Bắc Minh Triều Lâm nhìn phần chuyển nhượng này, hai tay run rẩy, nước mắt không khống chế nổi nữa mà rơi xuống. Lan Hồng đứng một bên vội bịt miệng lại, nước mắt cũng rơi xuống theo.
Bọn họ không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày đó bị Bắc Minh Thiện cướp quyền lợi cổ phần và bị đuổi ra khỏi nhà họ Bắc Minh, đó thật sự là giây phút khó quên trong cả đời này của bọn họ.
Không ngờ, ngày hôm nay, thứ bị cướp đi đã trở lại trong tay bọn họ một lần nữa.
“Chú hai, chú…” Bắc Minh Diệp Long như có chút không dám tin những thứ mình nhìn thấy.
Bắc Minh Thiện nhìn bọn họ cười nhạt: “Nhà Bắc Minh cũng hoan nghênh mọi người trở về.”
*
“Sư phụ, con đang ở hội trường.” Lúc này, Đường Thiên Trạch đang cầm điện thoại, đứng từ xa nhìn mấy người nhà Bắc Minh.
Tuy anh ta không biết những người này đang nói gì, nhưng nhìn bọn họ có vẻ đã trở nên vô cùng hòa hợp rồi.
Anh ta từng dễ dàng chen vào nội bộ của bọn họ, chính vì lúc đó bọn họ không hề hòa hợp với nhau, thậm chí còn đối chọi gay gắt.
Nhưng tín hiệu bây giờ đối với Đường Thiên Trạch mà nói là không hề tốt, anh ta vội gọi điện cho Lý Thâm, thương lượng về hành động và sắp xếp tiếp theo.
Anh ta không muốn nhìn thấy người nhà Bắc Minh cuối cùng lại kết thành một giuộc, khiến toàn bộ kế hoạch của bọn họ đều trở thành bong bóng.
***
Đường Thiên Trạch nghe điện thoại, Lý Thâm đang nói cho anh ta về kế hoạch tiếp theo.
Anh ta vừa nghe vừa liên tục gật đầu.
Lúc nhìn đám người Bắc Minh Thiện ở phía xa, ánh mắt anh ta hiện lên tia sáng bén nhọn.
Sau đó, sắc mặt anh ta có chút kinh ngạc: “Sư phụ, tin tức này thật sự đáng tin sao? Vâng, vâng, nếu đã như vậy, con nghĩ là khả năng thắng của chúng ta lớn hơn rồi. Vốn con còn có chút lo lắng Bắc Minh Thiện sẽ trở thành hòn đá cản đường lớn nhất, bây giờ xem ra anh ta không đáng để nhắc đến nữa rồi.”
Nói xong, anh ta lại nở một nụ cười…
*
Chiều hôm đó, bất kể là đối với tập đoàn Bắc Minh thị hay là với hai anh em Bắc Minh thị mà nói đều là một sự chuyển biến cực lớn của họ trong cuộc đời này.
Đương nhiên cũng dẫn tới một chấn động lớn đối với cả thành phố A này và trong cả một phạm vi lớn hơn.
Buổi tối, Bắc Minh Thiện không đưa Cố Hạnh Nguyên đi đón đám trẻ, thậm chí vị trí bên cạnh anh cũng không có bóng dáng Cố Hạnh Nguyên.
Lúc tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, hai chiếc xe đã vội vàng lái khỏi bãi đậu xe của khách sạn Daredevil Empire rồi.
Nó đi về phía nhà chính nhà họ Bắc Minh.
Lúc bầu trời vừa chập tối, hai chiếc xe đã dừng trong sân nhà chính nhà họ Bắc Minh rồi.
Cậu cả và cậu hai nhà Bắc Minh đột nhiên xuất hiện khiến người giúp việc có chút trở tay không kịp.
Những người này đã rất lâu không trở về nhà chính rồi, nơi đây cũng chỉ có Bắc Minh Đông cách vài hôm lại ở lại đây mà thôi.
Yêu cầu của anh ta đối với người giúp việc không hề cao, nên công việc của những người giúp việc cũng nhẹ nhàng không ít so với trước kia.
“Cậu cả, cậu hai, mợ cả, cậu Diệp Long…” Bọn họ vội chào hỏi nhóm người Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Thiện.
Đúng lúc này, nhóm người giúp việc thấy sắc mặt của mấy người này đều có chút không ổn, đến cả sắc mặt của hai người bình thường luôn ra vẻ người tốt như Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng cũng có chút khác lạ.
Giống như đã xảy ra một chuyện gì đó trọng đại vậy.
Sau khi bốn người họ xuống xe không hề ở lại trong sân mà vội vã đi vào trong biệt thự.
“Thằng ba đâu?” Đi gần tới phòng khách, Bắc Minh Triều Lâm hỏi người giúp việc đang đi theo.
“Mấy ngày gần đây cậu ba đều không về nhà.” Người giúp việc vội trả lời.
“Bây giờ cô gọi điện bảo nó trở về, bất kể có chuyện gì đều phải về.” Bắc Minh Thiện ra lệnh nói.
“Vâng, thưa cậu hai.” Người giúp việc nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Bắc Minh Thiện, da gà da vịt toàn thân đã nổi hết lên rồi.
Dáng vẻ này của Bắc Minh Thiện bọn họ cũng đã không nhìn thấy trong một khoảng thời gian rồi, đột nhiên gặp như vậy quả thật là có chút sợ hãi.
Vẫn là thái độ của Lan Hồng đối với những người giúp việc xem như là tốt hơn chút, thậm chí giọng nói của bà ta cũng khá dịu dàng: “Chỗ này không còn chuyện của mấy người nữa, đi chuẩn bị cơm nước đi.”
Sau khi những người giúp việc nghe thấy vậy, như nhận được đại xá vội lui xuống.
Bốn người Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Diệp Long đi qua phòng khách, đi thẳng vào trong phòng làm việc của ba bọn họ, sau đó lập tức đóng chặt cửa lại.
*
Lúc Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Triều Lâm rời khỏi tiệc rượu, Cố Hạnh Nguyên ở giữa đám người cũng kinh hoảng đưa mắt nhìn theo, rồi cùng Hình Uy vội vàng rời khỏi khách sạn Daredevil Empire.
Trước khi đi, cô còn quay đầu lại trừng mắt Đường Thiên Trạch vẫn đang đứng trong hội trường.
Hôm nay vốn là một tiệc rượu đáng mừng với bọn họ, nhất là nhìn thấy hai anh em nhà Bắc Minh lại tốt đẹp với nhau lại.
Nhưng không ngờ vào thời điểm như thế này lại xảy ra chuyện khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Đương nhiên, điều này cũng khiến Cố Hạnh Nguyên càng hận Đường Thiên Trạch và Lý Thâm hơn.
Tại sao bọn họ vẫn không chịu dừng tay chứ…
***
Đám trẻ ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau, chúng không cười nói, trêu chọc nhau như thường ngày.
Bởi vì giây phút chúng lên xe thì đã cảm nhận được tâm trạng của mẹ có chút không ổn rồi. Cho dù là bọn chúng vẫn chưa hết kinh ngạc vì bộ lễ phục hoa lệ mà mẹ chưa kịp thay.
Hình Uy lái xe, Cố Hạnh Nguyên ngồi ở vị trí phó lái.
Cả một đoạn đường, cô vẫn luôn duy trì trạng thái im lặng không nói gì, đến cả lúc lên xe đám trẻ chào cô, cô cũng như không nghe thấy, không có bất cứ phản hồi nào.
Trình Trình nhìn Dương Dương, Dương Dương lại nhìn Cửu Cửu, Cửu Cửu lại quay lại nhìn Trình Trình, ba đứa trẻ ở phía sau nhỏ giọng thì thầm nói chuyện riêng.
“Hôm nay mẹ làm sao thế? Hôm qua thấy mẹ vẫn còn rất vui mừng cơ mà. Chẳng lẽ là ba khiến mẹ không vui rồi? Ba xấu thật đó, sau này không để ý đến ba nữa.” Cửu Cửu nói rồi nhíu mày, chu môi ra.
Dường như cô bé đã thật sự giận ba mình rồi.
“Em gái à, em như vậy là không tốt đâu, hôm qua em còn mặc quần áo ba mua cho em khoe khoang trước mặt bọn anh nữa đấy.”
Dương Dương không chút nể tình phê bình Cửu Cửu, như đang bất bình cho ba vậy.
“Hai đứa bớt nói đi, bây giờ tâm trạng của mẹ đang rất không tốt, chẳng lẽ hai đứa còn muốn khiến mẹ tức giận sao?” Trình Trình ngăn cản bọn trẻ lại.
Trình Trình vẫn đứng trêи lập trường khá khách quan, tuy cậu bé không biết rốt cuộc hôm nay ba mẹ đã đi đâu, nhưng cậu bé có thể xác định được giữa bọn họ sẽ không còn những tranh cãi hay giận dữ như trước kia nữa.
Cậu bé có cảm giác như vậy.
Huống chi Trình Trình tinh tế phát hiện ra, không chỉ tâm trạng của mẹ không tốt mà đến cả Hình Uy cũng vậy. Tuy lúc chú ấy đối diện với cậu, em trai và cả em gái thì vẫn rất dịu dàng.
Nhưng nơi giữa hai hàng lông mày vẫn để lộ ra tâm trạng có chút tệ hại, thậm chí còn có vẻ lo lắng.
Xem ra hôm nay nhất định là đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa chuyện này còn có vẻ không nhỏ. Có lẽ hôm nay ba không đi đón bọn chúng cùng với mẹ cũng là có liên quan đến chuyện này.
Chỉ tiếc là bây giờ cậu còn quá nhỏ, không có cách gì có thể phân ưu với họ, càng không thể giúp họ giải quyết.
*
Lúc Bắc Minh Thiện bảo người giúp việc thông báo Bắc Minh Đông về nhà, Bắc Minh Đông đang ở trêи du thuyền màu trắng ở giữa biển.
Trêи thuyền chỉ có một mình anh ta, đang dựng cần câu ở đuôi tàu.
Anh ta ngồi trêи một chiếc ghế nhỏ, sau lưng là một chiếc dù lớn. Đôi mắt đeo kính râm đang dán chặt vài cái phao màu đỏ đang nổi lên trêи mặt biển hơi gợn sóng.
Thật ra anh ta không cần nhìn vì có hai quả chuông được buộc vào đầu cần câu, nếu có cá mắc câu, cái chuông kia sẽ reo lên.
Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì chỉ khi anh ta hoàn toàn tập trung thì mới không nghĩ ngợi lung tung những chuyện khác.
Ví dụ như mỗi lần anh ta đi thăm mẹ, bà đều sẽ nói với anh ta những điều không tốt về Dư Như Khiết và Lục Lộ.
Giọng điệu đó như là bà hoàn toàn đặt vị trí của mình vào vị trí một người bị hại, bà không hề cho rằng những điều mình làm là sai lầm.
Bắc Minh Đông đương nhiên không phải kiểu người nghe cái gì là sẽ tin cái đó, anh ta buồn cho hoàn cảnh hiện tại của mẹ mình, cũng buồn cho những chuyện mà bà từng làm.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Giang Tuệ Tâm có phải cũng là một người phụ nữ đáng thương hay không.
***
Người phụ nữ đáng thương…
Nhưng chính người phụ nữ đáng thương như này lại làm ra những chuyện khiến người ta thấy đáng ghét.
Bắc Minh đông không biết nên làm thế nào với bà mới là tốt.
Với tâm trạng như vậy, nào còn có tâm tình mà làm việc nữa. Anh ta bảo người quản lý của mình từ chối lời mời của vài bộ phim, và lời mời tham gia mấy tiết mục giải trí.
Trong số đó còn có những chương trình thực tế rất nổi trêи cả mạng lẫn trêи truyền hình, ví dụ như “Running Man”, “Thử thách cực hạn” vân vân.
Bây giờ ngoại trừ việc cách vài ba hôm lại đi thăm mẹ ra, thì anh ta sẽ giấu bản thân trêи chiếc thuyền này, rời xa dòng người, đặt mình trêи đại dương rộng lớn này.
Để cơn gió biển nhẹ nhàng và những cơn sóng nhỏ này cuốn bay hết những nỗi sầu trong lòng anh ta.
“Ting ting ting…”
Một hồi chuông vang lên, đã có cá mắc câu rồi.
Bắc Minh Đông ngẩng đầu lên nhìn cái phao đỏ ở đằng xa, nó đã chìm sâu xuống lòng biển. Cái cần câu kia cũng bị con cá dưới nước dùng sức kéo cong xuống.
Chắc hẳn đây là một con cá không nhỏ, anh ta vội đứng dậy đi đến trước cần câu, hai tay ra sứ nắm chặt cần, sau đó lấy nó xuống khỏi giá cố định.
Anh ta dùng thực lực của mình để tiến hành đọ sức với con cá dưới biển.
Nhìn cánh tay rám nắng của anh ta, những mạch máu hiện lên rõ ràng trêи những cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta cắn chặt răng, cơ thể khẽ nghiêng về phía sau, một chân giẫm lên mép thuyền.
Eo anh ta cũng dùng sức theo hai cánh tay, cơ thể ra sức nghiêng về phía sau, sau đó lại hướng về phía trước. Lúc này, một cánh tay nhanh chóng quay trục thu dây lại.
Rồi lại lặp lại động tác ban nãy.
Sau khi lặp lại vài lần thì đã xuất hiện thành quả, mặt biển bắt đầu nổi bong bóng. Đó là biểu hiện của việc con cá phía dưới đang ra sức giãy giụa.
Lúc này trêи gương mặt Bắc Minh Đông hiện lên nụ cười thắng lợi.
Đúng lúc này, điện thoại trêи người anh ta vang lên tiếng chuông.
Anh ta vốn định không nghe máy.
Vì anh ta nghĩ chắc chắn lại là người quản lý của mình gọi tới. Người quản lý nhất định chịu không nổi sự giày vò của những đạo diễn và đài truyền hình kia nên mới tìm đến anh ta để thương lượng.
Nhưng sau khi chuông điện thoại này vang lên một hồi, thì hồi thứ hai lại vang lên…
Bắc Minh Đông khẽ nhíu mày lại, có thể có chuyện lớn gì mà lại có những cuộc gọi liên hoàn như vậy chứ.
Cuối cùng, anh ta móc điện thoại từ trong túi quần ra, nhưng tay còn lại vẫn không hề thả cần câu ra.
“Alo, rốt cuộc là có chuyện gì, giục cái gì mà giục…”
“Cậu ba, cậu ba Bắc Minh, là tôi. Anh đang ở đâu thế, mau về đi. Cậu cả và cậu hai Bắc Minh, còn có cả cậu Diệp Long đều trở về rồi. Cậu cả bảo tôi gọi cả cậu trở về.”
Người giúp việc rụt rè nói.