“Trời, làm ca sĩ gì chứ? Phụ nữ giống như Hạnh Nguyên, nên tìm một người đàn ông nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, cần gì phải đi quyến rũ người khác chứ?”
Sở Dung Triết trừng mắt với Antony, sau đó lại rót đầy rượu vào ly của Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, ly này anh kính em, lời ca của em thật sự đã đi vào con tim nhỏ bé của anh rồi…”
Anh làm màu, trêu chọc cô.
Nhận lấy ly rượu, cô thở dài một hơi, ném hết mọi buồn sầu đi, sảng khoái nâng ly: “Vậy thì em kính con tim nhỏ bé của anh, haha…”
Nói xong, cô uống cạn ly rượu.
Bắc Minh Thiện nhìn hai người đang uống rất vui vẻ, không khỏi nhíu chặt mày.
Tửu lượng của Cố Hạnh Nguyên, anh thấy một lần là đủ rồi!
Như hôm nay, ngực của anh bị cô coi thành món bít tết mà cắn… bây giờ vẫn còn hơi đau.
Vì vậy, anh đi ra khỏi quầy bar, đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, không nói lời nào cướp đi ly rượu trong tay cô.
Anh thấp giọng nói: “Cố Hạnh Nguyên, tôi không muốn lại một lần nữa phải đưa một con ma men trở về!”
Cô ngơ ra, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, ha, không thể không thừa nhận, đôi mắt của người đàn ông này đẹp thật…
“Bắc Minh Thiện, cậu không đưa thì tôi đưa, ok?” Sở Dung Triết bĩu môi, không vui nhìn Bắc Minh Thiện.
Sau đó, đi qua Bắc Minh Thiện, kéo lấy tay Cố Hạnh Nguyên đi về phía sofa: “Hạnh Nguyên, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta tiếp tục uống!”
Vừa ngồi xuống sofa, Antony lập tức như một chiếc nam châm ghé sát lại.
“Nguyên, từ giây phút này, tôi đã nhận ra tôi bị cô hấp dẫn rồi…” Cậu ba Bắc Minh nói năng không rõ, sau khi nghe xong ca khúc của cô, lập tức giải phóng con tim đang loạn nhịp.
Sở Dung Triết chen vào: “Bớt thả thính lại. Với cái giọng vịt đực của cậu, mà cũng lăn lộn ở giới giải trí. Lừa những cô gái không biết gì thì thôi, với một cô gái với lối suy nghĩ hiện đại như Hạnh Nguyên, cậu nghĩ cậu có thể chớp mắt vài cái, tỏ vẻ đáng yêu là có thể lừa được sao?”
Antony cảm thấy ấm ức bĩu môi.
“Haha…” Cố Hạnh Nguyên không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhìn hai anh chàng đẹp trai nói qua nói lại nhau, hóa ra lại là một chuyện vui đến như vậy.
“Hạnh Nguyên, đến đây, chúng ta uống rượu tiếp.” Sở Dung Triết đưa ly rượu cho cô.
Cô vô thức nhìn về phía Bắc Minh Thiện, người đàn ông đang cầm ly rượu ban nãy của cô, sắc mặt trầm xuống.
Cơ thể cô khẽ run rẩy, nhưng cô vẫn nhận lấy ly rượu mới từ Sở Dung Triết.
Không mạnh giống như loại rượu ở quán bar của Bạch Điệp Quý hôm đó, vị rượu này, hôm nay uống vào, cực kì có cảm giác.
Không chút do dự, cô đổ hết ly rượu vào miệng.
Bạch Điệp Quý vẫn yên lặng đứng bên cạnh nãy giờ, nói: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi?”
“Trò chơi?” Antony lập tức trở nên tràn ngập hứng thú.
“Được thôi, mọi người cùng chơi!” Sở Dung Triết cười phối hợp: “Hạnh Nguyên, em thấy được không?”
Cố Hạnh Nguyên đỡ trán, phồng má lên, gật đầu.
Trong phòng ba vẫn còn vài người phụ nữ tiếp rượu, cũng đều bày tỏ ý tán đồng.
Chỉ còn lại duy nhất Bắc Minh Thiện.
Mọi người đều chờ mong nhìn về phía anh.
Chỉ thấy Bắc Minh Thiện lạnh lùng, nhíu chặt may, trong giọng nói khàn đặc thể hiện sự thiếu kiên nhẫn: “Chỉ biết chơi thôi!”
“Anh hai, đừng khó tính như vậy nữa, nhanh chóng qua đây đi.” Antony vẫy tay với Bắc Minh Thiện, gương mặt vui vẻ.
Vì vậy, mọi người đều ngồi ổn định trên sofa.
Nhất thời, trong phòng bao trở nên yên tĩnh, mấy anh chàng đẹp trai trong phòng ngầm ra hiệu với nhau.
Cố Hạnh Nguyên bị nhét giữa Antony và Sở Dung Triết, một cảm giác bất an hiển hiện trong lòng cô…
Bạch Điệp Quý lấy một chai rượu rỗng, đặt lên trên bàn.
“Bắt đầu thôi!” Nói xong, anh ta bắt đầu xoay chai rượu.
Chai rượu dần dần ngừng lại, ván đầu tiên, miệng chai rượu chỉ vào Cố Hạnh Nguyên.
Cô bất lực thở dài một hơi, dự cảm của cô từ trước đến nay vẫn luôn rất chuẩn.
Bạch Điệp Quý cười: “Hạnh Nguyên, sự thật hay thử thách?”
Cô nhíu mày, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nói: “Sự thật đi.”
Cô thật sự không muốn chơi thử thách với bọn họ.
“Vậy tôi hỏi nhé… lần đầu tiên của cô là với ai?”
“Phụt!” Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa kịp nuốt rượu xuống, thì đã phun ra ngoài.
Cô không ngờ đến, Bạch Điệp Quý lại hỏi… một vấn đề trần trụi như vậy.
Gương mặt cô lập tức ửng đỏ.
Cô vô thức nhìn sang Bắc Minh Thiện, mới nhận ra ánh mắt anh u ám vô cùng, anh nhìn chằm chằm cô, dường như anh cũng rất muốn biết đáp án…
Lần đầu tiên với ai sao?
Đêm cô mười tám tuổi đó, trong căn phòng tối, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cô rốt cuộc là ai?
Nói thật, đáp án này đến bản thân cô cũng không rõ.
Cô đỡ trán, nhíu mày, bất lực nói: “Chuyện này… tôi có thể đổi sang thử thách không?”
Bạch Điệp Quý nhướng mày, cười: “Đương nhiên có thể. Có điều, thử thách là… cô bắt buộc phải hôn một người được rút trúng trong một phút!”
“Hả?” Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên.
Ván thứ hai bắt đầu, chai rượu lại tiếp tục chuyển động, cuối cùng miệng chai chỉ vào Antony.
“Wow! Trúng lớn rồi!” Antony thích thú hét lên.
Gương mặt Sở Dung Triết trở nên buồn sầu.
Bạch Điệp Quý nhướng mày, nở nụ cười vô cùng sâu.
Gương mặt Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng như cũ, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì trong ánh mắt anh.
Cố Hạnh Nguyên run rẩy.
“Haha, Nguyên, nào, muốn thử kiểu Pháp hay kiểu Mỹ? Tôi không để ý đâu!” Antony hiển nhiên là vô cùng phấn chấn, chu môi ra háo hức được thử.
“Chuyện đó… Antony…” Cố Hạnh Nguyên nhìn gương mặt đẹp đẽ đáng yêu của Antony, tuy anh rất quyến rũ, nhưng cô không thể nào mà hôn anh được.
“Phải hôn một phút đó!” Antony dịu dàng nói, đôi mắt lấp lánh mong chờ nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cô ngơ ra, đàn ông nhà họ Bắc Minh đều thật sự rất đẹp trai…
Cô nhận ra, lông mi của Antony vừa cong vừa đáng yêu, ngược lại với Bắc Minh Thiện tuy dài nhưng rất lạnh lùng.
Thấy gương mặt vui vẻ của Antony ngày càng gần, đôi môi hai người cũng sắp chạm vào nhau.
Đột nhiên: “A…”
Chỉ nghe thấy Antony kêu lên một tiếng.
Bắc Minh Thiện bá đạo nhéo tai Antony, kéo anh ra phía sau.
Cố Hạnh Nguyên ngơ ra, đối diện với một cặp mắt u ám.
“Cậu hai Bắc Minh, cậu không tuân thủ quy tắc luật chơi nha!” Bạch Điệp Quý cảnh cáo anh.
Antony oán giận trừng mắt với anh hai: “Đến cả em ruột mà anh cũng ra tay, không phải ba nói anh ghét người phụ nữ này sao?”
Gương mặt Bắc Minh Thiện trầm xuống, lập tức kéo Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trên sofa dậy.
“Đi!”
Quả đúng là một khí thế khiến người ta không thể làm ngơ.
“Hả?” Cố Hạnh Nguyên ngơ ra, Bắc Minh Thiện này nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không biết đằng nào mà lần.
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Lẽ nào cô muốn ở lại, hôn từng người một?”
Nhất thời, không khí trong phòng bao trầm xuống, tia lửa bắn ra bốn phía.
Bạch Điệp Quý mím môi, đứng dậy, nhìn Bắc Minh Thiện nói: “Cô ấy không giống, cô ấy không giống với những người phụ nữ khác, có đúng không?”
Ánh mắt Bắc Minh Thiện khẽ sáng lên.
Sở Dung Triết hoang mang: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Không phải ban nãy đang chơi rất vui vẻ hay sao?”
“Có người chơi không nổi nữa mà thôi.” Bạch Điệp Quý cười.
Bắc Minh Thiện híp mắt lại: “Bạch Điệp Quý, đừng có mà thử thách sự nhẫn nại của tôi một lần nữa!”
“Được, tôi có thể không thử thách, nhưng hôm nay sao cậu không đưa chị dâu đến?” Bạch Điệp Quý nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cơ thể Cố Hạnh Nguyên khẽ cứng lại, vô thức lùi về phía sau Bắc Minh Thiện.
“Bạch Điệp Quý!” Giọng nói Bắc Minh Thiện vô cùng lạnh lùng, xem ra Bạch Điệp Quý đã thật sự chọc giận anh.
“Sao vậy? Không có lập trường đúng không? Đưa người phụ nữ này khoe khoang khắp mọi nơi, nhưng lại không để ý đến cảm nhận của chị dâu, Bắc Minh Thiện, cậu từ lúc nào trở nên mất nhân tính như vậy…”
Bộp.
Bắc Minh Thiện mạnh mẽ đấm lên mặt Bạch Điệp Quý, không chút do dự.
Nhất thời, không khí trong phòng bao đông cứng lại.
Mọi người đều hoang mang.
Tất cả mọi người trong phòng, đều bị nắm đấm của Bắc Minh Thiện dọa sợ.
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi thích đưa người phụ nữ nào đến thì tôi đưa, không không có quyền quản! Còn có, nếu cậu mà không thay đổi cách gọi, đừng trách tôi không còn tình nghĩa với cậu!”
Lạnh lùng vứt lại một câu, anh kéo Cố Hạnh Nguyên rời đi.
Cố Hạnh Nguyên rụt lại trong lòng anh, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bạch Điệp Quý quả nhiên là Sunny phái đến…
Phía sau, là giọng nói gấp gáp của Sở Dung Triết: “Ài, Bắc Minh Thiện, cậu muốn đi thì cứ đi, sao phải dắt Hạnh Nguyên đi cùng…”
Antony ôm lấy cái tai bị nhéo đau, nói thầm: “Lẽ nào giống như lời ba nói, Cố Hạnh Nguyên chính là tai họa của anh hai?”
Bạch Điệp Quý đỡ lấy một bên má bị đấm, vẫn tiếp tục nói: “Bắc Minh Thiện, cậu đừng ngốc như vậy, tôi biết trong lòng cậu vẫn còn chị dâu…”
*
Đi ra khỏi quán karaoke Hot Hot Hot.
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thở phào một hơi.
Ban đêm vô cùng yên ắng.
Cô cẩn thận nhìn gương mặt u ám của Bắc Minh Thiện.
“Chuyện đó…” Hơi thở cô tỏa ra mùi rượu: “Sao anh lại không cho tôi hôn Antony?”
Thật ra cô khá để ý đến chuyện này.
Dù sao cô cũng không mong có được thiện cảm của Bạch Điệp Quý dành cho mình.
Bắc Minh Thiện nhét cô vào trong xe, sau đó: “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Nhiệt độ trong xe lập tức hạ xuống.
Ánh mắt anh sáng rực như một vì sao lướt qua gò má đỏ ửng vì uống rượu của cô. Lần này, may mà độ rượu không cao, cô không hề say.
Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ như một con nai của cô, đôi mắt anh tối lại.
Ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mềm mại của cô.
Sau đó, ngay lúc cô không có chút phòng bị, anh cúi đầu…
Hôn cô.
“…” Cô cảm nhận được đôi môi mỏng của anh, không giống với những lần thô bạo trước, lần này anh rất nhẹ nhàng.
Vì sao không cho cô hôn Antony?
Anh trực tiếp dùng nụ hôn này để cho cô một đáp án.
Như có hương vị tình yêu đan xen giữa nụ hôn của hai người.
Hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau.
Vậy mà cô lại bị cuốn sâu vào nụ hôn này của anh.
Không chút sức lực phản kháng.
Trong xe, không khí trở nên mờ ám.
Hôn mãi cho đến khi cô thở dốc, anh mới buông cô ra…
Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của cô, giọng nói của anh trầm thấp như tiếng sóng biển sâu.
“Cố Hạnh Nguyên, ai là ánh trăng của cô?”
Cô khẽ run rẩy.
Cô khịt mũi, đối diện với gương mặt đẹp đẽ của anh, không biết tại sao, Bắc Minh Thiện lúc này lại khiến cô cảm thấy động lòng.
Học theo giọng điệu của anh, những ngón tay mảnh khảnh của cô đặt lên môi anh, cười ngốc hỏi: “Bắc Minh Thiện, vậy ai là ánh trăng của anh?”
Ngày hôm sau, nhà lớn nhà họ Bắc Minh.
Tia nắng ban man xuyên qua làn mây mù, chiếu vào một cái lồng sắt nhỏ.
“Grừ grừ…” Tiếng ngáy của con chó đang ngủ.
“Oe oe oe…” Tiếng khóc của em bé.
Người giúp việc đứng canh bên cạnh chiếc lồng sắt cả một đêm, đã cầu xin chín mươi ba lần: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cầu xin cậu đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi cũng tê tâm liệt phế rồi…”
Dương Dương mở mắt ra, tiếp tục khóc: “Mau thả cháu ra, cháu sẽ không khóc nữa.”
Sắc mặt người giúp việc trở nên xanh xao: “Cậu chủ, cầu xin cậu đừng giày vò tôi nữa, cho dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm trái ý cậu hai…”