Còn có người nói, thường xuyên nhớ về quá khứ là một loại trưởng thành. Bởi vì thông qua việc nhìn lại những hành động mình làm trong quá khứ, từ đó khẳng định với những chuyện mình làm đúng, uốn nắn những chuyện làm sai, tránh sau nay lặp lại sai lầm tương tự.
Đàn ông thì thường trưởng thành muộn hơn phụ nữ một chút, thậm chí có một số người đã qua nửa đời người rồi, vẫn còn như là một đứa trẻ to xác.
Mặc dù Bắc Minh Thiện cũng không khoa trương như vậy.
Nhưng mà anh quả thật là ở một phương diện nào đó không quá trưởng thành, này mới làm anh lúc trước đắm chìm trong báo thù và hồi ức đau khổ lúc nhỏ một thời gian.
Lúc này, điện thoại của Bắc Minh Thiện vang lên, đây là do Vân Chi Lâm trong chiếc Porsche trước mặt bọn họ gọi đến.
"Ấn nút trả lời trêи xe đi, tên nhóc kia gọi đến cũng không có việc gì quan trọng." Bắc Minh Thiện nói.
Cố Hạnh Nguyên ấn nút trả lời trêи bàn điều khiển.
"Này, anh không làm khó tên nhóc Dương Dương trêи xe chứ? Nó cũng không có gì ác ý." Trong xe lập tức truyền đến tiếng của Vân Chi Lâm.
"Không có, Chi Lâm anh gọi điện đến chỉ là hỏi chuyện này sao?" Cố Hạnh Nguyên mở miệng nói.
"He He, ba Chi Lâm, không ngờ ba còn nhớ thương con như vậy. Cảm ơn, ba tốt với con lắm." Cái đầu của Dương Dương tiến vào giữa hàng ghế trước nói chuyện.
"Đó là đương nhiên. Tôi gọi điện thoại đến cũng không phải chỉ vì việc này. Tôi và Anna sẽ không đi đến trường với mọi người nữa, đến đường trước mắt thì quay đầu về nhà hàng luôn."
Cố Hạnh Nguyên gật gật đầu: "Được, anh lái xe cũng phải cẩn thận môt chút. Một lát chúng tôi đưa bọn trẻ xong sẽ qua đó."
Sau khi cúp điện thoại, chiếc xe Porsche bật xi-nhan, rẽ ở ngã ba.
"Các bảo bối, bây giờ thời tiết có chút lạnh, các con phải chú ý không được ở bên ngoài thời gian quá dài. Nhất là Dương Dương, không nên chơi ném tuyết gì đó với mấy bạn nhỏ kia, đến lúc bị cảm rồi mẹ cũng không quan tâm con."
Cố Hạnh Nguyên ở cửa trường học, nói với mấy đứa nhỏ.
"Mẹ mẹ yên tâm đi, chúng con sẽ rất nghe lời." Dương Dương vỗ vỗ ngực nói.
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn cậu bé một cái: "Yên tâm? Nếu con có thể làm mẹ yên tâm là tốt rồi. Tám phần là đợi ba mẹ đi rồi, con sẽ quên mấy lời này lên chín tầng mây."
Nói xong, cô lại nói với Trình Trình: "Con là anh trai, con có trách nhiệm chăm sóc em trai và em gái. Lúc con có thời gian rảnh thì đi xem Dương Dương một chút, nếu như em không nghe lời thì gọi cho mẹ, đợi về nhà mẹ chỉnh đốn lại."
Trình Trình gật nhẹ đầu.
Cuối cùng, cô lại kéo tay Cửu Cửu. Cô bé làm Cố Hạnh Nguyên luyến tiếc nhất. Dù sao cô bé còn nhỏ như vậy đã phải sống cuộc sống tập thể.
Lúc hai người anh trai của cô bé lớn tầm này, cũng chưa rời khỏi nhà.
"Bé cưng nhỏ ơi, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô, chú ý an toàn. Nếu như có chuyện gì không giải quyết được nhất định phải nói với thầy cô có biết chưa."
Cửu Cửu cười ha ha gật nhẹ đầu: "Mẹ yên tâm đi, Cửu Cửu sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Bắc Minh Thiện đứng bên cạnh xe, nhìn Cố Hạnh Nguyên tạm biệt với từng đứa. Kỳ thật anh cũng rất muốn nói mấy lời với bọn nhỏ, nhưng anh cảm thấy những lời nói quan tâm, mẹ của bọn nhỏ đã nói nhiều rồi.
Cho nên chỉ có lúc bọn nhỏ phất phất tay tạm biệt mình, anh cũng phất phất tay với bọn nhỏ.
Rời khỏi trường học, Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên đến tòa nhà tổng bộ tập đoàn GT mới.
Bây giờ trêи xe chỉ còn hai người bọn họ.
"Nhà hàng của Anna bây giờ thế nào, anh thấy còn đang sửa chữa, hẳn là sắp khai trương rồi." Bắc Minh Thiện nhìn đường phía trước, lái xe chậm hơn lúc trước nhiều.
Cố Hạnh Nguyên gật nhẹ đầu: "Lắp đặt thiết bị cũng gần xong rồi, bọn em định khai trương đêm giáng sinh, anh cảm thấy thế nào?"
"Đêm giáng sinh?" Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày: "Cái ngày này tốt thì tốt, nhưng mà các em định mở bán suốt đêm hôm đó sao?"
"Bán suốt đêm? Cái này bọn em lại chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà anh vừa nói như vậy, lại nhắc nhở em. Lát nữa em sẽ thương lượng lại với Anna có thể làm như vậy. Đêm hôm đó người ăn cơm cũng không ít." Cố Hạnh Nguyện nói xong, lấy một quyển sổ nhỏ trong túi ra, sau đó ghi chú lại.
"Hôm nay anh có phát hiện ra có gì lạ không?" Cố Hạnh Nguyên cúi đầu viết, đột nhiên nói một câu như vậy.
"Cái gì không đúng?" Bắc Minh Thiện không hiểu cô nói đến cái gì.
"Hôm nay Vân Chi Lâm đột nhiên đến chỗ của chúng ta, đương nhiên anh đến cũng rất khách thường." Cô nói xong, lại cất quyển sổ vào trong túi nhỏ.
"Anh ta là anh ta, anh là anh. Anh đến em không phải đã biết sao, đưa em với bọn nhỏ đến trường. Tuyết lớn như vậy, kỹ thuật lái xe của em lúc không có tuyết thì còn tạm được. Lại nói, tên nhóc Vân Chi Lâm kia có cái gì không bình thường."
Cố Hạnh Nguyên lau trán nghĩ nghĩ: "Anh đến là vì lý do này, chẳng lẽ lý do anh ta đến cũng đơn giản như anh?"
"Chẳng lẽ phức tạp sao?"
Cố Hạnh Nguyên bất đắc dĩ nhìn Bắc Minh Thiện: "Anh đó, IQ thì không nói, mấy người bọn em cộng lại cũng chưa chắc có thể qua anh được. Nhưng mà EQ thì..." Nói đến đây thì lắc đầu.
"Không cần em cứ mắng người quanh co như vậy."
"Anh cũng không nghĩ xem, xe của Vân Chi Lâm cực kỳ nhỏ, sao có thể chứa nổi năm người bọn em. Rõ ràng anh ta là đến vì một người."
"Vì ai? Em sao?"
"Nói anh đần, anh lại tự ái."
Bắc Minh Thiện đen mặt: "Những lời này nghe quen quen, hình như anh cũng đã từng nói với em."
"Em đây gọi là mượn phải trả. Đương nhiên không thể nào là em được. Giữa bọn em đã không còn gì rồi, chỉ là bạn rất thân. Huống chi anh nghĩ thử xem, em thường ngày đều là cùng với Anna với thêm ba đứa nhỏ xuất phát. Một chiếc xe của anh ta như vậy cũng không thể chở một ít để lại một ít được."
Cố Hạnh Nguyên nói đến đây, lập tức quay đầu híp mắt nhìn Bắc Minh Thiện: "Hai người thật sự không thương lượng hôm nay đến chỗ bọn em sao?"
Bắc Minh Thiện nhìn cũng không nhìn cô một cái: "Đương nhiên không có, chẳng lẽ em thấy anh là người nhàm chán vậy à."
Lời của anh đúng là làm khó Cố Hạnh Nguyên: "Vậy thì có một điểm em nghĩ thế nào cũng không ra, sao hai người có thể trùng hợp một trước một sau xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ Vân Chi Lâm kia ngoại trừ làm luật sư, còn biết xem bói sao? Anh ta bấm đốt ngón tay tính toán, là biết hôm nay có tuyết, lại còn biết anh cũng đến?"
Đối với trăm mối không thể nào giải của Cố Hạnh Nguyên, sâu trong lòng Bắc Minh Thiện vẫn hiểu rõ.
Kỳ thật cô không đoán sai.
Chuyện sáng hôm nay thật sự không phải là một chuyện đều là chuyện "trùng hợp" như bây giờ đang nói.
Mà là một chuyện có đầu có đuôi, do anh em Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm liên hợp tạo ra "thế cờ."
Đương nhiên, người sắp đặt "thế cờ" này chủ yếu là Vân Chi Lâm, Bắc Minh Thiện chẳng qua là phối hợp với anh ta một chút mà thôi.
Điều kiện phối hợp tiên quyết là bởi vì anh cảm thấy vẫn có chút thương cảm người em họ này, huống chi còn nhận được ủy thác của dì và mẹ già của anh thúc đẩy.
Một lần nữa đạt được tự do trong mấy tháng nay, hai người già vẫn luôn lấy lý lẽ mà nói, lấy tình để cảm động ám chỉ mình là một người anh thì phải có trách nhiệm - giúp đỡ Vân Chi Lâm tìm được một người trong sạch.
Chuyện này ở một mức độ nào đó là làm khó Bắc Minh Thiện, nhưng anh cũng không quá quan tâm và hứng thú với chuyện này. Huống gì, bây giờ hai người già chỉ là bên lạnh bên nóng.
Vân Chi Lâm là người trong cuộc nhưng cũng không có được theo ý nguyện trong chuyện này.
Đây cũng không phải là tùy tiện lấy một người nữ, nhốt bọn họ lại trong một căn phòng có thể giải quyết được.
Cho nên, anh vẫn luôn ứng phó với hai người già trêи miệng mà thôi. Thái độ đối với Vân Chi Lâm vẫn là chẳng quan tâm.
Cuối cùng, vào một cái cuối tuần gần đây nhất, Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng chờ được một thời cơ: Vân Chi Lâm chủ động gọi điện thoại đến cho mình.
Sau khi nói ra mấy lời trêu chọc thường ngày của hai anh em, cuối cùng cũng nói thẳng vào chủ để chính.
Đối mặt với Bắc Minh Thiện, Vân Chi Lâm cũng không quanh co lòng vòng: "Này, giúp em một việc đi."
"Giúp gì?" Lông mày Bắc Minh Thiện hơi chút chớp chớp: "Đây không giống với phong cách của cậu. Nhưng mà, được rồi. Chuyện gì."
"Giúp em hẹn một người ra thế nào?"
"Ai?"
"Anna."
Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự không nhịn nổi...Bắc Minh Thiện âm thầm suy tư: "Vì sao lại tìm tôi, vấn đề này tìm Nguyên không phải thích hợp hơn sao? Cô ấy thời gian này tôi nghe nói vẫn luôn bận chuyện nhà hàng với Anna."
Bên kia điện thoại Vân Chi Lâm hình như có chút chần chờ, nhưng mà anh ta vẫn lần nữa cường điệu không cần nói cho Cố Hạnh Nguyên biết.
"Thật là chưa từng gặp ai hẹn một người còn vòng vo như cậu vậy. Cũng đã là người quen rồi có gì mà băn khoăn. Có phải tên nhóc cậu động tâm rồi không?" Cuối cùng Bắc Minh Thiện cũng không nhịn được hỏi một câu.
"Cái này...Tóm lại, anh phải giúp em là được."
"Được, tôi xem mấy ngày gần đây có được không, thay cậu nói với Anna. Nhưng mà, tên nhóc cậu cũng phải có chuẩn bị tư tưởng. Người ta hủy hẹn với cậu."
"Biết rồi, biết rồi." Vân Chi Lâm nói xong thì cúp điện thoại.
Mấy hôm nay, chỉ cần Bắc Minh Thiện lúc làm việc có thời gian rảnh rỗi, sẽ suy nghĩ làm thế nào để giúp Vân Chi Lâm. Đừng để Cố Hạnh Nguyên biết, lại phải báo cho Anna.
Đây đúng là một chuyện phiền phức.
Cho đến sáng hôm nay, cuối cùng cũng có một thời cơ vô cùng tốt. Bắc Minh Thiện nhìn trời đầy tuyết, một kế hoạch nhanh chóng tạo thành.
"Alo, Vân Chi Lâm, nếu như cậu không muốn bỏ qua cơ hội tốt, lập tức lái xe đến nhà Hình Uy."
Vân Chi Lâm còn đang trong mộng nhất thời không phản ứng lại kịp: "Lúc này đi? Bọn họ không phải đều đang ở nhà sao?"
"Chuyện còn lại cậu không cần lo, chỉ cần nhanh chóng lái xe đến là được. Chuyện còn lại đến lúc cậu đến tự nhiên sẽ hiểu."
Đoạn mưu đồ bí mật này của Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm, chỉ cần bọn họ không nói, sẽ hoàn toàn trở thành một câu đố.
Hơn nữa đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, hình như cô còn không suy nghĩ cẩn thận.
Bắc Minh Thiện đang lái xe, nhìn qua Cố Hạnh Nguyên vẫn còn hơi hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm cười vui vẻ.
"Em làm gì thế chứ, một chuyện rất bình thường, sao em lại nghĩ phức tạp như vậy."
"Nghe người khác khuyên, ăn cơm no. Cố Hạnh Nguyễn nghĩ lại cũng đúng, làm gì tự mình phải mò mẫm quan tâm chuyện này chứ.
Nhưng mà, không quan tâm đến chuyện này, lại có chuyện khác càng làm cô quan tâm hiện lên: "Thiện, từ sau khi anh làm tổng giám đốc tập đoàn GT, cũng không lo lắng chuyện bên Bắc Minh thị sao?"
Bắc Minh Thiện lại lần nữa nghe thấy "Bắc Minh thị", trong lòng anh hơi sững lại. Nó chính là cùng anh đi qua thời thơ ấu, thanh niên...
Vinh quang, hận thù, phản bội...từng yếu tố cũng đều đang hòa tan ra.
"Em làm gì mà phải nhắc lại cái tên đó với anh."
Cố Hạnh Nguyên thật sự sững sờ, trong lòng cô vẫn cho rằng Bắc Minh Thiện mặc dù luôn miệng nói không còn quan hệ gì với Bắc Minh Thị, nhưng mà trong lòng vẫn có tình cảm.