Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 92: Cuộc sống mạo hiểm kích thích




“Hừ!” Anh buồn bực hừ một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm u oán lườm cô một cái, khiến trái tim nhỏ của cô nhảy dựng lên! Ông trời thật sự bất công, người đàn ông này rõ ràng là đang ốm yếu, thế mà vẫn hấp dẫn người khác như vậy!

Nam sắc quả nhiên thật đáng sợ. Huống hồ dưới vẻ mặt anh tuấn này vẫn là một con sói hung ác!

“Nếu không phải cô, tôi cần gì phải tắm rửa hạ hỏa?” Anh trầm giọng gầm nhẹ.

Nếu không phải tối hôm qua người phụ nữ này khơi dậy dục vọng của anh, hết lần này tới lần khác lại sống chết không chịu tắm rửa, báo hại tính dục như mũi tên đang lắp trên dây cung của anh thật lâu không được thoát ra, anh đành phải tắm nước lạnh để dập lửa!

Người phụ nữ này vẫn còn dám nói chuyện đó không liên quan gì đến mình?

Cố Hạnh Nguyên cũng không ngốc, hơn nữa cũng đã từng trải qua chuyện đó với anh, đương nhiên là hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói của anh.

Gương mặt đột nhiên nóng lên, cô lườm anh: “Mình có bệnh thích sạch sẽ còn có thể dựa vào người khác sao? Huống chi tôi cũng không phải anh, không có nghĩa vụ phải ‘dập lửa’ giúp anh! Hơn nữa sao anh không đi tìm Tô Ánh Uyển nhà anh đi?”

Sắc mặt anh cứng đờ! Đỏ trắng xen kẽ vào nhau.

Sốt cao cộng thêm việc say rượu khiến cho thân thể anh mệt mỏi không thể chịu nổi.

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trừng trị cô!” Anh cắn răng: “Đi gọi điện thoại cho Hình Uy, để anh ta gọi bác sĩ Trần tới…”

Nửa giờ sau.

Hình Uy dẫn theo bác sĩ Trần hùng hùng hổ hổ chạy đến Dạ Ánh nhất phẩm.

Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của nhà họ Bắc Minh.

Trước khi Hình Uy đến, Trình Trình và Cố Hạnh Nguyên đã ngồi trên ghế salon trong phòng khách, yên tĩnh chờ bác sĩ.

Hình Uy hơi bất ngờ khi thấy Cố Hạnh Nguyên cũng ở đây, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa bác sĩ Trần đến căn phòng của Bắc Minh Thiện…

Sau một phen giày vò, cơn sốt của Bắc Minh Thiện đã bắt đầu giảm…

Lúc này Hình Uy mới yên lòng, đi tới phòng khách, cung kính gọi Trình Trình một tiếng: “Cậu chủ nhỏ, ngài ở chỗ này của cậu chủ

Có quen không? Bà chủ hỏi tôi, nếu ngài còn cần thứ gì thì để tôi đưa tới cho ngài!”

Trình Trình nhìn Hình Uy một cái, lạnh nhạt lắc đầu: “chú nói với bà nội, tôi ở đây rất tốt, bảo bà ấy đừng lo lắng! Hơn nữa, giúp tôi chăm sóc Bối Lạp thật tốt là được.”

Hình Uy hơi bất ngờ, lời nói của cậu chủ nhỏ Trình Trình lại giống như trở về với bộ dáng lúc trước. Nhưng… Lúc trước không phải cậu chủ nhỏ còn đang kèn cựa nhau với cậu chủ, cố ý ăn mì tôm gặm ớt để chọc tức cậu chủ sao? Tại sao lúc này lại ở đây nói rất tốt?

Cố Hạnh Nguyên thấy ánh mắt dò xét của Hình Uy đối với Trình Trình, trong lòng lộp bộp một cái, lo lắng anh ta sẽ nhận ra điều gì đó, vội vàng cười tủm tỉm nói…

“Anh Hình Uy…”

Một tiếng ‘Anh’ này đâm vào thân thể Hình Uy khiến anh ta cảm thấy tê rần, lưng toát mồ hôi lạnh: “Ha ha, cô Cố đừng khách khí như vậy…” Nếu để cậu chủ nghe được từ này, anh ta coi như gặp họa.

“Là thế này, chủ nhà của các người để tôi ở lại đây làm bảo mẫu của cậu chủ nhỏ, chịu trách nhiệm về việc ăn uống và cuộc sống hằng ngày, vì vậy anh cũng đừng lo lắng!”

“Vậy làm phiền cô Cố chăm sóc cậu chủ nhỏ nhiều hơn!” Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng dù sao cậu chủ nhỏ cũng có người chăm sóc, Hình Uy cũng coi như yên tâm, sau đó tiếp tục nói: “Đúng rồi, xin hỏi cô Cố, cậu chủ tại sao lại bị sốt vậy?”

“Ách…” Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên có chút xấu hổ, sao có thể nói tên kia là vì phát tiết mà tắm nước lạnh nên mới bị sốt? Cô gượng cười hai tiếng: “Có lẽ là bị trúng gió đi…”

“Không phải chứ. Đã rất nhiều năm cậu chủ không bị sốt, thân thể cậu ấy từ trước đến nay rất cường tráng, huống chi tối nay nhà họ Bắc Minh vẫn còn có một cuộc họp quan trọng, cậu ấy phải đưa cậu chủ nhỏ trở về nhà chính họ Bắc Minh… Bây giờ lại bị ốm thế này, tôi trở về nói thế nào với ông chủ bà chủ đây…”

“Nhà họ Bắc Minh họp mặt?” Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một chút: “Anh nói là anh ta sớm đã biết tối nay phải trở về nhà họ Bắc Minh?”

“Đúng thế. Mặc dù cậu chủ không quá vui khi trở về, nhưng ông chủ đã hạ lệnh, đêm nay tôi nhất định phải đưa cậu chủ và cậu chủ nhỏ trở về nhà chính họ Bắc Minh.” Hình Uy thở dài một tiếng, ánh mắt không khỏi liếc vào trong phòng một cái: “Nhưng lần này không biết phải làm sao bây giờ?”

Cố Hạnh Nguyên nhéo nhéo mi tâm, vậy mà theo bản năng cô cảm thấy việc Bắc Minh Thiện sốt cao, thậm chí có thể là do anh ta cố ý.

Chẳng lẽ là vì trốn việc nhà họ Bắc Minh tụ tập vào tối nay sao?

Cô lắc đầu, ném đi suy nghĩ điên cuồng này. Anh là cậu hai nhà họ Bắc Minh, chuyện anh trở về nhà họ Bắc Minh là vô cùng bình thường, không đúng sao?

“Thế này đi, anh trở về trước giấu diếm ông chủ và bà chủ Bắc Minh, để bọn họ đừng lo lắng, chờ đến khi chập tối, xem tình hình của anh ta rồi nói tiếp!”

“Ừm. Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể như vậy.” Hình Uy đồng ý: “Vậy ở đây làm phiền cô Cố!”

“Đừng ngại.”

Sau khi đợi Hình Uy rời đi, Trình Trình giương mắt nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, Hình Uy nói tối này nhà họ Bắc Minh có cuộc họp quan trọng, nếu ba trở về, mẹ để con hay là Dương Dương cùng đi?”

Cố Hạnh Nguyên dịu dàng đỡ gương mặt con trai: “Thật ra con đã biết câu trả lời, đúng không?”

“Ừm.” Ánh mắt Trình Trình có chút ảm đạm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Dương Dương quá nghịch ngợm, con đi thì mẹ sẽ yên tâm hơn…”

“Mẹ biết Trình Trình rất ngoan rất nghe lời, là một đứa bé hiểu chuyện.” Cố Hạnh Nguyên đưa tay ôm Trình Trình vào lòng: “Mẹ biết con đang lo sợ điều gì, con sợ trở về nhà họ Bắc Minh một lần nữa, sẽ lại giống như lần trước, không trở ra được nữa, đúng không?”

“…” Trình Trình im lặng.

“Đứa nhỏ ngốc.” Cô cười nhẹ, sờ sờ cái mũi nhỏ của cậu: “Nếu ba con không đưa con trở về, con hãy để chú Hình Uy đưa con qua đây, biết chưa? Mẹ và Dương Dương sẽ ở nhà chờ con!”

Trình Trình dựng ngón tay lên: “Móc tay!”

Khóe môi Cố Hạnh Nguyên cong lên, móc tay vào ngón tay nhỏ nhắn của con trai, Trình Trình thực sự không có cảm giác an toàn, những năm gần đây, Bắc Minh Thiện đã mắc nợ cậu rất nhiều: “Móc tay!”

Bắc Minh Thiện vẫn còn đang truyền dịch và ngủ, cơn sốt đang dần dần giảm xuống.

Giữa trưa, Cố Hạnh Nguyên làm một bữa cơm thịnh soạn cho hai đứa bé.

Đây là lần đầu tiên ba mẹ con ngồi cùng bàn ăn cơm, khung cảnh khỏi phải nói cũng có thể biết là ấm áp đến mức nào.

Tuy nhiên, tất cả đều phải im lặng diễn ra, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ Bắc Minh Thiện vô tình tỉnh lại.

Nhưng ba mẹ con cũng rất hưởng thụ cuộc sống kích thích mạo hiểm như kẻ trộm này.

Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khi vô cùng vui vẻ.

Cố Hạnh Nguyên ôm hai đứa bé lên giường nghỉ ngơi, lúc này điện thoại vang lên…

Cô nhíu mày, nhìn lướt qua màn hình, là điện thoại của mẹ cô, Vũ Xuân.

Trong lòng hơi hồi hộp một chút, cô nghe máy: “Alo?”

“Nguyên Nguyên…”

Giọng nói của Vũ Xuân vẫn dịu dàng như trước, Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào.

“Mẹ, tìm con có chuyện gì vậy?”

“Nguyên Nguyên, con vẫn còn giận mẹ phải không?”

Đầu ngón tay của Cố Hạnh Nguyên có chút cứng ngắc: “Không…” Cô không tức giận, mà là cô thất vọng.

“Không có là được rồi, Nguyên Nguyên, mẹ sợ con vẫn còn tức giận, không chịu để ý đến mẹ!” Vũ Xuân thở dài một hơi, sau đó cười nói: “Dương Dương đâu, đứa bé kia gần đây vẫn tốt chứ? Có ngoan hay không? Thành Tích cuộc thi thế nào, có tiến bộ không…”

“Mẹ… ” Cố Hạnh Nguyên trầm giọng ngắt lời Vũ Xuân: “Mọi thứ của Dương Dương đều rất tốt, còn mẹ, ở nhà họ Cố tốt không?”

“Mẹ… Mẹ rất tốt…” Lời nói của Vũ Xuân lập tức vang lên.

Cố Hạnh Nguyên nghe xong liền hiểu, nhưng cô có thể nói gì đây? Ở nhà họ Cố, chỉ cần mẹ con Cố Anh Thư ở đó, cũng đừng mong có ngày sống dễ chịu.

Mà con đường này là do mẹ tự chọn, lần bắt cóc trước kia, mẹ tình nguyện bị quất cho da tróc thịt bong cũng phải giúp tên súc sinh Cố Kiệt Đại kia, cô còn cái gì để nói?

Đầu ngón tay run rẩy một chút, cô cắn môi: “… Vậy mẹ hãy chú ý giữ gìn sức khỏe!”

“Nguyên Nguyên… Mẹ biết con vẫn đang oán trách mẹ…” Vũ Xuân thở dài một tiếng: “Mẹ thật sự rất cám ơn con đã chăm sóc trong những năm gần đây… Con cũng biết đời này của mẹ không cầu mong điều gì, chỉ cầu mong lúc còn sống cho thể trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận của ba con, cho dù chết mẹ cũng nhắm mắt…”

Trái tim bang một tiếng, dường như có thứ gì đó vỡ vụn. Hốc mắt Cố Hạnh Nguyên đột nhiên có chút ẩm ướt: “Mẹ, giấc mộng gả cho Cố Kiệt Đại này, mẹ đã mơ hai mươi mấy năm, mẹ vẫn còn chưa chịu tỉnh lại sao?”

“Không… ” Hơi thở của Vũ Xuân đột nhiên trở nên dồn dập, trong giọng nói cất giấu một chút oán hận: “Vị trí bà Cố này nên là của mẹ! Lý Lục Bình cô ta là cái gì? Năm đó chiếm ở nhà mẹ đẻ được chút tiền, cứ như vậy chia rẽ mẹ và Kiệt Đại, nếu không phải như vậy, mẹ và ba của con đã sớm thành một đôi…”

Lý Lục Bình là mẹ của Cố Anh Thư, vợ cả của Cố Kiệt Đại.

“Mẹ! Mẹ sao vậy? Hai chữ bà Cố thật sự quan trọng như vậy sao?” Trái tim Cố Hạnh Nguyên trở nên nặng nề một cách khó hiểu, lờ mờ cảm thấy mẹ dường như có điều gì đó không thích hợp.

“Hạnh Nguyên…” Giọng nói của Vũ Xuân lập tức dịu lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ đã già, không biết còn có thể sống được bao lâu, trơ mắt nhìn Lý Lục Bình diễu võ giương oai, mẹ sẽ chết không nhắm mắt… Hạnh Nguyên, con hãy giúp mẹ, con phải giúp đỡ mẹ…”

“Giúp?” Cố Hạnh Nguyên cười lạnh một tiếng, trái tim bắt đầu nhỏ máu: “Mẹ, còn muốn con phải giúp mẹ thế nào? Thậm chí con đã phải bán đồ vật quý báu nhất của mình… không còn gì để bán tiếp, có phải còn muốn liều mạng cho mẹ không?”

“… Hạnh Nguyên…” Lời nói của Vũ Xuân lóe lên một cái, khẽ khóc lên: “Không, Hạnh Nguyên, sẽ không cần mạng sống của con… Ba của con trước kia không phải đã nói sao, chỉ cần Cố thị có thể nắm được dự án ‘Ánh’, ông ấy sẽ ly hôn với Lý Lục Bình, sau đó cưới mẹ, con còn nhớ không?”

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trắng bệch, nước mắt lã chã: “Con nhớ…” Chỉ là không bao giờ ngờ được rằng, sau khi trả qua quá nhiều đau khổ như vậy, mẹ vẫn không mãi không chịu buông tay.

“Vậy thì tốt. Mẹ nghe ba con nói, Cố thị đã tiến vào vòng chung kết của đợt đấu thầu rồi! Hạnh Nguyên, cửa ải cuối cùng này, mẹ chỉ mong con đừng từ bỏ…”

“Tiến vào vòng chung kết rồi?” Trong lòng cô ‘Lộp bộp’ một cái, nhớ tới những lời tối hôm qua Bắc Minh Thiện đã nói, nghĩ đến việc anh cố ý muốn đối nghịch với cô, cô vô thức nhíu mày: “Mẹ, có phải Cố Kiệt Đại đã nói gì với mẹ không?”

“Cũng không có gì…” Vũ Xuân hơi ấp úng: “Ba con nói rằng sáng nay Diệp Long nói cho ông ấy biết, con muốn từ chức. Ba con sợ con làm chuyện gì điên rồ nên để mẹ tới hỏi con một chút xem có phải con đã xảy ra chuyện gì không?”

Hóa ra… mẹ lượn lờ một vòng lớn như vậy, chẳng qua là vì để cô đừng từ chức!

Trái tim Cố Hạnh Nguyên lạnh như nước.

Hít sâu một cái, các đốt ngón tay giữ chặt điện thoại di động đang tái nhợt.

“Mẹ, mẹ trở lại nói với Cố Kiện Đại, nói ông ta hãy cố gắng mà coi trọng một nhân tài như Diệp Long! Có thể nắm được dự ánh ‘Ánh’ hay không là tùy thuộc vào anh ta. Và con cũng không muốn tiếp tục quan tâm đến việc này, sau này cũng sẽ không đến Cố thị làm việc…” Cổ họng của cô hơi căng lên, nghẹ ngào nói: “Mẹ hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, chúc mẹ thành công! Bà Cố… Tương lai!”

“Đừng, Hạnh Nguyên…”

Tút tút tút tút.

Cố Hạnh Nguyên nhịn đau cúp điện thoại.

Đối với mẹ, trái tim cô đã nguội lạnh. Mà cô cũng không còn có năng lực giúp đỡ mẹ, dự án ‘Ánh’ rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai? Đáp án này có lẽ chỉ có một mình Bắc Minh Thiện mới biết.