Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 55: Hình như em rất để ý




Nhưng không ngờ anh lại cúi mặt xuống một nụ hôn khẽ khàng rơi lên đôi môi anh đào của cô…

Sắc mặt Tô Ánh Uyển trắng bệch.

Bạch Điệp Quý nổi điên.

Cố Hạnh Nguyên trợn mắt hóa đá.

Kẻ này muốn làm gì? Cố ý hãm hại cô sao?

Cô vừa định há mồm cắn anh nhưng anh lại gian xảo dời mặt đi chỗ khác, sau đó kề sát miệng vào tai cô, nói khẽ: “Cái miệng nhỏ này của em nếu còn dám nói vợ chồng son một lần nữa, anh sẽ xé nó ra… Bao gồm cái miệng dưới của em nữa đấy…”

Giọng nói tuy rõ ràng nhưng ngập tràn uy hiếp cùng với ám chỉ ngấm ngầm hại người kia…

Đột nhiên Cố Hạnh Nguyên đỏ mặt.

Ngoan ngoãn im lặng.

Cô chỉ là dùng ánh mắt sắc như dao không ngừng cắm lên người anh.

Tô Ánh Uyển bị nụ hôn lúc nãy của Bắc Minh Thiện dọa sợ.

Trên gương mặt xinh đẹp mềm mại kia nước mắt sớm đã giàn giụa, cô ta u oán liếc nhìn Bắc Minh Thiện một cái: “Anh nỡ lòng sao? Thiện, mười năm tình cảm, anh nỡ lòng sao?”

Mười năm! Cố Hạnh Nguyên chấn động!

Nhưng cô chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện xẹt qua màng nhĩ: “Bất cứ chuyện gì cũng có lúc nên kết thúc. Ánh Uyển à, là em muốn kết thúc mà anh cũng chẳng có ý khác.”

Đúng là giọng điệu lạnh lùng, vô tình.

Phảng phất như con số mười năm này trong mắt Cậu hai Bắc Minh chỉ là hạt cát lọt qua kẽ tay, thoáng cái trôi đi mất.

Dường như đối với anh mà nói mười năm chẳng tính là gì.

Bất cứ chuyện gì cũng nên kết thúc bao gồm cả tình cảm.

Trái tim của Cố Hạnh Nguyên run lên.

Lúc này, trên du thuyền vang lên tiếng nhạc du dương.

Mọi người bắt đầu dồn dập nhảy múa…

Bắc Minh Thiện chợt ôm sát Cố Hạnh Nguyên, đi thẳng vào sàn nhảy.

Bỏ mặc Tô Ánh Uyển đứng ngẩn ra ở đó, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cố Hạnh Nguyên bị anh lôi mạnh vào sàn nhảy, bị anh mạnh mẽ ôm lấy chầm chậm bước theo nhảy của anh.

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình như con rối mặc cho anh điều khiển.

“Cái kia… Bắc Minh Thiện…” Cô ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực dày rộng của anh, giọng nói hơi khàn khàn.

Cố Hạnh Nguyên nhìn đường nét hoàn mỹ dưới cằm, gương mặt tuấn tú như tạc tượng của anh thổn thức không thôi.

Sao lại có người bạc tình như vậy chứ?

Chỉ một tiếng kết thúc đã chấm dứt tình cảm mười năm với Sunny.

Chẳng biết tại sao trong lòng cô mơ hồ cảm thấy thương tiếc.

Có lẽ cô thương tiếc cho Sunny, cũng có thể là cô đang thương tiếc cho bản thân.

Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, thấp giọng hỏi: “Bắc Minh Thiện, anh thật sự vứt bỏ Sunny sao? Tình cảm mười năm của các người đúng là chỉ một câu “chia tay” thì có thể coi như xong sao…vậy, vậy con trai của hai người phải làm sao?”

Đôi mày rậm của Bắc Minh Thiện không khỏi nhíu chặt, anh cụp mắt liếc nhìn người phụ nữ trong ngực.

Khóe môi anh hơi cong lên, con ngươi âm trầm đáng sợ: “Ai nói cho em biết, đó là con trai của anh và cô ta?”

“Ặc?” Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra hồi lâu, gần như không dám nhìn vào ánh mắt đáng sợ kia của anh, cô nuốt nước bọt: “… Không phải sao?”

Anh ta bỗng nhiên hơi nhếch môi cười: “Cố Hạnh Nguyên, hình như em rất để ý con trai của anh, tại sao vậy sao?”

Cố Hạnh Nguyên bị anh nhìn chăm chú đến chột dạ, ánh mắt lơ lửng không dám nhìn thẳng: “Tại sao gì chứ? Ai, ai để ý chứ?”

“A…” lần đầu tiên anh mỉm cười.

Trong ký ức của Cố Hạnh Nguyên, khuôn mặt lạnh băng, cứng đờ ngàn năm không đổi của người đàn ông này gần như chưa bao giờ tồn tại nụ cười.

Nhưng mà chỉ cần anh mỉm cười, đó chắc chắn chính là dời non lấp bể, kinh động đất trời.

Cô chợt cảm thấy rợn người.

Đuôi mày sắc bén như lưỡi dao nhơi nhếch lên, trong con ngươi đen thẳm lộ ra vẻ trêu tức, anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát vào vành tai cô thổi một hơi…

“Cố Hạnh Nguyên, thừa nhận đi, thật ra người em để ý chính là anh.”

Giọng nói kia như dòng điện xẹt qua, đánh thẳng vào lòng cô.

Khuôn mặt Cố Hạnh Nguyên bỗng nóng lên, cô chớp mi, trong lòng loạn cào cào, tim đập thình thịch.

“Hứ! Người không có phẩm chất, bạc tình, phụ lòng người khác như anh ai dại gì mà dính vào một tên Trần Thế Mỹ hiện đại chứ?!” Không biết tại sao lúc cô nói những lời này tim cô đập rất nhanh?

Khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm, ôm eo cô, sau đó siết chặt.

“Chuyện của anh và Sunny em biết được bao nhiêu? Cô ta vốn cũng chẳng phải là vợ anh, anh cũng không phải là vì cô ta mà không cưới Bùi Huyền Kim, vậy anh giống Trần Thế Mỹ ở chỗ nào chứ?”

Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị của anh xông vào khoang mũi của cô.

Trong nháy mắt cô giống như bị anh cuốn vào hầm băng bất thình rùng mình một cái.

“Được, được rồi… Coi như em lỡ lời …” Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của anh, cô nhất thời như quả bóng xì hơi, thầm mắng bản thân không có bản lĩnh.

Lúc này đốt ngón tay của anh mới âm thầm thu lại sức lực, bàn tay lại mơn trớn theo eo cô…

Khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy dọc theo sóng lưng.

Anh nhìn thấy hết sự hoảng hốt của cô, canh môi mỏng bỗng nhếch lên: “Cân nhắc xong chưa?”

“Hả?” Cô ngẩn ra, rõ ràng vẫn còn không theo kịp với tư duy thay đổi hơn vận tốc ánh sáng của anh: “Cân nhắc cái gì?”

“Bò lên giường anh.” Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từ giữa kẽ răng và môi lại toát ra mùi tình dục nồng đậm…

Khóe môi của Cố Hạnh Nguyên giật giật, lườm anh nói: “Bắc Minh Thiện, chẳng qua chỉ là chia tay thôi anh có cần phải chà đạp bản thân như thế không?”

“Hả?” Anh nhăn mày, ánh mắt nghi ngờ.

“Theo tôi thấy làm tình nhân, cá cược bảy ngày gì đó mà anh đã nói với tôi chẳng qua chỉ là do chứng cô đơn sau khi chia tay, di chứng sau tai nạn xe cộ của anh gây ra mà thôi!” Cô khẽ cắn răng: “Bởi vì anh căn bản không thể chấp nhận chuyện Sunny chủ động nói chia tay với anh, bởi vì anh không thể chấp nhận nỗi đau mất đi anh trăng của bản thân, cho nên anh nên khép lại chọc tức cô ta. Vì vậy anh âm mưu tìm kiếm sự an ủi từ tôi. Bắc Minh Thiện, tôi cho anh biết tôi sẽ không làm vật an ủi cho anh đâu!”

Cô càng nói càng kích động, cho đến giờ phút này cô mới thật sự hiểu rõ.

Vì sao đêm đó Bắc Minh Thiện lại đột nhiên muốn cô làm tình nhân của anh, thì ra là anh chia tay với nữ thần yêu nhau mười năm của mình!

Anh chẳng qua chỉ tìm người an ủi mà thôi.

Cô nghĩ thầm cho dù ngày đó đổi lại thành bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng có thể nói ra câu: Làm tình nhân của anh nhé?

Đồ vô lại!

Thế mà cô lại vì thế mà động lòng nữa cơ đấy.

Đêm nay Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tuy rằng lúc này trong lòng cảm thấy hơi xót xa.

Bắc Minh Thiện liếc nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận dữ của cô, hai mà phồng lên cực kỳ đáng yêu, ánh mắt anh bất chợt hơi say mê.

Qua hồi lâu anh mới cong môi lên mỉm cười nói: “Vật an ủi?” Vậy mà cô cũng nghĩ ra được đấy, anh cười: ” Em đánh giá bản thân thấp vậy sao?”

Mắt cô như tóe lửa: “Lẽ nào không phải sao?”

Cố Hạnh Nguyên càng nhìn nụ cười không tim không phổi của anh, như có như không, u ám nặng nề kia của anh thì da đầu của cô càng run lên.

Sao gã này lại có được nụ cười mê người, khiến người và thần đều giận sôi thế nhỉ?

Tại sao sau khi anh từ bỏ tình cảm mười năm với Sunny lại còn có thể nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra như vậy chứ?

Thậm chí anh còn chẳng biết xấu hổ mà ôm người phụ nữ khác trò chuyện vui vẻ như vậy?

Rốt cuộc gã này được làm bằng gì thế?

Phảng phất như cô càng tức giận thì anh càng vui lòng, cuối cùng anh còn nhịn không nổi cúi đầu cười khẽ.

Chợt đốt ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên.

Ánh mắt sâu như hồ đàm của anh khóa chặt lên người cô, môi mỏng khẽ nhếch lên.

“Cố Hạnh Nguyên, anh chỉ nói một lần. Sunny không phải là ánh trăng sáng của anh.”

Cô trợn trừng mắt.

Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, anh đã phủ môi xuống, ngậm lấy hết đôi môi anh đào của cô vào trong…

Tô Ánh Uyển đứng sững sờ trên boog thuyền sắc mặt tái nhợt.

Nếu như không phải là Bạch Điệp Quý đỡ cô, sợ rằng cơ thể gầy gò của cô đã ngã xuống.

“Lão Bạch… Anh ấy đang hôn người phụ nữ kia sao?” Tô Ánh Uyển run rẩy nói: “Anh nhìn thấy không, anh ấy mỉm cười, anh ấy vừa mỉm cười với người phụ nữ kia…”

Trên gương mặt nghiêm túc của Bạch Điệp Quý lộ ra vẻ nín giận: “Sunny, anh nghĩ Cậu hai Bắc Minh cũng chỉ là nhất thời bị quỷ ám…”

“Không…” Tô Ánh Uyển thê thảm lắc đầu nước mắt lã chã rớt xuống: “Chắc chắn không phải bị quỷ ám đơn giản như vậy…”

Nếu không người từ xưa đến nay luôn bình tĩnh, tự tin lúc nào cũng là bộ mặt lạnh như băng ngàn năm không đổi như Bắc Minh Thiện sao lại dễ dàng mỉm cười với phụ nữ như thế chứ?

Mỉm cười đấy.

Tô Ánh Uyển xác định bản thân cô ta không nhìn lầm.

Chính là bởi vì Tô Ánh Uyển thấy được nụ cười mà từ trước tới giờ Bắc Minh Thiện chưa từng để lộ ra trước mặt cô ta cho nên cô ta mới điên rồi.

Thì ra…

Bắc Minh Thiện cũng biết cười!

Sau mười năm, trong buổi tối ngày hôm nay Tô Ánh Uyển mới thật sự mở rông tầm mắt.

“Em chớ suy nghĩ lung tung, dù sao em theo cậu ta cũng mười năm rồi, không ai có thể dễ dàng thay thế em được.” Bạch Điệp Quý vẫn luôn tin tưởng sở dĩ Bắc Minh Thiện thay lòng hết thảy đều là bởi vì sự xuất hiện của Cố Hạnh Nguyên!

“Mười năm? Lão Bạch anh cũng cảm thấy mười năm không dễ phải không?” Tô Ánh Uyển cười ảm đạm.

“Đương nhiên! Thử hỏi đời người có bao nhiêu cái mười năm? Sunny em yên tâm đi, cuối cùng Cậu hai Bắc Minh chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh em!” Lúc Bạch Điệp Quý nói những lời này ngay cả bản thân anh ta cũng không nắm chắc.

Tô Ánh Uyển khóc.

Khóc đến quyến rũ mê người.

Ngay trong ngày sinh nhật của cô cuối cùng Bắc Minh Thiện cũng nói cho cô ta biết một sự thực

Bọn họ đã chia tay.

Mặc dù đã đi qua mười năm, mặc dù mười nay cô vẫn khăng khăng một mực chờ đợi ở bên cạnh anh từ năm mười bảy tuổi chờ đến hai mươi bảy tuổi.

Nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại thời gian, tránh không khỏi số mạng…

“Hức hức… Lão Bạch, em sai rồi…” Cô ta khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn hai người đang tùy ý ôm hôn trong sàn nhảy: “Em sai rồi, ngày ấy em không nên ép anh ấy… Lão Bạch, em cũng cho rằng em ở bên cạnh anh ấy mười năm, quan hệ của chúng em chắc sẽ không có ai phá nổi, tất cả sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông… Nhưng mà vô dụng thôi… Lão Bạch, là em sai rồi, em không nên nổi giận nói chia tay với anh ấy, em sai rồi…”

Làm sao cô ta biết được một lời thành sấm.

Câu nói chia tay kia anh lại xem là thật.

Nếu cô ta sớm biết như thế cô ta sẽ bằng lòng duy trì tình trạng hiện tại, lặng lẽ ở bên cạnh anh.

Cho dù anh lạnh lùng lúc gần lúc xa, cho dù từ trước tới giờ anh sẽ không bao giờ biết nói những lời ngọt ngào, chưa bao giờ mỉm cười với anh…

Nhưng chỉ cần đó là Bắc Minh Thiện cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Cố Hạnh Nguyên, anh chỉ nói một lần Sunny không phải là ánh trăng sáng của anh.

Câu nói này của Bắc Minh Thiện đã vang vọng trong đầu Cố Hạnh Nguyên hàng trăm ngàn lần, giọng nói trầm thấp của anh hết lần này đến lần khác lướt nhẹ qua tim cô.

Đôi môi lạnh lẽo kia của anh lại bá đạo xâm nhập môi cô.

Phảng phất như tất cả ý chí của cô đều bị anh lột bỏ từng lớp…

Cho đến khi trong đầu còn sót lại lại phòng tuyến cuối cùng, khiến cô mạnh mẽ thoát ra khỏi sự nuốt chửng của anh…

“A… Thả ra…”

Cô hoảng loạn giẫy giụa, nhưng anh càng ôm chặt cô, không thả lỏng.

Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể há mồm

“Ừm…” Bắc Minh Thiện nhăn mày, đôi môi đột nhiên bị cô cắn đau.

Anh buông cô ra, rút ra khỏi kẽ căn của cô.

“Cố Hạnh Nguyên, em là mèo hoang à!” Anh khẽ quát, mi tâm lơ đãng nhíu chặt.

Miệng lưỡi sắc bén của cô khiến anh hơi ảo não.

“Bắc Minh Thiện, anh chiếm của hời của em hết lần này đến lần khác rất thoải mái phải không?” Mắt hạnh của cô liếc nhìn anh, đôi môi đỏ thắm bị anh hôn đến sưng vù.

Anh hơi mím môi chẳng nói đúng sai chỉ khẽ cười, sau đó ôm cô khiêu vũ tiếp, hoàn toàn không để ý những người trong hội trường kia sớm đã bị nụ hôn công khai tự nhiên kia của anh gây nên náo loạn rồi.

Tô Ánh Uyển đứng trong bóng tối âm thầm rơi lệ, cô ta gắt gao nắm chặt tay Bạch Điệp Quý không cho anh kích động.