Edit by Mặc Hàm
Chợt vào cửa, ánh mắt Tạ Phùng Thù còn chưa thích ứng với bóng tối trong phòng, nhất thời không nhìn thấy vị trí cụ thể của người nọ, y trước tiên ngửi thấy một cỗ ma khí xa lạ, không chút che dấu từ bệ cửa sổ truyền tới.
Rượu của Tạ Phùng Thù trong khoảnh khắc thanh tỉnh hơn phân nửa, y một bên sờ đao, một bên giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm qua ánh sao cực tốt, Tạ Phùng Thù không đóng cửa sổ, mặc cho hào quang màu xanh tỏa khắp phòng. Mà lúc này, nguyên bản nên nhảy trên mặt đất ánh sao bị che khuất hơn phân nửa.
Tạ Phùng Thù trở tay đè chuôi đao Phong Uyên lại, chậm rãi rút đao ra ngoài.
Trước tiên y không đốt đèn, rút đao cũng rất nhẹ, không muốn kinh động ma vật trong bóng tối kia. Đáng tiếc trời không như ý nguyện, vừa rút ra một tấc, Tạ Phùng Thù liền cảm giác một cỗ kình phong đập vào mặt.
Trong nháy mắt, Tạ Phùng Thù nghiêng người tránh thoát một kích, lập tức rút đao ra khỏi vỏ, một đao chém về phía nơi tập kích.
Đèn trên bàn bốc cháy dữ dội, chiếu sáng một căn phòng tối tăm.
Trước mắt là một ma vật hắc y, ngay cả trên mặt cũng quấn tầng tầng lớp lớp vải đen, toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Đối phương tựa hồ không lường trước được sẽ bị phát hiện, do dự một lát bỗng nhiên ngửa ra sau, từ bệ cửa sổ nhảy xuống.
Tạ Phùng Thù lập tức phi chân về phía trước, nhìn xuống bệ cửa sổ, dưới lầu trống rỗng, y lại ngước mắt lên, thấy bóng lưng đối phương chạy trốn trong rừng trúc.
Tạ Phùng Thù không chút do dự chạy ra ngoài cửa sổ, lướt chân theo sát.
Đối phương không hề ham chiến, tốc độ chạy trốn cực nhanh, Tạ Phùng Thù cũng theo sát. Bất quá trong nháy mắt, hai người liền đi vào sâu trong rừng trúc.
Biển rừng tầng tầng, lại ở trong đêm, đối phương một thân hắc y có khi khó có thể phân biệt, Tạ Phùng Thù lo lắng có trá, bất đắc dĩ thả chậm bước chân lại.
Tạ Phùng Thù cầm đao, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cành trúc khô dưới chân phát ra tiếng rắc rắc rất nhỏ, trong đêm yên tĩnh rõ ràng có thể nghe thấy.
Khi bốn phía quá yên tĩnh hoặc trong đầu rất khẩn trương, ngũ giác của con người sẽ linh mẫn, ít nhất đối với Tạ Phùng Thù là như vậy.
Y ở trạng thái như vậy, nghe được một đạo lá khô rất nhỏ bị giẫm đạp.
Tạ Phùng Thù đột nhiên quay đầu, nhìn về nguồn gốc của âm thanh.
Y vốn tưởng rằng là ma vật vừa rồi, đợi thấy rõ mới phát hiện cũng không phải như thế.
Cách y bảy tám bước, một nam tử xa lạ đứng đó. Một thân trường bào màu vàng hắc y, hai mắt hẹp dài, khóe mắt khẽ nhướng, tự dưng sinh ra một cỗ tà khí, bên hông một thanh trường kiếm màu đen, không trang sức điêu khắc, chỉ có ma khí đập vào mặt.
Hình như hắn đã sớm ở đây chờ đợi, cũng không biết trong bóng tối nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù bao lâu. Trong lúc đối diện với Tạ Phùng Thù, biểu tình của hắn trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó lại cười khẽ ra tiếng, tựa hồ nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Hắn chậm rãi mở miệng nói: “Cư nhiên… Thực sự trở thành tiên. ”
Giọng nói của hắn kéo rất chậm, giống như một câu thán phục. Tạ Phùng Thù trong đầu nhanh chóng tìm một vòng, xác nhận mình chưa từng gặp qua người này, cầm chuôi đao nhíu mày nhìn về phía đối phương, nói: “Các hạ là?”
Nụ cười của đối phương trong nháy mắt thu lại, trong mắt tất cả đều là hàn ý lạnh lẽo, Tạ Phùng Thù đột nhiên cảm thấy không ổn, quả nhiên, sau một khắc đối phương đã rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Tạ Phùng Thù trảm tới!
Tạ Phùng Thù lập tức rút đao ngăn cản!
Đao kiếm chống lại nhau, phát ra tiếng ầm ầm. Chỉ là một kiếm, tay Tạ Phùng Thù cư nhiên bị chấn đến tê dại —— người này cư nhiên là hạ quyết tâm muốn giết y.
Lấy đâu ra nhiều thâm cừu đại hận như vậy?
Tạ Phùng Thù không kịp suy nghĩ nhiều, đối phương đã thu kiếm xoay người bổ tới, trong miệng cười lạnh nói: “Ngươi cũng xứng thành tiên? ”
Chẳng lẽ là thù kiếp trước?
Tiên giả phi thăng, quên đứt tiền trần. Cho dù là kiếp trước có thâm cừu đại hận gì, Tạ Phùng Thù cũng đích xác đã không nhớ rõ. Huống chi giọng điệu của đối phương tràn đầy khinh miệt, Tạ Phùng Thù cũng bị kích nổi giận. Y không né, lại tiếp nhận một kiếm này, nhướng mày nói: “Có xứng hay không, cũng không phải các hạ định đoạt. ”
Một câu này tựa như triệt để châm ngòi tức giận cho người trước mắt, đối phương thế càng hung dữ, kiếm khí bức người, thanh trúc chung quanh đều khẽ khởi xướng run rẩy, Tạ Phùng Thù nối liền mấy chiêu, khí huyết trong lòng cuồn cuộn.
Đối phương mạnh hơn y, nhất là sát tâm.
Sớm biết ngày thường thật sự nên tu luyện nhiều hơn, sớm biết sẽ không đuổi theo —— không đúng, sớm biết đem hai người cách vách ngủ kêu lên đuổi theo.
Tạ Phùng Thù hối hận biết thế chẳng làm, cố gắng lại tiếp một kiếm, trong khoảnh khắc, đối phương lại một kiếm đánh tới.
Trong mắt hắn là ghen ghét ngập trời, phảng phất cùng người trước mắt có thù thấu xương, Tạ Phùng Thù bị hắn bức đến lui về phía sau mấy bước, lại giương mắt, trường kiếm trảm phong của đối phương mà đến, chỉ thẳng vào ngực Tạ Phùng Thù!
Trong kiếm ảnh, ngữ khí của hắn so với kiếm thế càng thêm lạnh lùng thấu xương.
“Tạ Phùng Thù, ngươi cũng xứng thành tiên!”
Một kiếm này sát ý cực nặng, Tạ Phùng Thù đã không kịp xách đao ngăn cản, mắt thấy kiếm phong sắp đâm xuyên qua lồng ngực y!
Xong rồi, tìm một pháp khí, kết quả xuất sư chưa chiến người chết trước!
Tạ Phùng Thù tránh không thể tránh, dứt khoát nhắm mắt lại, muốn cắn răng chống kiếm trước.
“Keng!!”
Đau đớn trong dự liệu chưa từng đến, đầu tiên vang lên tiếng ù ù của binh khí đan xen, bén nhọn chói tai, cắt qua đêm dài.
Tạ Phùng Thù mở mắt ra.
Kiếm khí của trường kiếm đã tới trước người, bá đạo vô cùng, sợi tóc Tạ Phùng Thù buông xuống bị kiếm khí chấn động bay tán loạn giữa không trung, một kiếm kia lại dừng ở cách ngực y một tấc, không thể tiến thêm một chút nào.
Ngăn cản nó là một chùy hàng ma. (giống như chùy kim cang)
Đó là một chùy hàng ma sơn màu đen, trên đỉnh là tượng Phật ba mặt, đỉnh đầu ngũ bội lâu quan, tam phật một cười một giận một mắng, khuôn mặt sống động như thật. Dưới tượng Phật là ngũ đu kim cương, hai đầu giống nhau, chuôi giữa đúc thành bốn tầng tám lá, tiếp tục đi xuống, chính là ba lưỡi dao nhọn dài chừng hai thước, phía trên điêu khắc vô số tiếng Phạn.
Giáng Trần cầm chùy giương mắt nhìn nam tử áo đen, sắc mặt như sương tuyết.
“Cút.”
Một màn giao nhau này, tu vi kích động như biển, đối phương bị bức lui mấy bước sau đó mới ổn định thân hình, giương mắt nhìn Giáng Trần.
Chờ thấy rõ mặt Giáng Trần, đối phương đầu tiên ngẩn ra, sau đó cười khẽ ra tiếng.
“Giáng Trần pháp sư, đã lâu không gặp.”
Họ thực sự biết nhau.
Tạ Phùng Thù ngẩn người, nhìn về phía Giáng Trần. Sắc mặt Giáng Trần vẫn không tốt như trước, không nói một lời nhìn về phía người trước mắt. Đối phương cũng không quan tâm đến thái độ của hắn, chỉ có hứng thú hỏi:
“Bảy trăm năm không gặp, Giáng Trần pháp sư cư nhiên còn chưa độ kiếp phi thăng sao?”
Tạ Phùng Thù thầm nghĩ: Yo, việc này đều truyền đến Ma tộc rồi.
Nếu là y, đại khái sẽ trực tiếp trả lời một câu liên quan đến ngươi, nhưng Giáng Trần hình như không nghe ra đối phương châm chọc, chỉ giương mắt lặp lại một lần: “Cút”
Hắn nói, “Hôm nay ta không thể giết ngươi.” ”
Hắn là một hòa thượng, học chính là pháp độ thế, tu chính là từ bi tâm, lại đem từ giết nói rất nhẹ nhàng, phảng phất giống như ăn cơm uống nước vậy.
Sắc mặt đối phương khẽ biến, cười lạnh nói: “Giáng Trần pháp sư chẳng lẽ còn tưởng rằng đây là bảy trăm năm trước?”
Hắn sinh ra không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Bảy trăm năm trước ngươi có lẽ có thể giết ta, nhưng hiện giờ thân ngươi có khuyết điểm, chẳng lẽ còn tưởng rằng có thể giết ta một lần nữa?”
Tạ Phùng Thù ở một bên yên tĩnh như chim cút, còn muốn từ trong đối thoại hiểu được hai người trước mắt này có quan hệ gì, cũng bởi vì câu nói này của đối phương giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Thân có chỗ thiếu thân có chỗ thiếu người có chỗ thiếu…
Chờ đã, không, không phải là ý đó, phải không?
Trong lúc gió thổi ngang qua, Giáng Trần đã trả lời: “Có thể thử một lần. ”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, hết lần này tới lần khác đối phương trong lòng có kiêng kỵ, một lát sau, người nọ cổ quái cười: “Không vội, sẽ luôn có cơ hội. ”
Vừa dứt lời, thân hình của hắn đã nhạt trong bóng đêm, cư nhiên ở biến mất trước mắt hai người.
Tạ Phùng Thù không có phòng bị, thấy thế mặt đầy ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: “Cứ như vậy để cho hắn đi?”
“Đuổi không kịp.”
Giáng Trần thu hồi ánh mắt, chùy hàng ma trong tay khẽ động trong gió đêm, cuối cùng chậm rãi phai nhạt, biến thành một chuỗi phật tử đàn màu đen.
Chính là chuỗi bình thường hắn mang theo.
…… Đây không phải là trọng điểm.
Câu vừa rồi thân có khuyết điểm kia làm cho y rung động quá lớn, Tạ Phùng Thù chậm rãi cúi đầu, ánh mắt từ mặt Giáng Trần mày rơi xuống ngực, lại rơi xuống bên hông, lại đi xuống…
Giáng Trần đeo phật châu trở lại cổ tay, nói: “Trong thôn hình như có dị động, ta ——”
Hắn nhìn về phía Tạ Phùng Thù, ngữ khí chợt dừng lại, một lát sau mới nhíu mày hỏi: “… Ngươi đang nhìn gì vậy? ”