Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 345: Cần Giáo Dục Dương Dương




“Ha ha, Trình Trình vẫn là rất quan tâm Dương Dương, sợ nhóc kia ở đây tịch mịch, để "Bối lạc " chơi cùng.” Bắc Minh Đông nói từ phòng tắm ra, trong tay của anh ta cầm hai cái khăn tắm, một cái khoác lên trên vai của mình, một cái khác nhẹ nhàng ném qua đầu Dương Dương.

Dương Dương tiện tay tóm được, cũng để trên vai giống Bắc Minh Đông.

Giang Tuệ Tâm nhìn hai chú cháu chật vật, nhíu mày lắc đầu, nghiêm khắc nói: “Hai người các con đều chơi mồ hôi khắp người, dùng khăn mặt lau lau là được rồi sao. Đi tắm lại rồi đi ăn cơm.”

Bắc Minh Đông cười hì hì nhìn Giang Tuệ Tâm, sau đó chào theo kiểu nhà binh: “YES, Madam!”

Dương Dương buông trái banh xuống, cũng học dáng vẻ Bắc Minh Đông, chào theo quân đội, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị: “YES, Grandmother!”

Sau đó bị Bắc Minh Đông véo dưới cánh tay, hai người nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Giang Tuệ Tâm thật sự là dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua Hình Uy nói: “Cậu xem đi, sau này nhà họ Bắc Minh vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”

Sau đó quay người đi vào phòng ăn.

Bắc Minh Thiện xử lý sự vụ ở tập đoàn, giữa trưa không về ăn cơm.

Trong nhà ăn, bát đũa chế tác tinh mỹ, thức ăn tỏa mùi thơm nức mũi đã bày bên trên bàn ăn.

Giang Tuệ Tâm cùng Phỉ Nhi ngồi vào bàn xong.

Hình Uy khoanh tay đứng sau lưng Giang Tuệ Tâm, đợi Bắc Minh Đông cùng Dương Dương đến đông đủ là có thể ăn cơm.

Chỉ chốc lát Bắc Minh Đông và Dương Dương tắm xong, từ trong phòng tắm ra, rất nhanh đã đến phòng ăn.

Bắc Minh Đông ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm.

Dương Dương quay đầu thấy Phỉ Nhi, cậu nhóc ghét nhất cô ta, dứt khoát cậu đi theo ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh Đông.

Lần này, một bên bàn có Giang Tuệ Tâm, Bắc Minh Đông còn cả Dương Dương ngồi, mà đổi diệnbên kia chỉ có mình Phỉ Nhi.

Dương Dương chơi với Bắc Minh Đông mệt rồi, cũng không đợi những người khác có động đũa hay không, tự bưng bát lên múc hai muổng cơm.

Bởi vì chỗ ngồi quá xa, đồ ăn đều tập trung trước mặt Giang Tuệ Tâm, nhóc căn bản là với không tới, dứt khoát đứng ở trên ghế, thân nhỏ ghé vào bên trên bàn ăn gắp thức ăn ăn.

Dương Dương ăn như vậy, cũng coi như lần đầu tiên trong lịch sử nhà họ Bắc Minh.

Giang Tuệ Tâm không nhúc nhích đũa, nhíu mày. Phỉ Nhi thấy một lần Giang Tuệ Tâm không vui, cô ta cũng không dám động đũa.

Vẫn là Bắc Minh Đông biết mẹ là bởi vì cái gì mà tức giận, anh ta cười hì hì một tay khoác lên vai Giang Tuệ Tâm: “Mẹ à, nghiêm mặt làm cái gì. Lúc ăn cơm vui vẻ lên chút. Nào con gắp cho mẹ miếng thịt.”

Gắp thức ăn cho Giang Tuệ Tâm xong, ôm Dương Dương đến chỗ Bắc Minh Thiện: “Cháu còn nhỏ, ngồi đằng sau như vậy làm gì, ở đây mới có thể gắp đồ ăn. Ăn nhiều một chút, hôm nay bà nội biết cháu đến, dặn đầu bếp làm thêm hai món. Còn không cảm ơn bà nội.”

Dương Dương cũng vẫn là nghe Bắc Minh Đông, để đũa xuống, ngậm lấy một miệng đồ ăn nói: “Cháu cảm ơn bà @#¥%......” Chữ đằng sau bị đồ ăn nuốt mất.

Giang Tuệ Tâm cũng chỉ đành nể mặt con trai, cầm lấy đũa nói: “Đều ăn cơm đi.”

Bắc Minh Đông ở bên cạnh lúc này mới âm thầm thở phào một cái.

Cơm nước xong xuôi, Hình Uy bởi vì có việc nên đi ra ngoài. Phỉ Nhi cùng một người làm trở về phòng của mình.

Trong đại sảnh chỉ còn lại có Bắc Minh Đông cùng Dương Dương.

Dương Dương không có thói quen ngủ trưa, Bắc Minh Đông cũng là tinh lực mười phần, hai người bọn họ đang ngồi ở trên ghế sofa coi phim hoạt hình.

Giang Tuệ Tâm vốn là muốn đi lên nghỉ ngơi, nhưng từ khi Dương Dương bước vào cửa nhà này, đủ loại hành vi đều để bà cảm thấy không thoải mái.

Hình Uy cầm lên, tự xem, càng xem nét mặt của anh ta càng ngưng trọng, sau đó anh ta không tin chỉ vào một cái tên bên trong tài liệu, nói với Bắc Minh Thiện nói: “Cậu chủ, nhân vật phía sau thao túng những người kia trắng trợn thu mua cổ phiếu chúng ta là anh ta!”

Bắc Minh Thiện gặt đầu: “Kỳ thật lúc Đã làm gia chủ nhà họ Bắc Minh, bà cần phải dạy một chút quy củ nhà họ Bắc Minh cho Dương Dương.

Bà ngồi vào trên ghế sofa, đưa tay cầm điều khiển ti vi ở trên bàn trà, tắt TV đi.

Dương Dương đang cao hứng nhìn, đột nhiên TV bị tắt, nhóc hơi tức giận.

Đang lúc muốn chuẩn bị phát cáu, đột nhiên nghĩ đến mình bây giờ đã không phải là ở nhà của mẹ, mà là nhà của lão ba chim chết.

Cơn giận nhỏ này cũng đành nuốt lại.

Nhóc quay đầu giương cặp mắt nhỏ cộp cộp nhìn Giang Tuệ Tâm, giật giật miệng nuốt lại lời muốn nói.

Giang Tuệ Tâm nghiêm túc nhìn Dương Dương nói: “Bắc Minh Tư Dương, ba đem cháu về nhà tổ ở, cháu cần học cách dung nhập với gia đình này. Cái này không giống như ở nhà mẹ của cháu không có lễ phép và không tuân quy củ.”

Nói xong, bà nâng chung trà bên trên bàn trà lên, uống một hớp nhỏ nói tiếp: “Nhà họ Bắc Minh ta, là danh môn vọng tộc ở Thành phố A, bất luận làm chuyện gì, ở đâu đều luôn phải nhớ kỹ, không thể làm mất mặt nhà họ Bắc Minh.”

Lúc Giang Tuệ Tâm chuẩn bị chính thức bắt đầu bài giảng quy củ nhà họ Bắc Minh, Bắc Minh Đông đưa tay xem đồng hồ, sau đó vội vội vàng vàng thu dọn một chút đồ đi ra phía cổng.

“Đông Đông, con đi đâu vậy?” Giang Tuệ Tâm vội vàng hỏi.

“Con suýt nữa quên mất, lần này về còn có một cái bữa tiệc xã giao phải đi, con không nghe mẹ đài cao khoác lác.” Nói xong, anh ta vừa đồng tình nhìn Dương Dương một chút sau nhanh chóng biến mất tại cổng.

Lúc này, trong đại sảnh trống trải, chỉ còn lại có Giang Tuệ Tâm cùng Dương Dương một già một trẻ hai người.

Giang Tuệ Tâm bắt đầu thao thao bất tuyệt đối Dương Dương nói về gia quy nhà họ Bắc Minh.

Hình Uy sau khi nhận điện thoại của Bắc Minh Thiện, vội vàng lái xe từ nhà tổ nhà họ Bắc Minh tới Tập đoàn Bắc Minh thị.

Rất nhanh anh ta đã đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc Bắc Minh Thiện.

Anh ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Bắc Minh Thiện an tĩnh ngồi đang làm việc sau cái bàn, ở trước mặt của anh là tài liệu đã điều tra mà anh ta đưa cho Bắc Minh Thiện.

Mặc dù anh ta chưa từng nhìn qua nội dung trong này, nhưng anh ta khẳng định Bắc Minh Thiện gọi mình tới là vì chuyện này.

“Cậu chủ, em tới rồi.” Hình Uy đi tới, đóng của kỹ lại, sau đó đi đến trước bàn làm việc.

Bắc Minh Thiện mặt không thay đổi nói: “Phần tài liệu này cậu xem qua chưa?”

Hình Uy lắc đầu: “Không có cậu chủ phê chuẩn, em không thể xem.”

“Vậy được, tôi bây giờ để cậu xem. Bắc Minh Thiện tiện tay ném tài liệu này tới trước mặt Hình Uy.

xảy ra sự việc, tôi đã bắt đầu hoài nghi anh ta, chỉ có điều tôi cần xác nhận lại mà thôi.”

Nói đến đây, anh lấy gói thuốc từ bàn làm việc rút ra một điếu thuốc để lên miệng.

Hình Uy nhanh chóng lấy ra cái bật lửa châm cho anh.

Bắc Minh Thiện hít một hơi thật sâu nói tiếp đến: “Không ngờ tiểu tử này nhanh như vậy đã ngóc đầu trở lại. Anh ta muốn đấu với tôi, tôi tiếp anh ta chơi đùa.” Anh nói đến đây, sự âm lãnh trong con ngươi hơi rút lại,

Nó truyền cho người khác một thái độ độc đoán không thể lay chuyển.

Hình Uy sắc mặt nghiêm túc nhìn Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, ý của anh là muốn em chuẩn bị sẵn sàng cùng người kia đấu sao?”

Bắc Minh Thiện lắc đầu: “Anh ta còn chưa đủ tư cách cùng tôi đấu, nếu như anh ta xuất hiện, như vậy đã rõ ai là người đưa tờ báo kia vào bệnh viện. Không ngờ bọn họ đây là chuẩn bị hy sinh tất cả để chiến thắng.”

Nói xong, anh từ trên ghế đứng lên, lách qua bàn làm việc đi tới cửa chính văn phòng.

Hình Uy lập tức đi theo, cũng mở cửa ra.

Bãi đậu xe dưới đất

Hình Uy đã khởi động chiếc màu đen Rolls-Royce Phantom: “Cậu chủ, chúng ta đây là đi đâu?”

Bắc Minh Thiện dập điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn: “Còn mấy ngày là tới hôn lễ của tôi và Phỉ Nhi, cậu dẫn tôi đi xem hiện trường hôn lễ.”

Hiện trường hôn lễ...... Hình Uy khẽ chau mày, bây giờ đã là lúc nào rồi, làm sao cậu chủ vẫn biểu hiện thong dong tự tại như cũ, hơn nữa còn nhàn rỗi để tâm suy nghĩ chuyện hôn lễ.

Thật là làm cho anh ta nghĩ mãi không thông, nhưng anh ta biết Bắc Minh Thiện đã có biểu hiện nhẹ nhõm tự tại, vậy nói rõ là đã nắm đại cục trong tay.

Nghĩ đến đây, Hình Uy nhả phanh xe, nhẹ nhàng đổ xăng, ô tô rất nhanh rời đi Tập đoàn Bắc Minh thị.

Cố Hạnh Nguyên cùng Trình Trình ăn cơm trưa xong, Trình Trình chủ động thu dọn lại cái bàn.

Nhìn Trình Trình nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, tuyệt không giống như là thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Bắc Minh nên làm.

Thu dọn xong bát đũa, cậu lại lôi hành lý của mình vào phòng ngủ.

“Mẹ ơi, những thứ này con thu dọn xong rồi, mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi.” Trình Trình nhìn Cố Hạnh Nguyên muốn giúp mình, tay nhỏ vội vàng gạt ra, sức mạnh quả thực là cực kỳ giống Bắc Minh Thiện.

Cố Hạnh Nguyên nhìn Trình Trình khẽ cười một tiếng, cô không ngăn cản.

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, nhìn màn hình lập tức lộ ra mỉm cười.

“Alo, Anna......”

Nhưng một giọng nói nhẹ nhàng kéo dài phát ra từ điện thoại:“Mẹ ơi mẹ ơi......”

“Ơi...... Cục cưng nhỏ của mẹ, có phải là nhớ mẹ rồi.” Cố Hạnh Nguyên nghe giọng kéo dài ấy, lập tức trong trong lòng ấm áp.

“Vâng...... Cửu Cửu rất là nhớ mẹ, cho nên ngày mai con sẽ ngồi máy bay đi tìm mẹ.” Cửu Cửu nói.

Cố Hạnh Nguyên sững sờ, sau đó ôn nhu nói với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ của mẹ, có thể để mẹ Anna nói chuyên với mẹ không.”

Một lát sau, nghe được điện thoại kia truyền đến tiếng bước chân: “Nguyên, ngại quá tớ đang thu dọn hành lý.”

Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: “Nghe bảo bối nhỏ bảo ngày mai hai người sẽ đi máy bay tới, là thật sao?” Cô chỉ là cần xác nhận một chút, cũng may bây giờ đã không có quan hệ gì với Bắc Minh Thiện, thậm chí có lẽ cũng không còn lui tới.

Anna nhẹ gật đầu: “Qủa thật tớ chuẩn bị thu dọn xong thìgọi điện thoại cho cậu, chỉ có điều Cửu Cửu vừa nghe đến muốn về nhà, không chịu nổi gọi điện thoại cho cậu. Chúng tớ trở về có phải là quá đột ngột, hay bọn tớ đến lúc đó ở trong khách sạn mấy ngày, chờ cậu xử lý xong chuyện với Bắc Minh Thiện tớ lại đưa Cửu Cửu qua?”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu ngày mai lúc nào đến sân bay, tớ cùng Trình Trình đi đón các cậu.”

“Hửm? Cậu ra đón bọn tớ, không lo lắng Bắc Minh Thiện sao?” Anna hơi lo lắng nói.

“Ha ha, còn lo lắng anh ta làm cái gì, tớ và anh ta hôm qua giải quyết xong rồi. Cụ thể chuyện gì xảy ra chờ ngày mai cậu đến tớ kể cho cậu. Đúng rồi, còn có một tin tức tốt bây giờ Trình Trình ở với tớ.”

“Ha ha, vậy phải chúc mừng cậu một chút, đợi đến ngày mai Cửu Cửu trở về, cậu xem như cả nhà đoàn tụ.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe đến cả nhà đoàn tụ, không khỏi lại ngĩ đến Dương Dương, cô khẽ thở dài một hơi nói: “Có chuyện gì đợi đến khi về hẵng nói đi, cậu và Cửu Cửu ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn a.”

“Uh, ngày mai gặp..”

Cố Hạnh Nguyên cất điện thoại, trong lòng vui không tả xiết.

“Mẹ, vừa rồi ai gọi điện thoại tới.” Trình Trình đã thu dọn đồ vật cũng hòm hòm.

Cậu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, hẳn là có chuyện tốt gì.