cuối cùng chỉ cười sảng khoái với Tạ Phùng Thù, ngửa đầu uống cạn một chén rượu lớn biểu đạt tôn kính của mình. Còn có những phụ nhân ngồi vây quanh trên bậc thang trúc lâu hát, ở trước trúc lâu của ba người họ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng là bọn trẻ con cùng nhau ngửa đầu tò mò nhìn trộm.
Ba người đều không cảm nhận được một chút quỷ khí từ trên người bọn họ, mỗi người đều tràn đầy sức sống lại đơn thuần, sạch sẽ giống như dòng suối trên núi này.
Nhưng nếu như là người, vậy thi thể lấp đầy hố này lại là chuyện gì?
Những người khác có lẽ Tạ Phùng Thù không chắc chắn, nhưng Yến Nam có một không hai, mẹ hắn để lại khóa trường mệnh Tạ Phùng Thù đã nhìn qua nhiều lần, tuyệt đối không có khả năng nhận sai.
Họ có biết mình đã chết không?
Biến cố xảy ra liên tiếp, trong đầu Tạ Phùng Thù mờ mịt, lại giống như trống rỗng. Y bỗng nhiên lại nghĩ đến: Nếu bột tộc Vu Chử thật sự đã toàn bộ mất mạng ở đây, như vậy tên Yêu Ma Tông này làm tế trận pháp căn bản không có ý nghĩa gì mới đúng.
Lẽ nào bọn họ không phát hiện ra
Chọn tộc Vu Chử không xa ngàn vạn dặm làm tế, lại không biết đối phương đã diệt tộc, có thể sao?
Rất nhiều vấn đề giống như một đám hỗn loạn, Tạ Phùng Thù đầu mơ hồ đau đớn, bỗng nhiên nghe được Giáng Trần trước mắt hô một tiếng: “Tạ Phùng Thù.”
Hắn ngẩng đầu, mặt đối phương khẽ nhíu lại: “Hoàn hồn.”
“…… Ta không sao, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ.” Tạ Phùng Thù thu lại tâm tình lại, hướng về phía Giáng Trần vô cùng miễn cưỡng giật giật khóe miệng.
Giáng Trần nhìn y, đột nhiên nói: “Có lẽ Yến Nam và tộc nhân nơi này quả thật đã chết, nhưng chúng ta gặp phải những người kia còn chưa có.”
Lời này của hắn nói kì quái lại không đầu không đuôi, Tạ Phùng Thù ngẩn ra, không hiểu ý của hắn, Giáng Trần tiếp tục mở miệng.
“Xương khô trọng sinh, thiên địa luân chuyển, không phải Tinh La Mệnh Bàn không thể làm.”
Lời này giống như sấm sét, Tạ Phùng Thù chấn động, thốt lên: “Ý ngươi là ——”
Y còn chưa dứt lời, Trào Khê ở một bên đột nhiên nói: “Đã thay đổi rồi.”
Ba người cùng nhau ngẩng đầu.
Sấm sét trên bầu trời chợt nổi lên, vang vọng khắp trời đất. Ma khí hắc ám không ngừng quay cuồng, giống như mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, che khuất bầu trời, phảng phất muốn nuốt chửng sơn dã cùng ánh sáng vô tận này.
Mây đen áp thành dục vọng muốn phá hủy.
Ba Âm trước khi chết lấy mạng thúc trận, mà nay trận pháp đã khởi động.
Ba người liếc nhau, Giáng Trần thấp giọng nói: “Về thôn trước.”
Bọn họ đã bất chấp bại lộ thân phận, lướt qua gió mà đi, hướng về phía thôn Vu Chử.
Ma khí trên thôn xóm rõ ràng nồng đậm hơn một chút, trời đất mờ mịt, cuồng phong tứ phía. Ba người bay vào trong thôn, đã nghe được tiếng khóc kinh hoàng của trẻ con, xen lẫn người lớn thấp giọng trấn an.
Nhưng ngay cả những tiếng trấn an này cũng xen lẫn kinh hoảng thất thố.
Yến Nam ở bãi đất trống trong thôn, đang đẩy Yến Hạ vào lòng một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, lại xoay người lớn tiếng dùng tiếng Vu Chử hô to cái gì đó. Trong tiếng la hét của ông, phụ nữ và trẻ em đã đi vào nhà, và những người đàn ông mang theo cung và tên hoặc một con dao dài, cảnh giác quây thành một vòng.
Trong khoảng trống, Yến Nam ngước mắt nhìn thấy ba người, lập tức chạy về phía này, một bên hướng bọn họ hô to: “Sao bây giờ các huynh mới chở về! Ta tưởng các huynh bị lạc rồi!”
Đợi đến trước mặt ba người, Yến Nam nhíu mày lớn tiếng nói với ba người: “Thời tiết này thật sự có chút kỳ quái, các huynh về phòng trốn một chút —— đúng rồi, nhìn thấy Ba Âm thúc thúc không?”
Tạ Phùng Thù giương mắt nhìn Yến Nam.
Hắn chạy rất nhanh, có chút thở hổn hển, ngực hơi phập phồng. Búi tóc được buộc gọn tung bay trong gió, những mảnh bạc trên khóa trường mệnh trước ngực bị thổi đến va chạm với nhau, leng keng vang lên. Một đôi mày kiếm nhíu lại thành một chỗ, rõ ràng còn chưa trưởng thành, lại thay đổi vẻ ngây thơ lúc trước, vô cớ sinh ra một cỗ anh dũng không sợ hãi.
Thiêu niên hăng hái, đầy sức sống
Yến Nam nói một hồi, ba người trước khi gặp mặt không hành động gì, cuối cùng cũng dừng lại, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”
Dưới bầu trời tối tăm, tầm mắt Tạ Phùng Thù lướt qua bả vai Yến Nam dừng ở trước một gian trúc phòng phía sau cậu.
Yết hầu Tạ Phùng Thù khẽ động, rốt cục mở miệng, lại hỏi trước: “Gần đây trong tộc có gì không đúng sao, đặc biệt là sau khi thúc thúc của đệ trở về.”
Y không nói đến đống xương trắng trong núi rừng kia, cũng không hỏi bất kỳ nghi ngờ gì vừa rồi của mình.
Tạ Phùng Thù nghĩ, mặc kệ cậu là người quỷ, là chết hay sống. Ta hôm nay phải bảo vệ đôi huynh muội này, đám người này, đừng nói là Yêu Ma tông, Thiên Vương lão tử tới cũng không nhượng bộ.