“Mẹ, suốt mấy ngày mẹ đi nước ngoài, Dương Dương toàn là gọi điện thoại đến tìm con.” Trên gương mặt bình tĩnh của Trình Trình có loé qua một tia lo lắng.
“Con lo lắng cho nó à?” Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn là đã thấu suy nghĩ của con trai, tuy trên miệng Trình Trình nói phiền, nhưng nội tâm lại rất quan tâm đến Dương Dương.
Trình Trình mím môi, biểu cảm này giống hệt như Bắc Minh Thiện.
“Không biết em ấy bị ba nhốt ở đâu rồi, em ấy nói là một cái nhà rất là đẹp, sau đó cả ngày bị khoá lại không cho ra khỏi cửa…” Ánh mắt Trình Trình trở nên ảm đảm: “Con có thể hiểu cái cảm giác bị nhốt lại đó, không có tự do, không có yêu thương, giống như là bị toàn thế giới bỏ rơi vậy, không có một chút cảm giác an toàn, Dương Dương nhất định là không vui.”
Trái tim Cố Hạnh Nguyên chợt run lên, dấy lên một sự chua xót.
Ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Trình Trình: “Ừm, mẹ cũng rất lo cho nó…”
Mấy ngày nay ở Barcelona, cô còn nhớ rõ mồn một.
Được Bắc Minh Thiện cứu qua, cảm động qua, động lòng qua, nhưng cũng đau lòng qua. Ký ức của mỗi một ngày đều hiện lên trong đầu giống như là một bộ phim điện ảnh vậy.
Không biết từ khi nào, mà cảm giác của cô đối với anh, dần dần thay đổi rồi.
Thậm chí sẽ vì một ánh mắt, một sắc mặt, một câu nói của anh mà khiến cho cảm xúc nhấp nhô, ưu thương vui vẻ.
“Mẹ ơi, hay là để con về nhà Bắc Minh…” Trình Trình gian nan mà thốt ra câu này, đôi con ngươi đen láy xán lạn nhìn mẹ một cái đầy vẻ không nỡ.
Ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên một cái, theo bản năng ôm con càng chặt hơn nữa: “Không được! Bảo bối, năm năm này con ở nhà Bắc Minh, sống không được vui vẻ, mẹ làm sao có thể để con lại về đó chịu khổ chứ? Mẹ không đồng ý!”
“Nhưng mà Dương Dương em ấy…”
“Mẹ cũng không nỡ để cho Dương Dương chịu khổ, chỉ trách mẹ không có năng lực khiến cho các con sống hạnh phúc, là lỗi của mẹ…” Trong khoảnh khắc này, cô thật hận bản thân mình không có bản lĩnh đối đầu với Bắc Minh Thiện!
Trình Trình nép trong vòng tay của mẹ, lắc lắc đầu, mi tâm nhíu lại: “Không phải lỗi của mẹ đâu, mẹ đừng có tự trách mình, dù sao ai cũng không muốn cái cục diện này xảy ra hết…”
“Haiz…mẹ nên làm sao đây, nên làm sao đây?”
Nhất thời, cô cũng hoảng loạn rồi.
Đối diện với Bắc Minh Thiện, cô nên làm sao để đòi con của mình về đây? Nhưng mà, cô có lập trường không?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vừa đưa Trình Trình lên xe buýt của trường.
Cố Hạnh Nguyên đã bị cuộc gọi của ba Cố Kiệt Đại gọi về công ty Cố Thị.
Đôi giày cao gói vừa bước vào văn phòng của Cố Kiệt Đại, cô liền nghe thấy tiếng cười hân hoan của Cố Anh Thư—
“Diệp Long, anh về thật là tốt quá! Mấy năm không gặp, anh vẫn anh tuấn mê người giống như năm đó a, ha ha ha…”
Đáy lòng Cố Hạnh Nguyên chợt chấn kinh.
Thân ảnh thẳng tắp ngồi trên ghế sofa kia, khiến đôi mắt cô nóng lên.
Tôn Quân Hạo cũng có mặt. Thấy Cố Hạnh Nguyên bước vào, ông ta lịch sự cúi đầu: “Phó Tổng giám đốc.”
Cố Kiệt Đại thấy Cố Hạnh Nguyên thì lập tức vẫy vẫy tay: “Con qua đây.”
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy chân mình có hơi run, trong quá trình đi qua đó, đôi giày cao gót còn không cẩn thận mà trẹo một cái nữa.
Cô vội vàng giả vờ như không có gì mà đi đến bên cạnh sofa, ngồi xuống ở bên cạnh Tôn Quân Hạo.
Cố Kiệt Đại mỉm cười nhìn Diệp Long một cái: “Diệp Long à, vừa nãy nghe Anh Thư nói, thì ra cháu và Hạnh Nguyên cũng là bạn học cũ, cho nên không cần bác giới thiệu rồi nhỉ, ha ha?”
Diệp Long ngồi ở đối diện của Cố Hạnh Nguyên, lễ phép khiêm nhường mà gật gật đầu với Cố Kiệt Đại: “Dạ phải, bác Cố.”
Sau đó ánh mắt anh tú nhẹ nhàng nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, mỉm cười nói: “Hạnh Nguyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên có chút trắng bệch, che đậy đi sự hoảng sợ trong nội tâm, thần thái như bình thường mà đáp: “Phải a, lại gặp nhau rồi.”
Chỉ là cô không ngờ lại nhanh như vậy!
Gần hôm qua mới nhìn thấy anh ta đáp máy bay đi thành phố S, vậy mà sáng nay lại chạm mặt rồi!
“Bác nghe cố vấn Tôn nói, Diệp Long sáng hôm nay vừa về thành phố A, đã lập tức đến Cố Thị làm việc rồi. Diệp Long, bác rất cảm ơn vì cháu đã chịu qua đây giúp đỡ! Lần nay Cố Thị lại có thêm một mãnh tướng rồi!”
“Làm việc?” Cố Hạnh Nguyên sững sờ.
Cố Anh Thư không vui mà nhíu mày: “Sao, không hoan nghênh Diệp Long đến Cố Thị sao? Diệp Long là kiến trúc sư cấp cao mà ba đặc biệt mời tới đó!”
Vào thời niên thiếu, những đứa trẻ đã từng ưu thương qua, ồn ào qua, bây giờ đã rũ bỏ đi sự non nớt đã từng đó, ai nấy đều khoác lên mình những bộ vest chiếc váy, lại lần nữa tụ họp, không còn sự hăng hái của năm đó, mà là sự bình tĩnh dưới vẻ ngoài trưởng thành.
Trong năm năm đó của Diệp Long, Cố Hạnh Nguyên có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là không ngờ, lần này Diệp Long lại trở thành kiến trúc sư cấp cao của Cố Thị!
“Diệp Long năm đó là ngôi sao mới của giới kiến trúc Âu Mỹ a! Ba ơi, ba có được sự giúp đỡ của Diệp Long, công trình ‘Ánh’ lần này chắc chắn là của Cố Thị rồi!” Cố Anh Thư hoàn toàn không che đậy sự yêu thích đối với Diệp Long, cho dù là ở trước mặt của Tôn Quân Hạo, cô ta cũng không kiêng dè.
“Phải đó!” Cố Kiệt Đại mỉm cười rạng rỡ: “Hạnh Nguyên à, bên Tổng giám đốc Bắc Minh con phải cố gắng hơn đó, bây giờ ba đã phân bổ nhân tài kỹ thuật cho con rồi, con đừng có làm hỏng chuyện vào thời khắc then chốt đó! Diệp Long, hạng mục công trình ‘Ánh’ này phải nhờ cháu phí tâm rồi.”
“Bác trai, bác đừng khách sáo như vậy. Cháu nên cảm ơn bác vì đã cho cháu một cơ hội thể hiện tài năng này.” Diệp Long vẫn an tĩnh như trước, anh ta nhìn sâu vào Cố Hạnh Nguyên một cái, vươn bàn tay ra: “Hạnh Nguyên, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khí chất ưu nhã ung dung, nhanh chóng tràn ngập vào trong khoang mũi của Cố Hạnh Nguyên, cô nhìn bàn tay mà Diệp Long vươn tới—
Khác với sự mạnh mẽ ngang tàn, độc đoán bá đạo của Bắc Minh Thiện, ngón tay của Diệp Long giống như là thiếu niên bước ra từ truyện tranh, sạch sẽ mà thon dài.
Cô khẽ sững sờ một hồi, vươn tay mình ra, nắm lại tay của Diệp Long, trong lòng ngũ vị phức tạp, nhàn nhạt cười một tiếng: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau bữa trưa.
Cố Hạnh Nguyên lên tầng cao nhất của công ty.
Không thể không thừa nhận, mỗi lần cô đến Cố Thị làm việc, trái tim sẽ bất giác căng cứng lại.
Chỉ có khi ngồi ở sân thượng tầng cao nhất, ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, cô mới cảm thấy tâm trạng bình yên.
“Thì ra là em ở đây!”
Đằng sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm phong nhã.
Hơi thở Cố Hạnh Nguyên chợt thắt lại, nhưng không có quay đầu lại.
Diệp Long cứ như vậy mà ngồi ở bên cạnh cô.
Một mùi thanh thảo nhẹ nhàng truyền tới, cô vậy mà lại cảm thấy an tâm kỳ lạ. Giống như là thời thanh xuân niên thiếu đó vậy, chỉ cần có Diệp Long ở bên cạnh cô, cô liền cảm thấy phiền não ưu sầu đều bị bỏ quên trong một góc không tên nào đó.
“…” Cổ họng cô có chút nghẹn ngào, ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh mướt kia, chỉ là quật cường không chịu quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Diệp Long nhàn nhạt cười, đôi con ngươi màu đen sáng rỡ quét nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, sau đó ánh mắt cũng hướng lên bầu trời, thở dài: “Tôi nhớ em thích nhất là ngồi bên dưới bầu trời trong xanh nhìn ngắm những đám mây trắng trẻo đó. em biết không, lúc tôi du học ở Châu Âu, thường xuyên có thể nhìn thấy bầu trời xanh mướt thuần khiết, có lúc tôi nghĩ, nếu như lúc đó em ngồi ở bên cạnh tôi thì sẽ như thế nào…”
“Diệp Long—” Thanh âm khàn khàn của Cố Hạnh Nguyên ngắt lời anh ta.
Diệp Long nhàn nhạt cười, nhìn thần sắc có hơi hoảng loạn của cô một cái, tiếp tục nói—
“Lúc đó, tôi chỉ cần nhìn thấy một cô gái phương đông ngồi ở trong bãi cỏ nhìn lên bầu trời, tôi sẽ luôn tưởng đó là em…sau đó, đến gần nhìn một cái thì mới phát hiện, những người đó đều không phải em…”
“Đừng nói nữa, Diệp Long…” Đôi con ngươi của Cố Hạnh Nguyên đột nhiên có chút ướt đẫm.
Bất đắc dĩ phải dời mắt nhìn sang người đàn ông tuấn mỹ ở bên cạnh này. Ánh nắng mặt trời tắm trên người anh, dát lên một ánh vàng mỏng manh.
Trong ánh mắt sâu thẳm của Diệp Long loé qua một tia chua xót, nhưng vẫn nhàn nhạt mà mỉm cười: “Hạnh Nguyên, tôi đã từng nghĩ qua vô số lần, nguyên nhân mà năm đó em thà nhường cho Cố Anh Thư cũng không chọn tôi…hay là nói, nguyên nhân mà em không để lại một chữ một lời, ly biệt quê hương, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của tôi. Mãi đến sau này, tôi mới hiểu ra, tất cả đều chỉ vì—”
Thanh âm của anh ta đột nhiên ngừng lại.
Trái tim cô chợt ngột ngạt: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì tôi không đủ lớn mạnh.” Diệp Long ung dung cười một cái, khoé miệng cong lên một sự thê lương nhàn nhạt: “Bởi vì tôi không đủ lớn mạnh, cho nên tôi không thể trở thành cảng tránh gió cho em.”
Câu nói không lớn mạnh này, chính là lời phủ định bất lực nhất đối với bản thân mình của một thiếu niên 17 tuổi năm đó.
Nghe xong câu nói bi thương này của Diệp Long, khoé mắt Cố Hạnh Nguyên đột nhiên đỏ ửng lên.
Lắc đầu, cổ họng cô thắt lại: “Cho nên, đây là nguyên nhân mà anh từ bỏ nghề nhiếp ảnh mình yêu thích nhất, chạy đi Châu Âu học kiến trúc sao?”
Đột nhiên cảm thấy sự ra đi của mình năm đó, có phải cũng đã huỷ hoại cuộc đời đẹp đẽ của một thiếu niên rồi không?
Diệp Long mỉm cười gật đầu: “Phải a. Có lẽ tôi sinh ra không có năng khiếu học kiến trúc rồi, cho nên năm năm nay, cho dù tôi có cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối đều không thể vượt qua kiến trúc sư thiên tài V.Q nổi tiếng ở châu Âu mười năm trước.”
Thoạt nghe đến V.Q, đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.
Diệp Long khác với V.Q. V.Q là một huyền thoại kiến trúc trời sinh, nhưng Diệp Long là bị buộc phải từ bỏ niềm yêu thích của mình, cầm lấy bút vẽ làm một kiến trúc sư.
“Diệp Long, anh thật là ngốc.” Cô tránh đi ánh mắt nóng rực của anh: “Mỗi người đều có lĩnh vực thích hợp của riêng mình, hà tất gì phải vì tôi mà đi dày vò bản thân mình chứ?”
“Là dày vò sao?” Diệp Long cười khổ một tiếng, trong đôi con ngươi lấp loé qua một tia sáng phức tạp: “Hạnh Nguyên, em nói…rốt cuộc là vận mệnh dày vò chúng ta, hay là tự chúng ta dày vò mình?”
Cô đột nhiên có chút bi thương, nhìn lên đám mây trắng đang trôi nổi trên bầu trời kia: “Tôi cũng đã từng suy nghĩ qua, nếu như không có sự can dự của Cố Anh Thư, chúng ta bây giờ sẽ như thế nào? Nếu như không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, chúng ta có phải là có thể viên mãn rồi không? Nhưng mà….”
“Nhưng mà em không được chọn, bởi vì vận mệnh đã chọn em, đúng không?” Diệp Long tiếp lời của cô, thanh âm run lên: “Hạnh Nguyên, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân năm đó em lại đi Mỹ không…”
Ánh mắt cô chợt lập loè, trong khoé mắt phủ lên một lớp sương mỏng: “Năm đó mẹ tôi bệnh nặng, tôi cần một số tiền, tôi cần phải đưa bà ấy đi Mỹ chữa bệnh…”
Diệp Long khựng lại, sau đó bật cười: “Tại sao không đến tìm tôi? Tôi có thể giúp cho em. Cho dù là tôi không đủ lớn mạnh, nhưng mà tôi có thể xin tiền trong nhà…”
“Thứ mà tôi không muốn nhất chính là như vậy!” Cô khẽ híp mắt lại, cố gắng để cho những thứ nước đó không rơi ra khỏi khoé mắt: “Diệp Long, có nhớ không, anh chưa hề muốn nói về gia thế của mình, nói anh không muốn để cho người khác biết anh là công tử nhà giàu, với kiêu ngạo của anh, nhất định sẽ không cho phép bản thân mình dễ dàng lấy tiền ở trong nhà. Cho nên, tôi thà hèn mọn, cũng không hy vọng anh đánh mất đi tôn nghiêm của mình…”
“Không!” Diệp Long lắc đầu, làn da trắng ngần có chút căng lại: “Hạnh Nguyên, em đang nói dối! em có thể lừa gạt bất kỳ ai, nhưng không gạt được tôi! em không muốn mượn tiền tôi, là bởi vì sự kiêu ngạo của em không cho phép bản thân em hèn mọn ở trước mặt tôi, bởi vì người mà đáy lòng em để ý nhất—là tôi!”
Lời nói chắc nịch của Diệp Long, giống như là một cây kim, đâm thẳng vào trong trái tim của cô, một kim thấy máu!
Cô nhếch nhác mà nghiêng đầu qua, trong sơ ý, nước mắt rơi ra từ trong khoé mắt.
Cảm xúc của Diệp Long có chút kích động, vươn cánh tay dài ra, ôm chặt lấy vai của Cố Hạnh Nguyên, xoay cơ thể cô lại, nhìn thẳng vào mình—
Lúc nhìn thấy nước mắt của cô, ngón tay anh bất giác run lên.
Ôn nhu mà vuốt qua bờ má của cô: “Hạnh Nguyên, tôi biết em không có buông bỏ tôi, có đúng không?” Thanh âm nhỏ nhẹ, giống như cô chính là bảo bối mà anh nâng niu trong lòng bàn tay vậy.