Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 777: Hỏa nhãn kim tinh




Cô không đợi Anna nói gì, duỗi tay bắt lấy tay cô ta, dáng vẻ kinh hãi kêu lên: "Anna, tay của cậu làm sao vậy, có phải vừa rồi bị đâm vào!"

Một chiêu này, ngay cả Anna cũng không ngờ đến, cô ấy thất kinh dùng sức rút tay về: "Không có, tớ không bị thương."

Nhưng mà cô ấy giải thích như vậy, vào trong tai Vân Chi Lâm lại thành "giấu đầu lòi đuôi."

Anh ta lập tức buông đồ trong tay xuống, nhanh chóng vọt đến bên cạnh Anna: "Tay của cô làm sao vậy, đưa tôi xem xem. Nếu như bị cái gì đó đâm vào không lấy ra, cũng sẽ rất dễ nhiễm trùng."

Nói xong, anh ta vội vàng kéo tay cô ấy đến, cẩn thận lật xem: "Chỗ nào bị thương?"

"Ha ha...Chi Lâm anh mắc lừa rồi!"

Nhìn Vân Chi Lâm lộ ra vẻ căng thẳng như vậy, Cố Hạnh Nguyên thật sự có chút không giả vờ nổi nữa.

Lúc này, trêи mặt Anna đã đỏ rực rồi, cô ấy vội vã rút tay từ trong tay Vân Chi Lâm về: "Tôi đi xem nhà bếp lắp đặt thế nào."

Nói xong, cô ấy không quay đầu về phía nhà bếp.

"Này, Anna cậu đừng chạy, mấy cái bồn rửa chén đằng sau đó có cái gì đáng xem chứ." Cố Hạnh Nguyên dù là nói như vậy nhưng cũng không cản Anna lại, cho đến khi thân ảnh của cô ấy biến mất.

"Nguyên, hai người đây là diễn tuồng gì vậy? Vừa rồi tại sao anh không thấy tay của cô ấy có bị thương gì?" Vân Chi Lâm chẳng hề hay biết gì vẫn đang quấn quít ở chuyện kia.

Cố Hạnh Nguyên nhìn anh ta thở dài: "Chi Lâm, em thật sự không biết anh là giả ngốc, hay là ngốc thật. Em cũng biết hết rồi, anh cứ thành thật mà nói rõ với em đi."

"Nói rõ cái gì?"

Cố Hạnh Nguyên bất đắc dĩ dùng ngón tay chỉ chỉ anh ta: "Còn giả bộ hồ đồ với em phải không. Anh thành thật khai báo, có phải có ý gì với Anna nhà chúng em không?"

"Chuyện này..." Đối với chất vấn của Cố Hạnh Nguyên, Vân Chi Lâm vẫn có chút không biết tiếp lời thế nào.

Nhìn ánh mắt anh ta có chút né tránh, Cố Hạnh Nguyên đã tìm được đáp án mà cô muốn: "Anh cũng đừng giả vờ nữa. Mặc dù em không có ánh mắt độc như Bắc Minh Thiện, có thể nhìn thấy trong lòng người khác đang nghĩ cái gì, nhưng mà em cũng có thể đoán được mấy phần tâm tư của anh."

Nói đến đây, cô dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy đẩy Vân Chi Lâm, trêи mặt lộ ra nụ cười thần bí, giọng nói còn cố ý hạ xuống một chút: "Nói đi, có phải anh có ý với Anna rồi không? Nếu như có, thì nhanh chóng hành động. Mặc dù cô ấy có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhưng mà cách làm người và năng lực của cô ấy chúng ta đều có thể nhìn rõ, là một cô gái tốt. Nếu như anh không có ý kia, vậy thì sớm không nên làm ra những việc dễ khiến người ta hiểu lầm, làm chậm trễ người ta."

Vân Chi Lâm nhìn chút trò của mình nhanh chóng bị vạch trần như vậy, có chút ngại ngùng đưa tay gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ diễn xuất của anh kém vậy sao, nhanh bị em phát hiện như vậy."

"Diễn xuất của anh...Thì ngươi ngơ ngác như Anna còn có thể hiểu được, nhưng đối mặt với "diễn viên già" như em thì đã hiện nguyên hình rồi, không phải kém bình thường. Nói đi, anh động tâm tư với người ta từ lúc nào?" Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng không có tâm tư lau dọn gì, chuyện này đối với cô quan trọng hơn.

Hai bên đều là bạn tốt của mình, nếu như bọn họ có thể hợp thành một đơn, vậy thật sự là một chuyện tốt.

Vân Chi Lâm kéo ghế ngồi xuống: "Kỳ thật cũng là chuyện gần đây."

"Tạm thời sinh lòng tham?" Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nói một câu như vậy.

"Không phải, không phải. Nói là chuyện gần đây, kỳ thật cũng đã quyết định một hai tháng rồi."

"Một hai tháng sao, hôm nay mới bắt đầu hành động, thật không nhìn ra anh có thể giữ bình tĩnh như thế. Nói đi, rốt cuộc anh nghĩ thế nào, vươn bàn tay tội ác của anh về phía Anna, động cơ phạm tội là cái gì?" Cố Hạnh Nguyên bày ra tư thế thẩm vấn.

Vân Chi Lâm liếc cô một cái: "Sao thế, em còn muốn vu oan giá họa cho anh? Kỳ thật cũng không phải không thể nói, còn không phải là vì mẹ anh, bà ấy muốn bồng cháu rồi.”

“A, thì ra là như vậy. Nhưng mà anh cũng không đến mức vì để dì có cháu bồng mà mà ý đồ với Anna chứ.” Làm bạn với hai bên, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở Vân Chi Lâm một chút.

“Anh cũng không định kết hôn ngay với cô ấy, đương nhiên là phải tiếp xúc một thời gian ngắn xem cảm giác lẫn nhau rồi mới quyết định. Hôm nay với anh mà nói cuối cùng cũng có thể lấy cớ ở chung với cô ấy, nhưng mà không lâu, đã bị cô biết rồi, lại biến thành cục diện khó xử như bây giờ…”

Vân Chi Lâm nói cũng có chút đau đớn.

"Ai nha, thật là xin lỗi, thật xin lỗi rồi. Em không biết anh còn có ý định như vậy. Em đây chẳng phải vì Anna sao, không thể để cố ấy dễ dàng bị người xấu lừa gạt.” Cố Hạnh Nguyên cũng biết mình như vậy là gây họa, phá hủy kế hoạch của Vân Chi Lâm.

“Ai là người xấu, ai là người xấu chứ. Anh cũng là một luật sư lớn lấy trừ bạo an dân làm nhiệm vụ của mình.” Vân Chi Lâm nói xong vỗ vỗ lồng ngực lớn của mình.

Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, ghét bỏ nhếch miệng: “Còn trừ bạo an dân nữa, anh thành thật khai ra, màn diễn hôm nay có phải là có đạo diễn.”

“Màn diễn gì cơ? Em nói rõ ràng đi, anh không hiểu.” Vân Chi Lâm vô tội nhìn Cố Hạnh Nguyên.

“Anh còn ở đây diễn với em, đương nhiên là màn diễn anh và Bắc Minh Thiện hai người một trước một sau đến đón chúng em rồi. Là anh với anh ấy thương lượng rồi đúng không.” Vân Chi Lâm đã thừa nhận anh ta có ý với Anna.

Vậy cô cũng không tin tưởng những lời Bắc Minh Thiện nói trêи xe vừa rồi nữa, trong đó nhất định là văn vở.

“Đừng có ý định lừa gạt rồi, anh ấy nói cho em biết hết rồi.” Cố Hạnh Nguyên cuối cùng còn bồi thêm một câu

Bây giờ Vân Chi Lâm cũng chỉ có thể làm hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong: “Anh biết là anh ấy sẽ không qua ải mỹ nhân của em mà. Anh ấy đã nói ra như vậy, anh cũng nói thôi, chuyện hôm nay ấy à, dù là anh ấy bày ra, nhưng mục đích chính vẫn là làm cho anh. Này, em cũng đừng làm khó anh ấy.”

Cố Hạnh Nguyên tươi cười nói: “Dễ nói dễ nói, thành thật mới là bé ngoan chứ.” Nói xong, cô còn không tự giác nhìn lên trêи.

Mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng cô đã bắt đầu chửi bới Bắc Minh Thiên trêи lầu: “Cái người thiếu đánh này, thiếu chút nữa bị anh lừa gạt rồi, thật là giang sơn dễ đổi, bản lĩnh tính kế người khác thật sự tiến rất xa rồi.

“Hắt xì…” Bắc Minh Thiện ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy trêи người có hơi lạnh, làm anh không tự chủ được hắt xì.

Bây giờ là mùa đông, huống hồ còn là ở trong văn phòng mở hệ thống sưởi 24/24, nhiệt độ này cho dù mặc quần áo ngắn cũng không bị cảm lạnh.

Anh nào biết được mẹ của bọn nhỏ đang chửi bới anh dưới lầu.

“Nguyên Nguyên, bây giờ em nói xem anh phải làm cái gì, vấn đề này cũng đã rõ rồi, anh thấy cô ấy hình như có chút không hài lòng với anh.”

Cởi chuông phải do người buộc chuông, Vân Chi Lâm vẫn là quyết định vấn đề này do Cố Hạnh Nguyên sắp xếp là tốt nhất, cô ấy chính là chị em tốt của Anna, nghe lời cô ấy nhất.

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày: “Cái này sao… Chi Lâm, anh cũng đừng quá sốt ruột, em đã làm loạn kế hoạch, vậy không bằng vò đã mẻ lại sứt, em đi làm công tác cho Anna được không. Nhưng mà anh cũng không được hy vọng quá, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ đã từng tổn thương một lần, đối mặt với chuyện như vậy có thể cần một chút thời gian để thích ứng.”

“Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.” Vân Chi Lâm cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Lúc này, cửa tiệm mở ra, Bắc Minh Thiện đi từ bên ngoài vào: “Bây giờ đã là giữa trưa, không bằng chúng ta…” Anh nói xong nhìn thấy Vân Chi Lâm: “Tên nhóc cậu vẫn chưa đi sao, đã như vậy, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Bắc Minh Thiện thì nổi giận, rõ ràng hôm nay anh dùng vẻ mặt như vậy lừa gạt mình một lần rồi.

Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thì ra là Bắc Minh tổng mời chúng tôi ăn cơm. Chúng tôi chẳng qua chỉ là mở một tiệm cơm nhỏ, không trèo cao nổi, chỉ phù hợp với mấy thứ đồ ăn ngoài là được rồi.”

Nói xong, cô căng mặt, sau đó đi về phía sau bếp.

Bắc Minh Thiện thật không ngờ Cố Hạnh Nguyên có thể đối với mình như vây. Nếu là tình huống sáng sớm nay như vậy, hẳn là phải vui vẻ mới đúng chứ.

“Cô ấy sao vậy, sao như ăn phải thuốc súng vậy. Có phải cậu chọc gì các cô ấy không? Anh hỏi Vân Chi Lâm.

Nhìn thấy Bắc Minh Thiện đến đây, một bụng uất ức của Vân Chi Lâm cũng có nơi phát ra: “Tên nhóc anh cũng thật là, đã nói với anh không được nói với Nguyên kế hoạch của chúng ta, sao anh vừa lên xe đã tước vũ khí đầu hàng.”

Bắc Minh Thiện lần nữa vô tội nhìn Vân Chi Lâm: “Cái gì mà tước vũ khí đầu hàng? Cậu đừng có mà gắp lửa bỏ tay tôi, tôi cũng không chịu đâu.”

“Trước chúng ta nói thế nào, có phải là bảo anh không nói cho cô ấy biết?”

Bắc Minh Thiện gật nhẹ đầu: “Đúng thế, có vấn đề gì?”

“Nguyên người ta cái gì cũng biết rồi, hơn nữa còn vạch trần tôi trước mặt Anna. Trước khi anh vừa bước đến, cô ấy chính miệng nói với tôi là anh nói cho cô ấy biết. Anna vừa nghe bỏ chạy vào sau bếp, còn không biết là cô ấy nhìn tôi thế nào. Cũng may sau đó tôi xin Nguyên Nguyên nói chuyện với cô ấy, giảm ảnh hưởng xuống thấp nhất.”

Nhìn dáng vẻ Vân Chi Lâm liên tục vỗ ngực, hai tay Bắc Minh Thiện đang nhét trong túi không biết nên nói gì cho tốt.

“Cậu cảm thấy là tôi là người nói chuyện không tính toán gì sao?”

Lúc này Vân Chi Lâm hơi sửng sốt: “Anh đối với người khác thì như thế, nhưng anh đối với Nguyên Nguyên không có sức miễn dịch này.

Bắc Minh Thiện thật sự bị những lời anh ta làm cho tức: “Uổng cho cậu còn là một luật sư, lời cô ấy lừa cậu cũng không nghe ra được, chiêu này không phải luật sự các cậu thường dùng sao. Không sai, cô ấy trêи xe đã hỏi tôi, nhưng mà tôi vẫn luôn thề thốt phủ nhận.”

Nói xong, anh nhìn Vân Chi Lâm cứng họng, thở dài một hơi: “Câu nói kia nói không sai, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Vấn đề này cậu tự mình xử lý đi.”

Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đi vào sau bếp, cô nhìn thấy Anna đang tự mình bận rộn.

“Anna. Cậu dừng lại, có chuyện muốn nói với cậu.” Nói xong, cô đi đến bên cạnh Anna, bỏ thứ gì đó trong tay cô ấy sang một bên.

“Chuyện hôm nay tớ biết là kϊƈɦ thích cậu. Nhưng mà, Chi Lâm anh ta thật sự không có ác ý với cậu. Vừa rồi tớ đã hỏi anh ta. Anh ta thật sự là muốn cùng chung đụng với cậu, cho nên cậu cũng không nên sinh ra khoảng cách gì với anh ta. Con người Chi Lâm cậu cũng không phải ít tiếp xúc. Cậu nói xem, anh ta làm người thế nào?”

Anna cúi đầu, trêи mặt vẫn là một màu đỏ: “Tớ, tớ chưa từng nói anh ấy làm người không tốt.”