Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 761: Hổ mặt cười




Luật sư đối phương nhìn Vân Chi Lâm cười lạnh: “Tôi trịnh trọng nhắc nhở luật sư đối phương một chút, nơi này là tòa án, không thể nói dối. Quan hệ giữa nhân chứng và bị cáo, trước khi mở phiên xử tôi cũng đã tìm hiểu rồi. Chuyện họ có ba người con quả thực đã là chuyện mấy năm trước. Vì vậy, giữa họ còn từng có lần kiện cáo giành con khá đình đám ở thành phố này. Tuy nhiên, những năm gần đây quan hệ giữa họ đã có chút tế nhị. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước khi nhân chứng đảm nhận vị trí tổng giám đốc Bắc Minh thị thì luôn làm trợ lý của bị cáo. Có thể nói là mỗi ngày đều như hình với bóng. Thứ hai, tôi còn biết được rằng tiểu khu mà nhân chứng đang ở là một nơi gọi “Phẩm Hoan Biệt Uyển”. Mà tiểu khu này chính là tác phẩm của tập đoàn Bắc Minh thị, hoặc là nói chính là tác phẩm của bị cáo. Anh ta lấy cái tên này cho tiểu khu là có hàm ý khác. Trừ điều này ra còn có một chuyện càng khiến tôi kinh ngạc, cũng là chuyện cần quan tòa và luật sự bị cáo chú ý thêm, đó chính là...”

***

Luật sư nguyên cáo biện hộ một đống khiến Vân Chi Lâm mất đi ưu thế thượng phong vừa giành được.

Lý lẽ của anh ta nếu chỉ đơn độc lấy ra nói thì đều có thể bị phản bác dễ dàng. Phiền phức nhất chính là: Anh ta không ngừng liệt kê từng cái một

Có nghĩa là: Biết nói không bằng biết nghe. Đặt hết tất cả các tin tức như có như không lại với nhau, thì sẽ biến cho tất cả đều trở thành sự thật.

Huống hồ, vị luật sư nguyên cáo này còn chìm đắm trong trạng thái hưng phấn ‘vạch trần’.

Anh ta lấy ra chứng cứ còn có uy lực hơn trước đó: “Khoảng thời gian này bị cáo bị tạm giam ở cục cảnh sát, nhân chứng hầu như mỗi ngày đều đến thăm. Mọi người nghĩ xem: Nếu giữa họ không có gì thì sẽ làm đến bước này sao? Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi tôi đã có thể chứng minh: Giữa nhân chứng và bị cáo có quan hệ mờ ám, hoặc là nói đã vượt quá mức độ thân mật giữa những người bình thường với nhau.”

Lời vừa nói ra, bất kể là Cố Hạnh Nguyên hay Vân Chi Lâm đều lập tức cuồn cuộn trong lòng. Đây là chuyện xấu, nhân chứng Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn mất đi tác dụng.

Cục trưởng Quách nghe tới đây thì cuối cùng cũng bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.

Ông ta không dám trực diện đi chọc Cố Hạnh Nguyên, thậm chí cũng đã lựa chọn không đi trêu vào cô. Nhưng cô lại ba lần bốn lượt tìm ông ta gây phiền phức. Bây giờ tốt rồi, phiền phức tìm tới bản thân rồi.

Dù là Lý Thâm chất vấn thì ông ta cũng có đủ lý do.

Thẩm phán Lưu gõ búa: “Tạm dừng phiên tòa năm phút.”

Nói xong, ông ta chỉ tay ý bảo luật sư nguyên cáo và Vân Chi Lâm cùng ông ta ra ngoài.

Trong phòng nghỉ ngoài tòa án, thẩm phán ngồi chính giữa, Vân Chi Lâm và luật sư nguyên cáo ngồi hai bên.

Thẩm phán nhìn Vân Chi Lâm một cái: “Luật sư Vân, ban đầu tôi cho rằng anh hẳn là một luật sư rất tốt, sao có thể mắc phải sai sót cơ bản trong vụ án này.”

“Ha hả, thẩm phán Lưu, tôi nghĩ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh ta. Đối diện với vụ án này mà nói, anh ta vốn là khó thắng, nếu không đi nước cờ hiểm thì càng không còn đường sống.”

Vân Chi Lâm nghe thấy câu này của anh ta, vô cùng tức giận, chỉ là ngại thẩm phán ở đây, không tiện nổi nóng: “Thưa thẩm phán, ông thật sự đã hiểu lầm mối quan hệ giữa nhân chứng và bị cáo. Giữa họ thật sự không có gì.”

“Bỏ đi bỏ đi, người trẻ mà, vì vội vàng thành công mà sẽ làm chút chuyện mạo hiểm. Lần này luật sư Vân phải nhận bài học rồi.” Thẩm phán Lưu căn bản không muốn nghe ý giải thích của Vân Chi Lâm, ông ta đứng dậy hoạt động tay chân một chút: “Tôi đi vệ sinh một lát, phiên tòa sắp mở rồi.”

Thẩm phán Lưu đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai luật sư.

Đừng thấy lúc trên tòa án họ đấu võ mồm, không ai nhường ai. Nhưng lúc này, bầu không khí giữa họ lại có chút hòa hoãn.

“Luật sư Vân à, nửa trận đầu thực ra anh cãi không tệ, có lúc thật sự khiến tôi cảm thấy có chút không chống đỡ nổi. Nhưng mà...” Nói rồi, anh ta chậm rãi đứng dậy: “Vẫn là hơi nôn nóng rồi. Tôi rất mong đợi được xem biểu hiện nửa trận sau của anh.”

Nói rồi, anh ta đi về phía cửa, lúc kéo mở cửa thì quay đầu lại, nụ cười trên mặt anh ta khiến Vân Chi Lâm cảm thấy cực kỳ không thoải mái: “Tôi đoán có lẽ trong tay anh đã không còn con bài nào nữa. Nếu vậy, tôi khuyên anh trước khi lên tòa nên suy nghĩ xem có nên khuyên đương sự của anh nhận tội ngay không.”

***

Vân Chi Lâm mở to mắt nhìn luật sư đối phương rời đi, trong lòng bừng lửa.

Do thời gian nghỉ ngơi quá ngắn ngủi, người trên tòa hầu như đều không rời đi vị trí của mình. Chỉ có vài người vội vàng đi vệ sinh rồi lại vội vàng quay lại.

Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế nhân chứng, cô cảm thấy rời đi cũng không được mà không rời đi cũng không xong. Đối diện cô chính là Bắc Minh Thiện, cô rất muốn đi tới nói vài câu với anh, hoặc là đối với biểu hiện tệ hại vừa rồi của mình nói với anh tiếng: xin lỗi.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, chủ yếu là lo lắng sau những cử chỉ này của mình thì ai biết có mang tới phiền phức mới cho anh hay không.

Về phần Bắc Minh Thiện, anh ngồi trên ghế bị cáo, từ đầu tới cuối luôn không chút biểu cảm, giống như vụ kiện cáo này không hề liên quan tới anh.

Nhưng mà, lúc anh nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ra tòa làm chứng, bị câu hỏi của luật sư đối phương khiến sứt đầu mẻ trán, anh thật sự có chút lo lắng.

Không phải anh hoài nghi năng lực của cô, mà là ảnh hưởng tạo ra với tâm lý con người ta do đả kích ba lần bốn lượt như vậy không phải có thể nhìn ra từ vẻ bề ngoài.

Từ sau khi anh bị giam, trải qua khoảng thời gian suy nghĩ, anh đã quyết định không muốn lại để cô bận tâm tới việc của Bắc Minh thị nữa, như vậy cũng là vì bảo vệ cô.

Về phần tương lai của cô và con, anh luôn cho rằng, cô làm một luật sư bình thường cũng rất tốt. Không cần nổi bật hơn người, chỉ cần bình an là được.

Mà lần này cô gặp đả kích trên phiên tòa, không biết sau này có còn xuất hiện ở đây nữa không.

Bây giờ anh chỉ có tiến hành trao đổi ánh mắt với Cố Hạnh Nguyên, đó là chuyện chỉ có họ mới có thể hiểu được.

Nhìn một nhân chứng, một bị cáo. Hiện tại trên tòa người nên cảm thấy vui vẻ nhất chính là vị cục trưởng Quách đang ngồi trên ghế nguyên cáo này.

Ông ta cảm thấy mình giống như một thợ săn điêu luyện một mũi tên trúng hai con nhạn, một mặt đưa Bắc Minh Thiện ra tòa, rất nhanh thì có thể tống vào tù. Mặt khác, ông ta cũng không thật sự đắc tội với Cố Hạnh Nguyên. Ít nhất cái danh xấu này là do luật sư đại diện của mình ‘làm thay’.

Rất nhanh, cửa tòa án lại mở ra. Hai luật sư lần lượt đi vào.

Từ sắc mặt họ thì đều có thể nhìn ra, tranh cãi nửa trận sau hôm này rất có khả năng sẽ xuất hiện tình thế ‘nghiêng về một bên’.

Điểm này càng khiến cục trưởng Quách cảm thấy vô cùng đắc ý.

Không bao lâu sau, thẩm phán cũng quay về vị trí của mình.

Búa gõ xuống...

“Vừa rồi trước khi tạm hoãn chúng ta đã xác định, quan hệ giữa nhân chứng cô Cố Hạnh Nguyên và bị cáo anh Bắc Minh Thiện vô cùng phức tạp, lời làm chứng cô ta cung cấp không đủ để phiên tòa chấp nhận. Hai vị luật sự không có ý kiến gì chứ?”

Mặt luật sư nguyên cáo nở nụ cười thắng lợi: “Vâng, tôi không có ý kiến gì. Quyết định như vậy chính là thể hiện rõ ràng cho sự công bằng của pháp luật.”

Thẩm phán lại nhìn Vân Chi Lâm: “Luật sư bị cáo thì sao? Tôi thấy dáng vẻ anh là có ý kiến gì sao?”

Vân Chi Lâm cũng lắc lắc đầu, anh không nói gì.

Tình thế bây giờ cho dù mình có ý kiến thì có thể thế nào chứ, đến cuối cùng vẫn bị phản bác.

Thẩm phán hài lòng gật đầu: “Hai vị luật sư đã không có ý kiến, vậy thì mời nhân chứng cô Cố Hạnh Nguyên rời khỏi ghế nhân chứng. Đồng thời tôi tuyên bố, những lời khai vừa rồi nhân chứng cung cấp tòa án có thể không chấp nhận.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng đã thể hiện thái độ rồi, vậy mình cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của thẩm phán rời khỏi ghế nhân chứng.

Vị trí ghế nhân chứng đã trống.

***

Ánh mắt thẩm phán lướt qua từng người một, cuối cùng rơi trên người hai luật sư: “Xin hỏi các anh còn có nhân chứng hay chứng cứ gì cung cấp không? Xem xét bị cáo có tội hay vô tội?”

“Được rồi, luật sư bị cáo vừa rồi đã dẫn nhân chứng tới, mặc dù không có tác dụng gì. Tôi thì sao, chỗ tôi cũng có một nhân chứng muốn ra tòa, anh ta có thể chứng minh bị cáo có tội.”

Luật sư nguyên cáo nói, quay đầu nhìn sang nhân viên làm việc canh giữ ở cửa tòa án.

Cửa lớn mở ra, chỉ thấy một chiến sĩ trẻ từ ngoài đi vào.

Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế dự thính và Bắc Minh Thiện trên ghế bị cáo bất giác đều nhìn ra cửa.

Họ nhanh chóng nhận ra chiến sĩ này chính là người hôm đó canh giữa trong bốt.

Lưng chiến sĩ thẳng tắp, mắt nhìn thẳng bước vào tòa án, theo chỉ dẫn của nhân viên, đi tới ghế nhân chứng ngồi xuống.

Anh ta cũng tường thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm đó. Tình hình đại khái giống phần đầu lời khai của Cố Hạnh Nguyên với thẩm phán.

Tới phân nữa, miêu tả về phương diện liên quan tới Bắc Minh Thiện chính là một phiên bản khác.

Anh ta tường thuật xong, luật sư nguyên cáo liền hỏi: “Lúc đó anh đang làm nhiệm vụ, nhìn thấy bị cáo lái xe tới, anh đã làm gì?”

Chiến sĩ không cần suy nghĩ đã nói: “Tôi ý bảo anh ta dừng xe, đồng thời chuẩn bị kiểm tra giấy tờ của anh ta.”

“Vậy anh ta làm thế nào?”

“Anh ta lái xe tăng tốc xông vào chốt kiểm soát.”

“Vậy anh đã có hành động gì?”

“Tôi muốn ngăn cản nhưng không thành công, sau khi anh ta xông tới, tôi liền lập tức thông báo với các đồng chí khác đang làm nhiệm vụ, nhanh chóng đến hỗ trợ.”

Luật sư nguyên cáo mỉm cười hài lòng gật đầu.

Sau đó xoay người nhìn thẩm phán: “Thưa thẩm phán, vừa rồi đã nghe lời khai của vị chiến sĩ này rồi, không biết ngài có cảm tưởng gì. Tôi thì sao, khi nghe thấy nơi này, thật sự cảm thấy kinh sợ. Tại sao lại nói vậy chứ? Hồ Tâm Đảo là nơi của cơ quan chính phủ, bị cáo lại phớt lờ ngăn cản mà trực tiếp lái xe xông vào chốt kiểm soát. Đây chính là biểu hiện của việc xem thường pháp luật. Đương nhiên, danh tiếng và địa vị của bị cáo ở thành phố A chúng ta cũng không nhỏ, tập đoàn Bắc Minh thị ai nấy đều biết, dù là thị trưởng nhìn thấy anh ta cũng phải khách sáo. Nhưng mà, không thể nói chỉ dựa vào những thứ này mà có thể thật sự tùy tiện làm bậy. Nơi này là tòa án, nơi này là nơi nên truyền tải năng lượng đúng đắn nhất, cho nên tôi cho rằng đối với bị cáo, không thể vì danh vọng và địa vị của anh ta mà cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy. Được rồi, lời của tôi đã nói hết rồi.”

Thẩm phán Lưu cau mày nghe xong, cuối cùng gật đầu. Ông ta cho rằng quả thật điều này có lý.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng đều nhìn ra, suy nghĩ của thẩm phán lúc này đã nghiêng về phía nguyên cáo. Hiện tại càng khó khăn rồi, nên làm sao mới tốt đây...

“Luật sư bị cáo, xin hỏi anh còn có gì cần hỏi sao?”

Lúc này, thẩm phán cuối cùng lại đặt lực chú ý lên người Vân Chi Lâm.