Ngón tay anh kẹp điếu xì gà và chứng kiến hết thảy sự hoản loạng trên gương mặt cô.
Con ngươi hiện lên một tia trào phúng: “Nói chuyện của Cố thị hay nói về cá cược lúc trước giữa cô và tôi?”
Cố Hạnh Nguyên cắn chặt đôi môi trắng bệch, trong tim dâng lên niềm chua xót.
Tuy tối nay, cô đã chuẩn bị tinh thần chịu nhục trước mặt anh nhưng không ngờ, khi thật sự đối diện với nó lại khó chịu như vậy.
Cô run rẩy cất giọng, khó khăn nói: “Nếu tôi nói tôi tình nguyện thua cược thì anh có thể cho Cố thị một cơ hội không?”
“Cô tình nguyện chịu thua sao?” Anh híp mắt, chậm rãi bước tới gần cô như một con báo đang chậm rãi tiến lại gần con mồi.
Anh càng tiến gần, cô lại càng thở gấp và bước lùi về sau, đến khi lưng cô tựa vào tường và không còn đường lui nữa.
Ngay khi cô sắp hít thở không thông thì anh đứng lại, cách cô một khoảng và cất giọng lạnh lùng:
“Cố Hạnh Nguyên, Cố thị đối với cô mà nói thật sự quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức vì nó mà cô tình nguyện vứt bỏ sự kiên trì của mình, tình nguyện chủ động thua vụ cá cược với tôi sao?”
Những lời lạnh lùng mà anh nói mang theo hai phần giận dữ, ba phần khinh thường và bốn phần không thể tin vào mắt mình.
Gương mặt tái nhợt của Cố Hạnh Nguyên xẹt qua một tia chật vật.
Cô biết rõ giờ phút này, anh đang nghĩ gì về cô.
Thật ra, chính cô cũng tự cảm thấy mình đúng là vô liêm sỉ.
Buổi sáng cô hùng hổ, diễu võ dương oai trước mặt anh như thế nào thì giờ đây cô cũng hèn mọn, chật vật như vậy.
Cô lúng túng đảo mắt và cắn môi theo thói quen: “Cố thị với tôi mà nói không đáng một đồng, nhưng nó luôn luôn là điểm yếu của tôi. Tôi biết, dù tôi có làm gì đi nữa, dù lần trước tôi đã giúp đỡ Cố thị trộm bảng vẽ thì anh vẫn có cách loại bỏ Cố thị. Số phận của Cố thị cuối cùng vẫn nằm trong tay anh. Cho nên… Bắc Minh Thiện, anh Thắng rồi.”
Hay nói chính xác hơn, điểm yếu của cô chính là người mẹ mà cả đời này cô cũng không bỏ được.
Dù mẹ cô có yếu đuối, vô năng, có nhát gan, nhẫn nhục, không chịu tranh giành thì cuối cùng bà vẫn là mẹ của cô, đây là sự thật không thể chối bỏ!
Bảo cô phải giương mắt nhìn không quan tâm đến mẹ mình thì cô không làm được!
Số phận của cô, số phận của mẹ cô, số phận của Cố thị, xét đến cùng, đều phụ thuộc vào quyết định trong chớp nhoáng của Bắc Minh Thiện mà thôi!
“Chậc, Cố Hạnh Nguyên, cô chịu thua như vậy khiến tôi chẳng cảm thấy chút thành tựu nào cả!”
Anh nhếch mép, nở một nụ cười hờ hững, ngón tay thon dài búng đầu thuốc lá một cái làm cho tàn thuốc bắn ra, bay giữa không trung, xoay tròn rồi rơi xuống đất….
Cô run rẩy ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh: “… Anh muốn tôi phải chịu thua thế nào?”
Đôi mắt sâu thẳm, đen láy như đáy đại dương của anh chợt lóe lên một tia ảm đạm, cô dễ dàng bắt được sự ham muốn, dục vọng trong ánh mắt ấy.
Anh im lặng một lúc rồi mỉm cười một cách bí hiểm, sau đó lùi một bước…
“Mua vui cho tôi!”
Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên co rút, toàn thân mất tự chủ, co rúm lại.
Chính trong căn phòng này, anh đã từng đuổi cô ra khỏi cửa.
Giờ đây, cũng chính trong căn phòng này, anh lại muốn cô mui vui cho mình.
Cô đột nhiên cảm thấy căn phòng tổng thống sang trọng này chẳng khác nào một chiếc lồng sơn son thiếp vàng, nhốt chung cô với một con cầm thú.
Nhưng đau đớn thay khi cô không còn đường lui.
Lồng ngực cô như nghẹt thở, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh, và không nói lời nào.
Trước ánh mắt hau háu, nhìn như soi mói ấy của anh, từng ngón tay thon dài, trắng muốt bắt đầu cởi từng hột, từng hột nút áo…
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào phòng.
Hai thân thể trần truồng như quấn lấy nhau.
Hai người đều ngủ rất say.
Ngay cả mặt trời cũng phải đỏ mặt.
Đột nhiên…
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Hai người tỉnh dậy trong vô thức.
Anh nhíu mày vương tay mò lấy điện thoại di động.
Còn chưa nói tiếng nào thì ở đầu dây bên kia đã có tiếng hét rần trời: “Hai, con đúng là thằng nhóc chết tiệt! Con đúng là to gan mà! Nửa đêm nửa hôm rồi mà còn gửi hình giường chiếu của mình qua đây, con muốn khoe với ba là cuối cùng người ta cũng chịu leo lên giường con sao?! Ngày nào con không chọc ba tức chết thì ngày đó con không cam tâm đúng không?”
Bắc Minh Thiện lúc này mới mở mắt, vô thức nở nụ cười: “Sao vậy, chẳng phải là đúng ý ba rồi sao?”
“Đúng vậy! Nhưng ba không ngờ bệnh sạch sẽ của con lại hết nhanh như vậy!” Bắc Minh Chính đang nghiến răng nghiến lợi ở đầu dây bên kia, tuy ông rất vui vì cái dằm trong tim thằng con trai đã được rút ra nhưng ông không ngờ sau một đêm vui vẻ, sáng sớm tỉnh lại, đã thấy hình thằng con giễu võ dương oai trên giường nằm chình ình trong điện thoại mình!
Thằng con thứ hai của ông vốn mắc bệnh sạch sẽ một cách trầm trọng, không bao giờ động vào những người phụ nữ không sạch sẽ, là điển hình cho câu nói ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.