Khi thấy Sunny xuất hiện trước mặt mọi người, mặt mày rạng rỡ, tươi cười duyên dáng, Cố Hạnh Nguyên nhớ tới dáng vẻ lê hoa đái vũ (*), cực kỳ đáng thương của Sunny trên du thuyền tối hôm đó..
Thật sự là phải nhìn bằng con mắt khác.
Từ sau khi Sunny cho cô xem video Bắc Minh Thiện say ngủ đêm đó, đến hôm nay, Sunny cao điệu đại diện cho “công trình Ánh”.
Tất cả những điều này chẳng qua là để thể hiện rõ, Bắc Minh Thiện và Tô Ánh Nguyệt, đã làm lành với nhau.
Đột nhiên ý thức được điều này, mũi Cố Hạnh Nguyên bỗng cay cay.
Khó trách, mấy ngày nay Bắc Minh Thiện giống như đã biến mất.
Chắc là anh đi ôn lại tình xưa với Sunny rồi…
“Phó tổng giám đốc, không còn sớm nữa, chúng ta nên vào rồi.” Tôn Quân Hạo là cố vấn quan trọng nhất, từ đầu đến cuối luôn ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên tỉnh táo lại, gật đầu.
May là lần này không có Cố Anh Thư đến làm loạn.
Cô hít sâu một hơi, bỗng phát hiện, bước vào tòa nhà Bắc Minh thị này lần nữa, tâm tình lại khác rất nhiều so với trước kia.
Rốt cuộc là do thân phận của cô cũng đã khác, hay là vì quan hệ của cô và Bắc Minh Thiện đã khác chứ?
Cô không muốn suy nghĩ thêm nữa…
Vì Tô Ánh Uyển cao điệu đại diện, khiến cho đợt đấu giá lần này trở nên cực kỳ được chú ý.
Vốn sau vòng 1 chỉ có 10 công ty được vào vòng trong, vì trước kia Cố thị bị loại, sau lại được vào vòng trong như một kỳ tích, vì thế số lượng các công ty lọt vào vòng 2, trở thành 11 công ty.
Quy tắc vòng thi lần này, khác với lần trước.
So với sự chuẩn vị trước của các công ty lần trước, lần này, sẽ tiến hành hai vòng thi đấu.
Rất rõ ràng, hành động này của Bắc Minh Thiện là để phòng tránh có người gian lận lần nữa.
Lần thi đấu này, được tổ chức tại phòng họp lớn ở tầng 13 của Bắc Minh thị.
11 công ty, đều đã được sắp xếp chỗ ngồi.
Giống như các tú tài vào cung thị thời cổ đại, đại biểu các công ty nhao nhao xoa tay khởi động, chỉ để có thể giành được sự coi trọng của Bắc Minh Thiện trong vòng này, trổ hết tài năng.
Trận thi đấu đầu tiên của vòng 2 bắt đầu…
Các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị, bước vào nơi thi đấu.
Lãnh đạo các bộ phận đều tự mình đến hiện trường, chỉ thiếu Bắc Minh Thiện của Bắc Minh thị là chưa thấy bóng dáng.
Cố Hạnh Nguyên vô thức trầm mặt lại.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, giám khảo nghiêm khắc, cô bỗng cảm thấy Cố thị mà muốn thắng, sợ là không dễ như trong tưởng tượng…
Thật ra, bị loại quang minh chính đại cũng tốt, thứ nhất, cô vui mừng vì được nhàn hạ, thứ hai, cô và Bắc Minh Thiện cũng xóa sạch quan hệ từ dây.
“Phó tổng giám đốc, đề của vòng này đã ra rồi.” Tôn Quân Hạo nhỏ giọng nói với cô: “Đề là bản vẽ.”
Cố Hạnh Nguyên nhướn mày: “Ừ, ông nhìn mà làm…”
“ Vậy tôi vẽ đây.” Tay của Tôn Quân Hạo, bắt đầu vẽ trên máy tính.
…
Cô nhìn Tôn Quân Hạo chăm chú sáng tạo bản vẽ, đối với người không có chút hiểu biết nào về kiến trúc như cô, càng nhìn càng mơ hồ…
Có lẽ là vì gần đây đêm ngủ không ngon, cô chỉ ngồi tay chống cằm, cứ ngủ gật gù như thế…
Cùng lúc đó, tầng cao nhất của Bắc Minh thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Người đàn ông đẹp trai mà lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc to rộng, đôi mắt như chim ưng nhìm chằm chằm vào mọi động thái trên màn hình máy tính.
Tình hình ở nơi thi đấu tầng 13, hiển thị trên màn hình máy tính của anh thông qua vô số máy quay giám sát.
Ngón tay thon dài cầm lấy chuột, ấn vào khung màn hình riêng của đội Cố thị.
Vì thế, dáng vẻ tay chống cằm, nhắm mắt nhàn nhã ngủ gật của Cố Hạnh Nguyên hiện ra trước mắt anh…
Đôi mắt sắc lạnh của anh vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Mấy ngày không gặp, hình như người phụ nữ này gầy hơn rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, cũng có chút nhợt nhạt.
Nhớ tới dáng vẻ cô giương nanh múa vuốt trước kia, môi anh bất giác nở nụ cười.
Cô nhắm mắt, ngủ cực say giấc dưới máy quay.
Mày hơi nhíu lại, rõ ràng trong lòng cô nhóc này rất ghét xây dựng, nhưng lại bị ép không thể không đối mặt với nó.
Dường như sợ bị người khác phát hiện, thỉnh thoảng cô còn cố mở mắt ra, sau đó, bờ mi dài cong vút lại từ từ hạ xuống…
Đề thi đầu tiên là bản vẽ, mới qua được một nửa thời gian.
Cố Hạnh Nguyên ngủ gật, suýt chút nữa đập đầu lên bàn.
“… Cô không sao chứ?” Tôn Quân Hạo liếc nhìn.
“Ừ…” Cô dụi mắt buồn ngủ, cố gắng vờ bình tĩnh: “Không sao…”
Che miệng, lén lút ngáp một cái, liếc nhìn máy tính của Tôn Quân Hạo: “Vẽ xong chưa?”
“Chưa, chắc là còn cầm một lúc nữa.”
“Ừ…” Cô mím môi, nhìn qua các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị đang ngồi ngay ngắn ở phía trên nơi thi đấu.
Kiên nhẫn một chút, sau đó vẫy tay với trưởng phòng kiến trúc – Vương Khải Nhân.
Trước kia khi còn là thư ký ở Bắc Minh thị, trong hội nghị cấp cao, Vương Khải Nhân và cô từng gặp nhau vài lần.
Vừa thấy Cố Hạnh Nguyên vẫy tay, Vương Khải Nhân vội vàng lễ phép đi tới.
“Cô Cố, xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Cố Hạnh Nguyên từng là thư ký bên cạnh tổng giám đốc Bắc Minh, đương nhiên Vương Khải Nhân không dám đắc tội.
Tôn Quân Hạo liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Sao thế?”
Cô sững sờ, lúng túng cười với Vương Khải Nhân, ấp a ấp úng: “Cái đó, tôi muốn đi vệ sinh…”
Sau khi ngủ dậy thì muốn đi vệ sinh, cô Cố này thật sự là kẻ lười tiêu chuẩn.
Cố Hạnh Nguyên ngại ngùng cảm ơn Vương Khải Nhân, vội vàng vào nhà vệ sinh.
Trên thực tế, khi ngủ gật vừa rồi, bụng dưới của cô đã hơi đau âm ỉ.
Vào nhà vệ sinh, rửa mặt, giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Bụng dưới ngày càng đau rõ ràng hơn.
Cô đang chuẩn bị vào phòng vệ sinh ở bên cạnh, cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sao thế, lần này lại định giở trò gì?”
Cô bỗng quay đầu lại.
Khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Thiện đập vào mắt.
Tay bỗng run lên.
Cô vô thức trợn mắt coi thường, nhíu mày: “Đây là nhà vệ sinh nữ…”
Được rồi, từ lần trước bị ép mút cái đó trong nhà vệ sinh sau, cô liền coi lên này là tên háo sắc trong nhà vệ sinh.
Vì thế sự xuất hiện của anh, mặc dù cô không ngờ được, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Bắc Minh Thiện hừ lạnh. Tiện tay khóa cửa lại.
Đi dần về phía cô: “Trả lời tôi.”
Mặt cô trắng bệch, bụng dưới đau âm ỉ, lại vì sự căng thẳng đột ngột này mà trở nên rõ ràng hơn.
Tên này không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện, cô liền nhớ tới cuộc gọi video của Sunny đêm đó.
“Trả lời anh cái gì? Trả lời anh là tôi lại giở trò gì sao?” Cô cắn chặt răng, nói rồi hơi ngừng lại: “Lần thi đấu này, không phải anh đã quy định ra đề tại hiện trường, phát huy tại hiện trường sao, tôi còn có năng lực gì để giở trò chứ?”
Mắt anh lạnh đi, đi tới trước mặt cô, cười một tiếng: “Đúng vậy, cô không có năng lực. Nhưng cô có năng lực khiến người đàn ông khác làm việc cho cô! Thế nào, mấy ngày không gặp, đã không chịu được cô đơn rồi sao?”
Cô bị anh từng bước ép sát, tay không khỏi vuốt lấy bụng dưới ẩn ẩn đau, trán toát mồ hôi.
Trừng mắt nhìn anh, lửa giận đã nhịn mấy ngày nay, bùng cháy lên: “Cái gì mà người đàn ông khác? Bắc Minh Thiện, căn bản là anh cố tình gây sự?”
“Tôi cố tình gây sự?” Mắt anh bỗng tối đi, bàn tay kéo lấy thân người thon gầy của cô, ôm cô ngồi lên bồn rửa tay.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ!
Nhấc chân muốn đá anh, nhưng lại bị anh linh hoạt nhanh nhẹn tránh đi, ngược lại còn bị anh giữ chặt lấy.
“Mắt qua mày lại với Tôn Quân Hạo, bảo anh ta ngoan ngoãn vẽ cho cô, cô tưởng rằng có thể qua được sao?”
Giọng nói lạnh lùng của anh mang theo một chút bực dọc lạ kỳ.
Cô cực kỳ tức giận, gầm lên: “Khốn nạn! Mắt qua mày lại cái gì chứ? ĐM anh dựa vào cái gì mà nói tôi không chịu được cô đơn? Rõ ràng người nằm trong lòng Sunny là anh!”
“…” Anh ngây người.
Mùi hương trên cơ thể cô cùng với lửa giận của cô cùng xộc vào mũi anh.
Trái tim anh lay động.
Mới xa có mấy ngày, vậy mà anh phát hiện, lúc này anh nhớ mùi của người phụ nữ này đến nhường nào…
Ngón tay liền vén váy cô lên…
“Ai nằm trong lòng Sunny chứ?” Giọng nói của anh bỗng trở nên trầm khàn.
Dục vọng trong giọng nói cực kỳ rõ ràng!
Cô hơi hoảng hồn, mắt hơi híp lại, bụng dưới căng cứng khiến trán cô ngày càng đổ nhiều mồ hôi.
Cắn chặt răng nói: “Hừ! Không phải hôm nay Sunny cũng đến sao? Bắc Minh Thiện, nếu anh trung thành với cô ta, đừng chạm vào tôi! Anh như này chỉ khiến tôi thấy buồn nôn!”
Mặt mày anh tối sầm, trầm mặc một lúc.
Sau đó, môi hơi nhếch lên cười.
Trái tim Cố Hạnh Nguyên run rẩy.
Tên này lại cười rồi…
Từ sau khi hiểu được sự cảm tính ẩn sau vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh, mỗi lần cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, liền không nhịn được mà nổi da gà, cả người phát lạnh…
“Mới mấy ngày không gặp, cô đang ghen sao?” Anh thấp giọng cười, giọng nói mang theo sự thoải mái mà đến chính anh cũng không nhận ra: “Không phải tôi đã nói từ sớm rồi sao, tôi và Sunny đã không có gì nữa.”
Nụ cười nhạt của anh, lướt qua tai cô, hơi buồn buồn.
Một câu ghen, khiến cả đầu cô trống rỗng!
Mặt bỗng nóng lên.
“Tôi ghen?” Cô hơi lắp bắp: “Tôi ghen gì chứ? Muốn ghen cũng là Sunny nhà anh ghen!”
“Haha… Đừng chối nữa…” Anh khẽ cười, muốn hôn cô.
Nhưng lại bị cô vội vàng trốn đi: “Tối đó tôi thấy rõ ràng anh trần truồng nằm ngủ trên giường của Sunny, có mà anh chối ý!”
Anh bỗng ngừng lại.
Nhíu mày không hiểu, vô thức ôm chặt eo cô hơn, kéo vào lòng mình, mày nhíu chặt: “Sao cô lại biết?”
Lòng cô nghẹn lại!
“Quả nhiên…” Bị cô vạch trần lời nói dối rồi! Cô bỗng cực kỳ tức giận: “Cái đồ thối nát nhà anh! Buông bàn tay bẩn thỉu của anh ra… Anh bị khiết phích, bà đây cũng cực kỳ sạch sẽ về khoản đó!”
Bụng dưới ngày càng đau đớn, lúc này cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu đau đớn cả về thể xác và tinh thần là gì!
Nghĩ như thế, cô càng phản kháng mạnh mẽ hơn…
“Tối đó…” Bắc Minh Thiện trầm giọng nói, vội vàng đỡ lấy móng vuốt của cô: “Đáng chết! Cái đồ mèo hoang nhà cô! Nghe tôi nói xong đã! Tối đó tôi và Sunny không có gì!”
“Không có gì? Không có gì còn lõa lồ mà nằm trên giường nhà người ta? Bắc Minh Thiện, đừng nói với tôi là anh và cô ta chỉ nói chuyện mà thôi, tôi mới không thèm tin!”
Cô vùng vẫy ngày càng mạnh hơn.
Anh lại càng nhíu mày chặt hơn, túm chặt lấy cô, thở dốc: “… Sunny nói với cô chuyện này sao?”
“Muốn người khác không biết thì đừng có làm!” Cô phun ra một câu.
Anh lạnh giọng nói: “Nghe đây, Cố Hạnh Nguyên! Tôi chỉ nói một lần, tối đó Sunny không thoải mái, chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả! Tin hay không tùy cô!”
“…” Cô ngơ ngác, không ngờ anh lại giải thích với cô.
Trong lòng bỗng dịu lại.
“Còn cô ý, tôi từng nói, khi đang đi theo tôi, cô không được phép có người đàn ông khác, bằng không, tôi tuyệt đối không tha cho cô!” Giọng nói từ tính êm dịu của anh, lại lạnh đến buốt xương.
Khiến cô cả người lạnh buốt.
Anh vừa thở nhè nhẹ, vừa lướt trên làn da non mềm của cô…
Cố Hạnh Nguyên cảm nhận được dục vọng của người đàn ông này, trong lòng trở nên hoảng loạn, vô thức kháng cự.
Cô khép chân theo phản xạ.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bụng dưới đau âm ỷ, khiến cô ngày càng không có sức, trên trán đầy mồ hôi.
“Dừng tay… Bắc Minh Thiện, anh dừng lại… đau…”
Anh nhấc mông cô lên, thân thể cường tráng cứ thế mà tiến vào.
“Tôi dừng tay rồi…” Anh cười gian ác.
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.