Mà bây giờ cô không cần điều gì hết, chỉ cầu mong hai đứa trẻ có thể khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên…
Về phần tương lai sau này, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể quan tâm đến những việc trước mắt, đi được đến đâu hay đến đó.
Cụp mắt nhìn thoáng qua hai đứa trẻ đã ngủ trưa, cô dịu dàng đắp kín chăn cho bọn chúng.
Sau đó, lặng lẽ rời khỏi gian phòng…
Ánh chiều tà le lói, ánh đèn rực rỡ mới lên.
Cả một buổi chiều này Cố Hạnh Nguyên đều trông coi ở Dạ Ánh nhất phẩm, không bước ra ngoài một bước.
Sau khi hai bảo bối nhỏ ngủ trưa thức dậy, Trình Trình ngồi trong phòng khách đọc sách và yên tĩnh ngồi ở bên cạnh mẹ.
Dương Dương thì trốn ở trong phòng ngủ chơi đùa, chơi đến náo loạn.
Cơm tối đã sẵn trong nồi, tỏa ra mùi cơm chín thoang thoảng.
Đinh đông ~.
Chuông cửa vang lên.
Hình Uy vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi cơm chín đã lâu không thấy, anh ta sửng sốt một chút.
“Hình Uy, anh đã đến?” Cố Hạnh Nguyên lễ phép gật đầu với anh ta: “Cơn sốt của cậu chủ của anh đã giảm gần hết, anh chờ một chút, tôi đi gọi anh ta dậy…”
“Cô Cố…” Hình Uy vốn muốn nói rằng không cần làm phiền cậu chủ, anh ta có thể đợi. Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không cho anh ta có cơ hội mở miệng, cô đã chạy vội vào trong phòng…
Hình Uy đành phải đứng trong phòng khách, lẳng lặng chờ đợi.
Nhìn lướt qua Trình Trình đang yên tĩnh ngồi trên ghế salon, anh ta cung kính nhẹ gật đầu: “Cậu chủ nhỏ!”
Trình Trình lạnh lùng liếc Hình Uy một cái, tới thật đúng giờ: “chú biết tối nay họp cái gì không?”
Hình Uy trả lời: “Cậu cả và mợ cả về nước, lão gia và phu nhân muốn bọn họ mở tiệc mời khách nên sai tôi đến mời cậu chủ và cậu chủ nhỏ trở về nhà họ Bắc Minh.”
“Bác cả và bác gái?” Trình Trình cảm thấy hơi bất ngờ, đôi mắt đen long lanh mở to, ngước mắt nhìn thân hình cao lớn của Hình Uy một cái: “chú nói là từ khi tôi sinh ra đến bây giờ, bác cả và bác gái chưa vào giờ trở về nhà họ Bắc Minh?”
“Đúng vậy, cậu chủ nhỏ.”
Trình Trình sao có thể không kinh ngạc, từ trước đến nay cậu cả và mợ cả nhà họ Bắc Minh, cậu chỉ nghe bà nội kể một hai lần, thậm chí một tấm hình cũng chưa từng thấy. Chỉ vì ba hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào trong nhà họ Bắc Minh được đề cập đến cậu cả nhà họ Bắc Minh.
Bây giờ, Hình Uy lại nói là cậu cả nhà họ Bắc Minh về nhà!
Trong lúc Trình Trình vẫn còn đang kinh ngạc, trong phòng của của Bắc Minh Thiện đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai…
“A…, khốn kiếp, đã là con ma bệnh thế này rồi mà vẫn còn không có nhân phẩm như vậy…”
Là giọng của mẹ! Trình Trình theo bản năng không hề nghĩ ngợi liền lao thẳng vào phòng Bắc Minh Thiện, Hình Uy cũng đi theo sau vào phòng, lại trùng hợp đụng phải một màn này…
Ai mà ngờ được, Bắc Minh Thiện vẫn còn đang cắm kim treo ở cổ tay, vậy mà tay vẫn giữ ở nơi sung mãn của Cố Hạnh Nguyên…
Aiyo aiyo…!
Hình Uy thẹn thùng hô một tiếng.
Khi Trình Trình nhìn thấy ba, đôi mắt sáng lấp lánh dần dần trở nên ảm đạm, hiện đầu ưu thương. Cậu tuổi còn nhỏ, tâm điểm chú ý hiển nhiên không phải là cái tay đang bao trùm lên ngực của mẹ kia.
Cố Hạnh Nguyên ngoái nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Trình Trình và Hình Uy đứng ở cạnh cửa, gò má cô đột nhiên ửng đỏ.
Bắc Minh Thiện thật sự không biết xấu hổ!
Vừa rồi nằm trên giường còn làm ra dáng vẻ giả chết, nhưng khi cô vừa mới xích lại gần xem tình hình của anh một chút thì người này đột nhiên lại động chân động tay với cô.
Điều quan trọng là, còn bị Hình Uy và Trình Trình bắt gặp, chuyện này cô phải để mặt mũi ở đâu?
Bỗng nhiên, cô giơ tay lên…
Ba ~.
Như đập một con ruồi, đập vào móng vuốt của Bắc Minh Thiện.
“Ti…” Bắc Minh Thiện hít một hơi khí lạnh, người phụ nữ này suýt chút nữa khiến kim tiêm đâm vào trong xương của anh.
Trợn mắt lườm cô một cái, giọng nói khàn khàn khẽ gầm: “Cô muốn phế bỏ luôn cánh tay này của tôi sao, người phụ nữ vô tri này, cô có biết có bao nhiêu người thèm muốn bàn tay này của tôi không?”
Quả đúng là như vậy, ở đây có lẽ chỉ có Hình Uy mới biết giá trị đôi tay của Bắc Minh Thiện.
Là kiến trúc sư thiên tài V.Q từng khiến thế giới chấn động, đôi bàn tay ma quái của Bắc Minh Thiện có thể nói là vô giá.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên cũng không thèm quan tâm đến điều đó, cô không thể bị khinh bạc được. Quay đầu thưởng cho anh anh ta một cái trợn mắt, sau đó hướng Hình Uy nói…
“Anh Hình Uy, anh thấy rồi đấy, cậu chủ của anh vẫn còn có sức lực để quát tôi, điều này có thể chứng minh ra anh ta đã gần như khỏi hẳn, anh có thể kéo anh ta đi…”
Xin chú ý, lời này của Cố Hạnh Nguyên có hai điểm sáng:
Thứ nhất, cô gọi anh Hình Uy… Ánh mắt Bắc Minh Thiện hơi híp lại một chút, xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hình Uy chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, vội vàng cúi đầu đáp: “Cô Cố cứ gọi tôi là Hình Uy đi!”
Thứ hai, cô nói anh có thể kéo đi, cái trán Bắc Minh Thiện lờ mờ nổi lên gân xanh, lạnh lẽo bức người. Người phụ nữ này coi anh là hàng hóa hay là xác chết, vậy mà để Hình Uy kéo anh trở về!
“Ha ha, thật ngại quá, nhất thời lỡ miệng.” Cố Hạnh Nguyên nhún nhún vai không thèm quan tâm: “OK, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, mấy người nhanh về nhanh đi.”
Sau đó, cô nở một nụ cười ấm áp với Trình Trình, ý nghĩa của ánh mắt kia, chỉ có Trình Trình mới hiểu.
Bắc Minh Thiện nhíu chặt lông mày, môi mỏng tạo thành một đường vòng cung lạnh lẽo, không vui nói: “Ai nói tôi sẽ trở về?”
Gương mặt Hình Uy cứng đờ, vội vàng giải thích nói: “Cậu chủ, ông chủ đã đặc biệt dặn dò, xin ngài trở về, cậu cả và mợ cả trở về nước!”
“Ông ta muốn chúc mừng thì là chuyện của ông ta!” Bắc Minh Thiện nhíu mày sâu hơn, đôi mắt vô cùng hung ác.
“Cậu chủ, ông chủ còn nói, nếu như ngài không về thì đừng mong chờ vào việc cậu cả sẽ ký tên…” Hình Uy nói đến đây thì đừng lại.
Bắc Minh Thiện đương nhiên hiểu ý của ông cụ, trước đó anh và ông cụ cá cược, khiến anh thắng được hai mươi phần trăm cổ phần của cậu cả. Bây giờ chỉ cần cậu cả ký tên, toàn bộ vương quốc của Bắc Minh thị sẽ không còn cổ phần của cậu cả Bắc Minh.
Anh nhắm mắt lại, rùng mình lướt qua nhìn Cố Hạnh Nguyên đang cười hì hì nhìn con trai mình, người phụ nữ này bắt đầu nhiệt tình với con trai anh ta hơn cả anh ta từ khi nào vậy?
Liếc qua Trình Trình, Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng nói: “Đi thay cho Trình một bộ quần áo tử tế!”
Cố Hạnh Nguyên cho là lời này của Bắc Minh Thiện là tự nói với chính mình, lập tức đứng dậy nói: “Được…!”
Ai ngờ, vừa đứng lên thì thân thể tay lại bị Bắc Minh Thiện kéo lại: “Cô ở lại, Hình Uy đi!”
“…” Vẻ mặt tươi cười của Cố Hạnh Nguyên lập tức cứng đờ.
Hình Uy thì vẻ mặt mừng rỡ giống như được cứu, lập tức gật đầu: “Vâng, cậu chủ, thuộc hạ đi ngay!”
Trình Trình nhìn thoáng qua mẹ, cũng không nói gì, quay người lập tức rời đi…
Hình Uy cung kính đi theo sau cậu.
Ngay khi Hình Uy muốn đi theo Trình Trình tiến vào phòng ngủ, Trình Trình quẳng xuống một câu: “chú đợi ở đây đi…”
Phanh ~.
Sau đó, cậu thuận tay đóng cửa lại! Hình Uy phải chịu đứng cánh ngoài cửa!
Bắc Minh Thiện ở trong phòng ngủ, chỉ còn anh và Cố Hạnh Nguyên.
“Rửa mặt cho tôi một chút.” Giọng nói của Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng như cũ, hạ lệnh.
“Tôi nói này cậu hai Bắc Minh, rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì vậy?” Cố Hạnh Nguyên không khỏi liếc mặt: “Muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Tôi đã nói, tôi chỉ làm bảo mẫu cho con trai anh!”
“Thật sao?” Khóe môi anh run lên: “Những người phụ nữ trăm phương ngàn kế tiếp cận con trai tôi, mục đích cuối cùng không phải vì tiếp cận tôi sao? Chẳng lẽ Cố Hạnh Nguyên cô lại là ngoại lệ? Hay là cô có loại sở thích biến thái nào đó, chỉ chuyên ra tay với trẻ nhỏ?”
“Anh đi chết đi! Anh mới là người luyến đồng ấy!” Cố Hạnh Nguyên tức giận đến mức suýt chút nữa hộc máu, nhưng lại sợ Bắc Minh Thiện nghi ngờ nên đành phải bĩu môi: “Đúng đúng đúng, anh nói không sai! Trên đời này chỉ cần là giống cái thì không có ai mà không nổi lên tâm địa xấu với anh hết, ai ai cũng khao khát được ‘Một đôi thiết tí ngàn người gối’ của cậu hai nhà Bắc Minh như anh, được chưa?”
Anh nhíu lông mày, cái gì gọi là ‘Một đôi thiết tí ngàn người gối’? Cô nàng này đang mắng anh là ngưu lang hay là cái gì?
Ném cho ánh mắt hình con dao, anh cắn răng nói: “Đừng có khua môi múa mép với tôi! Chờ đến khi tôi khỏi bệnh rồi, tôi sẽ cho cô biết hậu quả đắc tội tôi là thế nào!”
Anh vẫn chưa quên, cô kéo anh từ ban công vào phòng thế nào. Trên đường, đầu của anh đụng phải không ít vách tường! Có lẽ đã có vài chỗ máu đọng ẩn ở dưới mái tóc đen…
“Biết anh lợi hại rồi, cậu hai nhà Bắc Minh!” Cố Hạnh Nguyên không khỏi rùng mình một cái, tên này thật sự là cẩn thận lại thích mang thù, có bệnh thích sạch sẽ.
Nếu không phải cẩn thận từng li từng tí che giấu thân phận của mình, cô đã sớm cùng anh vạch mặt, so có thể nhẫn nhịn hầu hạ anh như vậy?
Vì vậy cô nghiến răng, huyên náo một hồi cuối cùng đến bên giường, chật vật dìu anh đứng lên…
“Haizz, Bắc Minh Thiện, anh nặng quá…”
“Ừm hừ, nếu không cô cho rằng cơ bắp bấy lâu này sống là vô dụng à?”
“… Thịt gà bình thường cũng không quá nặng, thịt heo mới…”
“Cô chớ quanh co lòng vòng mắng tôi…”
Cô giả cười hai tiếng: “Hắc hắc, đâu dám … A này, anh, anh muốn làm gì?”
“Rút ống kim…”
“Ai ai, Bác sĩ Trần nói hôm nay anh nhất định phải truyền xong hết tất cả chỗ thuốc này mới có thể rút ra…”
“Không rút ống kim ra, chẳng lẽ cô muốn tôi cắm ống kim đi tắm?”
“…” _Im lặng mấy giây, anh đột nhiên lên tiếng: “Cũng được!”
“Cái gì…”
“Nhấc cao chai nước truyền cho tôi.”
“A? Anh sẽ không làm thật chứ? Tôi vốn muốn dùng khăn mặt lau cho anh một chút là được, anh lại còn muốn tắm rửa?”
“Cố Hạnh Nguyên, cô nghe tôi nói nhảm bao giờ chưa?”
“…”
…
Năm phút sau.
Trong phòng tắm.
Lại là một loại âm thanh xột xoạt khác, dường như còn có một luồng không khí ái muội…
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, một tay cắm kim tiêm, lạnh lùng nhấc cao, khoác khăn tắm nhếch môi nhìn cô.
Ánh mắt đó khiến lông tơ của cô dựng đứng!
Người này lại muốn cô tắm tất cả cho anh…
Cô nhíu mày: “Cái kia… Bắc Minh Thiện, anh thật quá phiền phức… Tốt nhất anh vẫn nên rút ông tiêm đi, tôi thật sự không thể đảm nhiệm nổi công việc này của anh…”
“Tôi vì cô nên mới bị sốt cao, cô quên rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng của anh đang nhắc nhở cô, vẻ mặt kiêu ngạo giống như nói ‘cô hại tôi sốt cao, cô phải phụ trách tôi đến cùng’.
“Cái gì đó!” Cô nổi giận: “Xin hỏi Bắc Minh đại nhân, anh có còn nhớ rõ lúc trước khi tôi bị sốt cao, anh vẫn để tôi bị ốm đi làm, lấy đủ cách để giày vò tôi? Lần này thì hay rồi, đến lượt anh sốt cao, dựa vào cái quái gì mà người bị giày vò vẫn là tôi?”
Cô cũng chưa quên, những ngày tháng cô còn làm thư ký cho anh ở Bắc Minh thị. Nhất là lần sốt cao đó, cô còn bị ngất xỉu trong cuộc họp của anh! Anh có giày vò cô ít đi sao? Anh không!
Ai ngờ, người này lại nhún vai một cách thờ ơ: “Nếu cô đã là bảo mẫu của con trai tôi, ngộ nhỡ con trai tôi sốt cao, tôi phải kiểm tra một chút về khả năng đối phó với cơn sốt cao của cô!”
“Trời! Cách ngụy biện kiểu gì thế này?”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, có thể ở lại làm bảo mẫu của con trai tôi hay không, trước tiên cũng phải thông qua cửa ải này của tôi!”
“…” Được, vì hai bảo bối, cô nhịn! Cô thỏa hiệp! Cô chấp nhận số phận!
…
Lại là một loại tiếng xột xoạt khác.
Dường như đó là tiếng quần áo bị lột ra.
Lại giống như là tiếng nước từ vòi hoa sẽ phun ra, có tiếng nước chảy.
Rõ ràng là căn phòng tắm rộng rãi, lại không như không gian bị thu hẹp, khắp nơi đều tỏa ra những tiếng thở gấp nhàn nhạt…
Một trận đại chiến tắm rửa đang diễn ra…a