Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 76: Chỉ để cứu cô




Đột nhiên rầm một tiếng, cánh cửa sắt bị mở ra.

Lúc Thomas đang dẫn đầu mấy dũng sĩ đấu bò tót thì có mấy người trang phục lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, toàn quảng trường cứ sôi sục lên.

Đi theo sau Thomas là mấy người đàn ông Tây Ban Nha vạm vỡ mang đồ đen.

Ngay sau đó có 5 cô gái bị quấn dải lụa đỏ bị mấy người đàn ông vạm vỡ đó bế cao hơn đầu, cứ nâng như vậy bước vào quảng trường.

Trong chớp mắt đã làm cả quảng trường vô cùng phấn khích.

Thomas mang theo sự kiêu ngạo của người Anh đi vào trung tâm của quảng trường rồi nói lời diễn văn chào mừng bằng tiếng Anh.

“Chào buổi tối mọi người và các anh chàng, rất cảm ơn mọi người cho dù bận rộn trăm điều vẫn đến thăm Barcelona xinh đẹp! Tối nay cuộc đấu bò tót sẽ hoàn toàn khác với tưởng tượng của các bạn, bởi vì trừ những dũng sĩ đấu bò tót như chúng tôi ra thì đặc biệt còn có những nữ thần đấu bò tót vì mọi người biểu diễn phong thái một chút! Bây giờ xin mời 5 nữ thần đấu bò tót của chúng ta về chỗ.”

Thomas vừa dứt lời thì toàn quảng trường ngay lập tức lại reo hò.

Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.

Tay chân đều bị trói chặt, chỉ có thể để cho mấy người đàn ông vạm vỡ đó nâng lên sau đó buộc vào một cột trụ lửa.

“Ah ha, những anh chàng tôn kính của tôi ơi, những nữ thần xinh đẹp tối này đều là những người đẹp nhất đến từ năm châu lục lớn trên thế giới! Mà bên cạnh bọn họ, chúng tôi sẽ để cho các dũng sĩ đấu bò tót đến bảo vệ hộ tống họ, bây giờ bắt đầu, chúng ta phải chơi một trò chơi đặc biệt thôi…”

Đoàng!

Một âm thanh điện tử mô phỏng tiếng pháo nổ vang lên, chính thức mở màn cho cuộc đấu bò tót.

Cả quảng trường ngay lập tức náo động.

Thình lình có một con bò tót đực xuất hiện ở cửa được thả ra.

Cặp sừng bò vô cùng sắc bén, thân hình to lớn mạnh mẽ, cũng như dã tính nảy lửa đang ẩn nấp trong cơ thể nó, làm tất cả mọi người đều nín thở.

Những cô gái bị cột ở năm cột trụ lửa sắc mặt đã sợ hãi đến mức trắng bệch.

Trong lòng Cố Hạnh Nguyên rất hoảng hốt, cô cúi mắt xuống nhìn vào dải lụa đỏ đang cuốn chặt trên người mình, mồ hôi lạnh trên người cô không khỏi tuôn ra, màu đỏ chính là vũ khí gai mắt nhất để chọc điên bò tót đực.

Còn những dũng sĩ đấu bò tót Tây Ban Nha đó, khoảnh khắc họ nhìn thấy con bò tót đực, ai nấy đều lộ ra vẻ phấn khích và nở nụ cười khát máu!

Bỗng nhiên Thomas nở một nụ cười xảo quyệt rồi ném một quả bóng đỏ lên không trung, sau đó dùng súng đi săn nhắm chuẩn vào quả bóng đỏ đó bắn một cái bụp làm nó nổ tung.

Trong nháy mắt, quả bóng đỏ đã nổ thành nhiều mảnh đỏ như máu tươi, chầm chậm đung đưa trong không khí, xoay tròn rồi rơi xuống.

Ngay lập tức, con bò tót đực đó như chịu một sự kích thích cực kì lớn, nó “ọ ọ” rống lên rồi đột nhiên phát điên phi nước đại về phía những mảnh màu đỏ đó.

Cố Hạnh Nguyên run lẩy bẩy.

Cô tận mắt nhìn thấy mảnh vải màu đỏ đó từ từ rơi về phía một cô gái da đen, còn con bò tót đực đó cứ như phát điên, nó cứ chạy thật nhanh về cột trụ lửa phía cô gái da đen đó, nhìn như sắp đụng phải rồi.

Ngay lập tức toàn quảng trường như nín thở.

Người dũng sĩ canh giữ bên cạnh cô gái da đen nhanh chóng rút ra một cây kiếm dài và đâm mạnh về phía con bò tót đực.

Không ngờ là đâm không trúng, ngược lại bị con bò tót đực húc vào chân, anh ta bị ném mạnh xuống đất, máu tươi ngay lập tức mất kiểm soát chảy ra dữ dội.

“AAAAA.” Cô gái nào đó sợ hãi khóc điên cuồng.

Dải lụa đỏ trên người cô cứ lay động, không còn nghi ngờ gì đã làm đôi mắt của con bò tót đực đỏ ngầu.

Một giây sau, Cố Hạnh Nguyên thậm chí còn chưa kịp chớp mắt thì thấy con bò tót đực đó húc thẳng vào cô gái da đen đó.

“Ầm!” Theo cùng đó là một tiếng động vô cùng lớn.

Cột trụ lửa đó bị húc đến mức xiêu vẹo.

Nhân lúc con bò tót đực húc phải cột trụ lửa, một người dũng sĩ đấu bò tót khác nhanh chóng rút kiếm dài ra đâm mạnh vào sống lưng của con bò tót đực.

Trong nháy mắt, máu của con bò tót đực phun ra.

Chỉ trong mấy giây, con quái vật khổng lồ đó ngã sụp xuống đất, máu chảy thành sông…

Bộp bộp bộp! Cả quảng trường tức khắc cho một tràng vỗ tay chấn động.

Những khán giả biến thái đó cứ nhao nhao để lộ ra ánh mắt kích động và hưng phấn.

Cố Hạnh Nguyên sợ đến mức vã mồ hôi lạnh.

Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp phải một trận đấu bò tót tàn nhẫn đáng sợ như vậy ở Barcelona.

Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ đáng yêu của hai đứa con cưng của mình, lóe lên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Bắc Minh Thiện, hốc mắt cô nóng lên.

Cô rất sợ hãi, chưa bao giờ có một nỗi sợ nào như vậy xâm nhập vào trái tim cô.

Cô không muốn chết, con của cô còn nhỏ như vậy, hai bảo bối của cô vẫn chưa có được một sự yêu thương hoàn chỉnh…

Sau đó, rất nhanh chóng đã có người ra dọn dẹp hiện trường, cấp tốc đưa con bò tót đực đã đổ xuống đó cũng như là cô gái da đen ra khỏi trường đấu.

Thomas nở một nụ cười máu lạnh, dường như đối với cảnh đẫm máu như thế này, từ lâu hắn ta đã luyện thành thói quen.

Hắn ta vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

Hắn nói tiếp: “Các anh chàng tôn kính của tôi ơi, hi vọng các anh thích màn đấu để làm nóng người lúc nãy, tất nhiên chúng ta cũng sẽ cảm thấy thương xót vì mất đi một mỹ nhân da đen đáng yêu, nhưng mà trường đấu vẫn còn bốn vị mỹ nữ xinh đẹp, sau khi xem xong trò chơi lúc nãy, nếu như các anh không nỡ để bốn mỹ nhân này gặp phải sự bất hạnh như vậy nữa thì mọi người có thể đưa ra một cái giá, mua bọn họ về, như vậy thì bọn họ mãi mãi thuộc về các anh!”

Thomas nói những lời rác rưởi đồi trụy và buốn nôn, mấy người khán giả đó nghe mà không ngừng hưng phấn.

Rất nhanh chóng đã có người giơ bảng lên ra giá.

Cố Hạnh Nguyên suy sụp, thông qua một cuộc đấu bò tót ngầm để vơ vét tiền của trắng trợn, còn dùng những cô gái mà bọn chúng bắt về để kiếm một mớ nữa, đây mới là bộ mặt thật của Thomas đúng không?

“Người phụ nữ châu Á đó, tôi ra giá 2.7 tỷ!” Có một người nhiệt tình hét lớn.

Thomas cười rất đắc ý, đôi mắt xanh liếc sang Cố Hạnh Nguyên, hắn ta cười đáp lại: “Ha ha, biết nhìn hàng đấy! Cô gái châu Á xinh đẹp này, trên người cô ta đeo một sợi dây chuyền vô giá cơ mà…”

Cố Hạnh Nguyên sợ hãi, cô trừng mắt với Thomas.

Rõ ràng nói sợi dây chuyền của cô không đáng một đồng, bây giờ còn lấy nó ra để bịp bợm, đánh lừa người khác.

Đúng là rác rưởi.

Cô mím môi, cô giận đến nỗi không nói ra được nửa câu.

Quả nhiên những khán giả kia vừa nghe thấy cô còn có một sợi dây chuyền vô giá thì ngay lập tức mở to mắt thích thú.

“5.5 tỷ.”

“13.5 tỷ.”

“Tôi trả 27 tỷ…”

Trong nháy mắt, giá của cô đã cao nhất trong bốn cô gái.

Thomas bật cười, trong mắt đầy vẻ tham lam.

Đột nhiên “bang” một tiếng cực lớn, chấn động đến mức quảng trường dưới lòng đất bị rung chuyển đi vài phần, nhất thời mọi người đều luống cuống.

Thomas cau chặt mày, hắn ta vẫn chưa kịp phản ứng thì các cửa ra vào của quảng trường dưới lòng đất đều nhanh chóng có những binh sĩ mang quân phục tràn vào.

“Tất cả đều không được cử động, các người đã bị bao vây rồi!”

Ngay sau đó cả quảng trường liền hét lớn lên rồi chạy bán sống bán chết loạn hết cả lên.

Thomas thấy tình hình như vậy thì muốn chui lẫn vào đám người để trốn chạy.

Trong lúc hỗn loạn chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên đoàng đoàng.

“AAA…”

Mọi người sợ hãi im lặng và co rúm người ở nguyên chỗ cũ không dám nhúc nhích.

Thân hình bị trói chặt của Cố Hạnh Nguyên dần trở nên cứng đờ.

Sau đó, cô cố mở to đôi mắt sáng như sao của mình, cô nhìn thấy đoàn binh sĩ mang quân phục đang nhanh chóng xếp thành hai hàng, mở ra một lối đi.

Một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị và cau có, cứ như vậy rơi vào đôi mắt của cô, mạnh mẽ chạm vào trái tim cô…

Bắc Minh Thiện…

Sau này Cố Hạnh Nguyên mới biết, khi đó người đàn ông này mang vest, ăn mặc quý tộc nho nhã như vậy, lúc anh từng bước đi về phía cô, tất cả mọi sợ hãi của cô trong khoảnh khắc đó đã tan biến đi, cũng như lúc chân cô đang mắc kẹt trong bùn, từ đó về sau cô mới chợt hiểu ra, cái tên Bắc Minh Thiện này, từ lâu cô đã khắc cốt ghi tâm, không cách nào thoát khỏi.

Anh đến trước mặt cô, một trận gió lạnh lướt qua, những ngón tay trắng bệch lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô, chỉ sờ thấy những giọt nước mắt nóng hổi của cô.

“Không phải bảo cô đừng chạy lung tung sao?”

Lúc anh nói rõ ràng câu nói này, giọng nói của anh cứ như đàn vĩ cầm, dịu dàng lướt qua tai cô.

Cô “oa” một tiếng rồi khóc nức nở…

Ngay sau đó, sợi dây chuyền làm bằng thép chất lượng cao khắc tên anh mà cô vẫn luôn ngậm trong miệng cũng vì cô mở miệng ra khóc lớn mà rũ xuống…

Anh giơ tay ra giữ chặt lấy nó và bất giác cau mày, anh không lên tiếng, anh mở dây chuyền ra rồi đeo lại vào cổ cô.

Hơi thở lạnh lẽo phả lên đầu mũi cô, làm cô càng khóc thảm thiết hơn

“Không phải tôi đã nói, không có sự cho phép của tôi thì không được tháo ra sao?” Trong giọng điệu của anh có chút trách cứ, anh nhanh chóng giúp cô cởi sợi dây thừng đã trói chặt cô lại ra, những ngón tay của anh dịu dàng một cách kỳ lạ.

Cố Hạnh Nguyên khóc đến mức thở hổn hền.

Cô thật sự rất sợ hãi.

Trước ngực và vùng eo chỉ được quấn một lớp lụa màu đỏ tươi, thân hình mềm mại lạnh lẽo của cô cứ run rẩy, những đường cong uyển chuyển đột nhiên như đốt cháy ánh mắt sâu xa của anh.

Anh cởi áo khoác ra rồi bao bọc lấy thân hình đang run lên của cô, anh thở dài sau đó bế ngang cô lên, ôm chặt cô vào lòng.

“Này, Vicent, nhớ là nợ tôi một ân tình đấy!” Một giọng nói hài hước chen vào, người nói chuyện chính là người dẫn đầu những người binh sĩ này.

Lần này, anh đã dùng những mối quan hệ xã hội của nhà họ Bắc Minh, tự mình điều động những binh sĩ tinh anh của Barcelona đều chỉ vì để cứu người phụ nữ này.

Bắc Minh Thiện ngước mắt lên, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng vẫn cảm kích gật đầu: “Cảm ơn nhé Thái Ân.”

Bỗng anh quay người đi, anh bế Cố Hạnh Nguyên rồi lướt qua hai hàng binh sĩ mang quân phục đó, đôi chân dài của anh như sao băng nhanh chóng rời khỏi…

Cố Hạnh Nguyên vùi khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức thảm thiết vào vòm ngực của anh, cứ như một chú cún nhỏ sụt sùi nức nở.

Cho đến khi ra khỏi quảng trường dưới lòng đất, dưới màn đêm tối tăm có một vài cơn gió lạnh thổi qua.

Bắc Minh Thiện rũ mắt liếc nhìn người vẫn đang khóc lóc chưa dừng lại trong lòng mình, giọng nói lạnh lùng phiền muộn của anh lại vang lên: “Cố Hạnh Nguyên, cô chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?”

Hơi thở của Cố Hạnh Nguyên suýt nữa mắc kẹt ở cổ họng, cô ngước đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ lên, bộ dạng tội nghiệp nhìn người đàn ông khôi ngô trên đỉnh đầu mình: “Anh…anh bị người ta trói vào cột trụ, không phải bị bò húc chết thì bị người ta mua về, anh cũng thử xem…xem anh có bao nhiêu bản lĩnh…hu hu…”

Anh trầm lặng đi và không lên tiếng.

Anh chỉ ôm cô chặt hơn.

Cố Hạnh Nguyên từ từ bình tĩnh lại rồi co ro vào trong lòng anh, lắng nghe con tim anh đang đập rất trầm ổn, thân thể co quắp run rẩy cũng dần dần thả lỏng ra.

Những ngón tay vô thức sờ lên sợi dây chuyền rũ xuống trước ngực, cô ngước mắt lên, nhìn mấy sợi sâu đã mọc ra hơi dài dưới cằm anh bằng ánh mắt oán trách.

“Hừ, anh còn nói không cho tôi tháo ra, Bắc Minh Thiện, tôi bị sợi dây chuyền này của anh hại thảm rồi!”

Anh hơi nheo mắt lại, dưới bầu trời đêm hiện lên một tia hào quang.

Anh cứ ôm cô bước đi và vẫn không lên tiếng.

Dường như cô đã quen với việc anh kiệm lời, sau đó cô chẳng thèm quan tâm mà chế nhạo: “Cái gì mà kiến trúc sư V.Q thiên tài, có phải là chém gió không thế, lúc thì bảo vô giá, lúc thì bảo không đáng giá một xu…haiz, Bắc Minh Thiện, cho dù không cho phép tôi tháo ra cũng phải nói cho tôi biết chứ, cứ đeo như vậy có chút ý nghĩa gì không? Tôi không muốn lại vì nó mà bị liên lụy thêm lần nào nữa đâu nhé…đã nói nó là điềm xấu rồi, quả thật là gặp họa thiệt…”

Chữ “thân” vẫn chưa nói ra thì chợt có một đôi môi lạnh lẽo bao phủ lấy môi cô.

“Ưm…”