Năm năm qua, con trai anh luôn yên tĩnh ngoan ngoãn, không khác gì anh.
Vậy mà giờ thằng bé lại nhào vào lòng anh khóc ầm ĩ, càng quá đáng hơn là, thỉnh thoảng cậu bé còn thuận tiện lau hết nước mắt nước mũi trên mặt mình, vào chiếc áo không nhiễm hạt bụi nào của anh, rồi khóc tiếp…
Anh nghiến răng: “Bắc Minh Tư Trình, con khóc đủ chưa?”
Nhưng không ngờ, uy hiếp này của anh càng làm cậu bé khóc lớn hơn: “Oa… ba… hic… thật hung dữ… oa…”
Gân xanh Bắc Minh Thiện thoáng nổi lên, trừng mắt nhìn quả đầu như ổ gà trong ngực mình, không hiểu sao, đầu anh lại lướt qua quả đầu của Cố Hạnh Nguyên.
Hình như cô cũng có đôi mắt trong sáng như con trai anh.
Tim anh không khỏi mềm nhũn.
Cuối cùng anh thở dài, vươn cánh tay cứng nhắc khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé trong lòng, mỉm cười dỗ dành: “Được rồi, ba không hung dữ với con nữa.”
Dương Dương khịt mũi, ngẩng đầu lên, đôi mắt to lấp lánh, phồng má, nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng cậu cũng gặp được ba rồi.
Cậu đã đợi ngày này rất lâu rồi, đợi đến mức cậu rất nhớ mẹ, sắp không đợi được nữa.
Nhưng hôm nay, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy ba rồi.
Lúc nãy cậu mong đợi quá nên không nhịn đươc gào khóc lên.
Thật mất mặt mà.
Dương Dương giơ bàn tay nhỏ lên, nâng mặt Bắc Minh Thiện, quan sát tỉ mỉ mọi ngóc ngách.
Như muốn in sâu bóng dáng của anh vào đầu mình, cậu bé cất giọng nói non nớt, vội hỏi anh: “Ba ơi, ba là ba con đúng không? Là ba của Trình Trình đúng không?”
Bắc Minh Thiện nhìn con trai, cảm thấy hơi kỳ lạ với câu hỏi không đầu không đuôi này của cậu bé, nhưng không thể nói ra được là kỳ lạ chỗ nào.
Anh bình tĩnh, gật đầu ngầm thừa nhận.
Rồi thấp giọng hỏi con trai: “Sao con lại khóc hả?”
Giọng nói bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.
Có lẽ anh cũng không chú ý tới, tối qua anh cũng hỏi câu này với Cố Hạnh Nguyên.
Dương Dương sửng sốt: “Ba ơi, sao giờ ba mới về? Con đợi ba rất lâu rồi…” Cậu bé nhìn vào mắt Bắc Minh Thiện, suýt bật khóc lần nữa.
Cái đầu nhỏ đang nghĩ, ba Birdman có giống ba Trình Trình không?
Nghĩ như thế, Dương Dương bỗng nở nụ cười xán lạn, tay nhỏ ôm mặt Bắc Minh Thiện, rồi cất giọng nói non nớt: “Ba ơi, con rất nhớ ba…”
Thật ra Dương Dương muốn nói, con rất nhớ ba Birdman, ở trên trời ba Birdman có khỏe không?
Bắc Minh Thiện hơi sửng sốt.
Trước giờ, Bắc Minh Tư Trình luôn điềm tĩnh, ngoan ngoãn giống hệt anh, vậy mà giờ lại nói ra câu con nhớ ba.
Anh rất ngạc nhiên. Lần đầu tiên trong 5 năm qua, anh nghe con trai nói một câu… sến như thế.
Nhưng kỳ lạ là, một câu nói trẻ con nhẹ nhàng như thế lại không làm anh buồn nôn, mà ngược lại còn làm anh cảm thấy ấm áp khó diễn tả bằng lời.
Giống như có một dòng nước ấm rót vào tim anh, cổ họng anh nghẹn lại, không nói được một câu.
Anh cụp mắt, nhìn con trai với mái tóc bù xù, đang mở to đôi mắt trong veo trong ngực mình.
Đầu anh lại hiện lên khuôn mặt cười đến vô tâm của Cố Hạnh Nguyên.
Đầu ngón tay anh bỗng run lên.
Có lẽ anh điên rồi.
Sao anh lại cảm thấy cô giống con trai mình chứ…
***
Ở phía xa xa, Bối Lạp đang trốn trong góc, lén nhìn cảnh tượng cảm động cha con ôm nhau trước mặt, cào móng vuốt lên mặt đất, Trình Trình à, hóa ra điểm yếu của ba cậu là nước mắt…
Nghe nói, phiên bản lưu truyền cuối cùng, về cảnh tượng cha con Bắc Minh ôm nhau đoàn tụ là từ khi, cậu hai Bắc Minh bị tai nạn xe, đã cảm ngộ cuộc đời tình cha dâng trào, nên 5 năm qua, lần đầu tiên hai ba con ôm nhau khóc lóc.
Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn thôi, không phải sự thật.
Bắc Minh Thiện là ai chứ?
Một con người lạnh lùng như anh, sao có thể ôm con trai khóc lóc xong, thì tình cảm cha con bỗng tăng vọt chứ?
Sau một hồi dâng trào, anh lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.
Nhưng cũng may là, Bắc Minh Thiện không nhắc đến chuyện tiêu diệt Bối Lạp, cuối cùng nó cũng đón nhận đời người, không, là mùa xuân đời chó.
Còn Dương Dương gặp được ba Trình Trình rồi, cơn kích động trôi qua rồi thì không còn gì hối tiếc nữa. Cậu bé nghĩ, đã đến lúc mình nên chào tạm biệt nhà Bắc Minh, lên đường trở về vòng tay mẹ rồi.
Nhưng lúc cậu bé bắt đầu lên đường, lại hơi luyến tiếc ông bà nội, ba Trình Trình, thậm chí còn không nỡ rời xa con chó Trái Banh xấu xí kia.
***
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ.
Lúc Cố Hạnh Nguyên về đến Dạ Ánh Nhất Phẩm đã tới giờ ăn tối rồi.
Cô vừa bước vào, ngước mắt lên đã thấy Bắc Minh Thiện ngồi trong phòng.
Dáng người cao lớn của anh đang dựa vào ban công toàn cảnh, ngón tay thon dài kẹp một điếu xì gà, làn khói lượn lờ.
Vòng khói nhàn nhạt tung bay, tạo nên cảnh tượng hoang vu cho căn phòng.
Gò má lạnh lùng, đường nét như điêu khắc, mơ hồ lộ ra chút cô đơn.
Cô không khỏi thở dài, người đàn ông này như tai họa trời sinh, chỉ cần liếc mắt đã làm người khác hồn bay phách tán.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ phun ra một vòng khỏi, lạnh lùng hỏi: “Cô đã đi đâu?”
Cố Hạnh Nguyên cụp mắt, cúi người xuống, vừa đổi giày vừa đáp: “Tôi về nhà thăm mẹ một chuyến.”
Thật ra, hôm nay Cố Kiệt Đại bỗng tới thăm đã làm cô mệt mỏi.
Trong mắt ba cô, cô chả có gì ngoài chút giá trị lợi dụng. Giữa cô và Cố Anh Thư, ba cô luôn chọn cô làm người hy sinh đầu tiên…
Cô đã không còn đau lòng nữa, dù gì cũng trôi qua nhiều năm như vậy.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô vẫn thấy mất mát?
“Anh đã ăn gì chưa?” Cô cố gắng mỉm cười với anh: “Nếu không thì tôi đi nấu mì cho anh…”
Cô vừa dứt lời đã thấy anh bỗng xoay người lại, dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.
Rồi cất giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello, nhưng vẫn lạnh lùng: “Không cần đâu, tôi dẫn cô ra ngoài ăn.”
***
Quán bar Zeus.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ Bắc Minh Thiện lại dẫn cô đến quán bar ăn tối.
Cô không nghĩ rằng, đồ ăn trong quán bar ngon hơn món mỳ ở nhà.
Cô bĩu môi, nhưng chỉ nhéo đùi anh, trước giờ cô luôn nghe theo mệnh lệnh anh, nên cuối cùng đành một bụng oán thán bước vào quán bar.
Quán bar trang trí rất độc đáo, dòng người tấp nập.
Khác với hộp đêm ầm ĩ lần trước cô tới, nơi này không có nữ tiếp rượu cố định, cũng không có khách làng chơi. Phần lớn đều là những nam nữ thanh niên đến từ mọi tầng lớp trong xã hội, tới đây kết bạn rượu hoặc mua say.
“Ôi chao, cậu hai Bắc Minh đại giá quang lâm, thật đúng là rồng đến nhà tôm.” Người nói là Bạch Điệp Quý với gương mặt điển trai, ăn mặc thời thượng, cậu chủ xí nghiệp Bạch thị, cũng là ông chủ quán bar Zeus này.
Cũng như Sở Dung Triết, cậu hai nhà họ Sở, Bạch Điệp Quý cũng là cậu hai xí nghiệp Bạch thị, cộng với Bắc Minh Thiện, rõ ràng ba người đều là cậu hai mỗi tập đoàn.
Bắc Minh Thiện nhất quyết không chịu ngồi xe lăn vào quán bar, xem Cố Hạnh Nguyên thành gậy th*t người của anh, hai người ma sát, đụng chạm da thịt với nhau, làm Cố Hạnh Nguyên vừa đỏ mặt, tim đập loạn nhịp…
Bạch Điệp Quý liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên trong lòng Bắc Minh Thiện, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn anh ta rồi ném một câu: “Bạch Điệp Quý, mang cho cô ấy ít món để cô ấy no bụng, còn tôi thì như cũ.”
Rồi anh ôm chặt vai Cố Hạnh Nguyên, đi thẳng vào phòng Vip.
Bạch Điệp Quý đã quen với việc bị Bắc Minh Thiện xem thường, anh trợn mắt lặng lẽ đi theo sau: “Bắc Minh Thiện, cậu mới bị tai nạn xe, chưa tới mấy ngày đã ôm gái tới đây uống rượu, cậu không sợ chị dâu ở nhà tức giận à?”
Một tiếng chị dâu này đã làm Bắc Minh Thiện dừng bước.
Tim Cố Hạnh Nguyên run lên.
“Bạch Điệp Quý, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Anh hừ lạnh rồi tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Rất nhanh đã bước vào phòng bao.
Không lâu sau, người phục vụ đã bưng lên một dĩa bò bít tết tiêu đen cho Cố Hạnh Nguyên.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm miếng bít tết trong dĩa, rồi liếc nhìn Bắc Minh Thiện đang dựa vào quầy bar uống rượu một mình, trong lòng bỗng nặng trĩu.
Bạch Điệp Quý cầm một ly rượu ngồi xuống sofa cạnh Cố Hạnh Nguyên. Đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Bắc Minh Thiện ngồi gần đó, rồi nở nụ cười với cô: “Chào người đẹp, lần đầu tiên gặp cô, cô là gì với Bắc Minh Thiện thế?”
Cố Hạnh Nguyên ngước mắt nhìn anh ta, rồi cúi đầu thản nhiên cho một miếng bít tết vào miệng, nhấp một hớp rượu vang, ừm… bít tết kết hợp với rượu vang thật sự rất ngon.
Cô chậm rãi nuốt bít tết xuống, rồi mới trả lời qua loa một câu: “Tôi là thư ký.”
“Ồ!” Mắt Bạch Điệp Quý sáng lên: “Chẳng lẽ cô là thư ký Hạnh Nguyên ngay thẳng mà Sở Dung Triết từng nhắc đến à?”
Câu “Hạnh Nguyên” của anh ta đã thu hút ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.
“Ừm.” Cố Hạnh Nguyên nhướng mày, trả lời ngắn gọn rồi ăn bít tết tiếp.
“Chậc chậc, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Hạnh Nguyên, cô thật lợi hại…” Bạch Điệp Quý nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Chẳng trách Bắc Minh Thiện vì cô mà không cần chị dâu…”
“Bạch Điệp Quý!”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngắt lời Bạch Điệp Quý.
Giọng nói lạnh lẽo như mũi tên xuyên qua không khí, lao thẳng đến đây, hận không thể bắn xuyên qua miệng rộng Bạch Điệp Quý.
Cố Hạnh Nguyên không biết dây cung nào dưới đáy lòng mình bị kéo căng, trong thoáng chốc cơn đau đã lan rộng đáy lòng.
Cô liên tục cầm nĩa cho miếng bít tết vào miệng, rồi nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nuốt xuống bụng.
Giống như việc ăn có thể giúp cô bình ổn lại một số cảm xúc bị mất khống chế.
Sau đó, cô lại cầm ly rượu lên, uống một hớp.
Chất lỏng lạnh lẽo, lướt qua cổ họng cô, tiến vào cơ thể cô…
Ừm, quả nhiên rất thoải mái.
Lúc này cô mới nở nụ cười: “Ha ha, Bắc Minh Thiện của các anh không phải vì tôi mà không cần Bùi Huyền Kim đâu…”
Bạch Điệp Quý nhướng mày, nở nụ cười xấu xa: “Ồ, vậy cậu ta lợi dụng cô để đẩy cô ta đi à? Chậc chậc, đúng là không có tình người mà, Bắc Minh Thiện, sao cậu nỡ đẩy một cô gái đáng yêu như Hạnh Nguyên ra làm bia đỡ đạn cho cậu chứ?”
Nói xong, anh còn nhìn Bắc Minh Thiện với ánh mắt sâu xa.
Cố Hạnh Nguyên không nghe ra ý tứ trong lời nói anh ta, lại ăn bít tết uống rượu vang.
Cô vừa bĩu môi, vừa vội vàng gật đầu phụ họa cho lời nói Bạch Điệp Quý, miệng nói không rõ lắm: “Đúng thế, anh ta không có tình người…”
Cố Hạnh Nguyên nói xong lại uống mấy ngụm rượu lớn.
Bạch Điệp Quý liếc nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của cô, cười đến vô tâm.
Đôi mắt đen trong sáng của cô bắt đầu không có tiêu cự, khẽ chớp lông mi dài cong vút, phát ra ánh sáng mờ ảo… sạch sẽ đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Không hiểu sao, khi anh nhìn vào đôi mắt này lại thất thần mấy giây.