Vẫn là lần đầu tiên Dương Dương nhìn thấy loại xe giống nhà như thế này, mới lạ quá trời. Cậu ngó dọc ngó ngang, một lát chạy vào trong buồng lái, một lát lại lẻn vào trong buồng ngủ, quỳ gối trên giường, bàn tay nhỏ bé bám vào khung cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe.
Cuối cùng, cậu quay đầu nói với Cổ Hạnh Nguyên: “Mẹ, con cũng muốn có một chiếc xe như vậy”
Noton ở trong buồng lái thò đầu ra đằng sau nhìn, mỉm cười: “Vậy cháu phải cố gắng lên, học tập cho thật giỏi, đợi đến khi lớn rồi cố gắng kiếm tiền để mua chiếc xe này, đến lúc đó có thể chở mẹ cháu du lịch khắp thế giới”
Cổ Hạnh Nguyên cũng cười hi hi nói: “Noton, anh đừng nghe thằng bé nói, nó cũng là nhất thời hứng khởi, không nổi mấy ngày là sẽ quên thôi”
“Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta phải lên đường rồi”
“Kít...” Chỉ thấy cửa khoang xe từ từ đóng lại, buôm che năng phía trên cửa xe cũng tự động thu vào trong xe.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh bàn ăn nhỏ, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhà xe chậm rãi khởi động, sau khi quay đầu xe ngay tại chỗ, xe chạy về nơi xa trên con đường nhỏ phủ đầy cây xanh.
Đường trong rừng gồ ghề nhấp nhô, nhưng không thể phủ nhận, Noton lái xe vô cùng vững vàng.
Cố Hạnh Nguyên ngắm nhìn cây xanh đang không ngừng lùi về phía sau, cô lại vô tình nhìn thấy một tấm gỗ nhỏ ở bên cạnh cái tủ gần cửa đối diện với mình, trên đó dùng đinh tán ghim rất nhiêu ảnh chụp, tầng tầng lớp lớp.
Cô không nhịn được đi đến ngắm nhìn.
“Noton, xem ra anh rất thích du lịch nhỉ” Cố Hạnh Nguyên vừa cẩn thận ngắm nhìn vừa nói.
“Ha ha, đúng vậy, cô có phát hiện ra không, phía sau trong những bức ảnh kia đều có chiếc xe này” Noton nhắc nhở cô.
Lúc này Dương Dương cũng chạy đến, cùng ngắm nhìn ảnh chụp với Cố Hạnh Nguyên.
“Oa! Cực giỏi, chú Noton, có phải chú vẫn luôn lái chiếc xe này đi du lịch khắp thế giới không?” Trong mắt Dương Dương dần lộ vẻ hâm mộ và ngóng trông.
“Ha ha, đương nhiên rồi”
Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương lật xem từng bức từng bức một: “Trước tháp Eiffel ở Paris, chân núi Phú Sĩ ở Nhật Bản, bên trong công viên Yellow Stone ở Mỹ, bên cạnh chuột túi lớn trên đồng cỏ bao la ở Australia, còn cả sa mạc rộng lớn cát vàng ngập trời ở Châu Phi... Đều để lại dấu chân của Noton và xe của anh ta.
Dương Dương gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Chú Noton, cháu từng nghe thầy giáo nói, phân đất của năm châu lục lớn trên thể giới không nối nhau, vậy chú dùng cách gì lái xe đến đó chứ?”
Vừa hỏi vấn đề này, Cố Hạnh Nguyên hơi sửng sốt, ở trường học Dương Dương không cõ gảng học tập là chuyện khiến cô đau đầu nhất, không ngờ thế mà thẳng bé còn biết năm châu bốn biển.
Noton giả bộ hít sâu một hơi: “Vấn đề cháu hỏi thật sự làm khó chú rồi. Vậy bây giờ chú lại hỏi cháu một câu, nếu như cháu đi tìm mẹ, nhưng có một con sông ngăn cản đường đi của cháu, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”
Dương Dương trả lời ngay lập tức: “Cái này mà cũng coi là câu hỏi sao, chuyện này dễ xử lý thôi, cháu đi câu qua đó”
“Vậy con sông này rất rộng, không có câu thì phải làm sao đây?” Noton tiếp tục đặt câu hỏi.
Dương Dương lại gãi đầu: “Cháu sẽ chèo thuyên qua đó”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười hỏi: "Vậy con nói xem, những nơi này không nối, chú Noton đi qua như thế nào?”
“Vậy nhất định là chú ấy chèo thuyền qua đó rồi” Dương Dương thốt lên.
Dương Dương hồn nhiên trả lời khiến cho Noton không nhịn được cười vui vẻ: “Ha ha... biển rộng lớn như vậy, chú cũng không có sức chèo thuyền qua đó.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ xoa đầu Dương Dương: “Ngoại trừ tự chèo thuyên ra, trên biển còn có tàu thủy to lớn có thể đi qua. Chú Noton chính là ngồi tàu thủy lớn qua đó”
Dường như Dương Dương còn muốn lên tiếng hỏi vấn đề khác, nhưng lại bị Cố Hạnh Nguyên cắt ngang: “Được rồi, bình thường lúc nào con cũng ra vẻ hiểu biết, sao hôm nay lại biến thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi. Không nên quấy rây chú Noton lái xe nữa”
Noton lái xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con trong buông xe, khóe miệng hơi cong lên.
+
Dựa theo vị trí cơ bản và tên gọi con đường mà Hình Uy nói, phối hợp với hệ thống GPS hướng dẫn, rất nhanh Noton đã lái xe đến gân địa điểm mà Hình Uy nói.
“Cô Cố, chúng ta sắp đến nơi hẹn với bạn cô rồi” Noton nói.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên đang ôm Dương Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bọn họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xem ven đường có bóng dáng của Hình Uy hay không.
Năm phút trôi qua.
“Mẹ, mẹ nhìn xem chú đầu bếp đang ở phía trước, còn có Trình Trình và "Trái Banh?” Tay nhỏ của Dương Dương hưng phấn chỉ vào một nhỏ một lớn và một chó đứng ở ven đường.
“Trái Banh? Thoạt nghe cái tên này rất thú vị” Noton nói.
Cố Hạnh Nguyên xấu hổ mỉm cười: “Thật ra là Dương Dương đặt bừa tên cho chó. Đúng ra tên của nó là Bối Lạp”
Noton gật đầu: “Hóa ra là như vậy”
Nói xong, anh ta thả lỏng chân ga, khẽ phanh xe lại.
Xe chạy càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại trước mặt Hình Uy và Trình Trình.
“Kít.." Cửa khoang xe lại mở ra lân nữa, Dương Dương phi như bay xuống xe, sau đó Cố Hạnh Nguyên cũng xuống theo.
“Mẹ..” Trình Trình vừa thấy Cố Hạnh Nguyên, lập tức dang hai cánh tay nhỏ bé, chạy về phía cô.
Vốn từng nghĩ có lẽ đời này sẽ không còn được gặp lại Trình Trình nữa, giờ phút này hai mẹ con lại gặp nhau, mắt Cố Hạnh Nguyên đã ươn ướt.
Vội vàng cúi người ôm lấy Trình Trình.
“Thật không ngờ, cô Cố có hai đứa con song sinh, thật sự rất may mắn” Noton nói xong, ưu nhã đi xuống xe.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười giới thiệu con trai đang ôm lấy mình cho Noton: “Đây là con trai cả Trình Trình của tôi”
Trình Trình ngoan ngoãn chào Noton.
Hình Uy đứng cạnh đánh giá Noton, dung mạo thanh thoát tựa không đỉnh bụi trần khiến anh ta cũng phải thâm giật mình.
Dường như Noton đã quen biểu cảm của người khác khi nhìn thấy mình, anh ta chủ động vươn tay với Hình Uy, sau đó quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, chắc hẳn vị này chính là ngài Hình Uy vừa rồi nói chuyện với tôi nhỉ”
Sau đó anh ta tự giới thiệu mình: “Chào ngài Hình Uy, tôi chính là Noton, là người vừa rồi nói chuyện với anh”
Hình Uy chợt cảm thấy dường như mình hơi thất lễ, vội vàng vươn tay ra: “Rất vui được gặp anh, còn phải cảm ơn anh thu nhận và giúp đỡ đưa cô chủ và cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi trở về”
“Ngài Hình Uy không cần khách sáo như vậy, giống như lời tôi đã nói với cô Cố ở trong rừng cây, ra ngoài đều là bạn bè, ai cũng không chắc chắn được rằng sẽ không gặp khó khăn, tôi chỉ làm chuyện trong khả năng của tôi mà thôi. Nếu như khi tôi gặp cô Cố, các anh cách xa ngàn dặm, vậy có lẽ tôi cũng lực bất tòng tâm”
Noton nói rất tự nhiên, cũng rất dí dỏm, khiến cho Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều bật cười.
“Được rồi, tôi đã đưa các cô đến nơi an toàn, tôi cũng nên tiếp tục hành trình của mình. Vậy tạm biệt mọi người, có duyên sẽ còn gặp lại” Nói xong Noton xoay người đi về phía buồng xe.
Dường như Dương Dương có chút không nỡ, cậu vội vàng chạy mấy bước, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần Noton.
Noton quay đầu, nhìn thấy là Dương Dương thì dừng bước, quay người mỉm cười hỏi: “Dương Dương, cháu còn có chuyện gì sao?”
Dương Dương ngửa đầu nói: “Đùi gà nướng chú làm ăn rất ngon, lần sau gặp mặt chú nhất định phải dạy cháu đó”
Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình lập tức đen mặt.
Noton mỉm cười nói: “Được”
Dường như Dương Dương vẫn chưa hài lòng, ngón tay nhỏ duỗi lên thật cao: “Chúng ta ngoéo tay”
Noton gật đầu cúi người, duỗi ngón tay ngoéo với ngón tay nhỏ của Dương Dương.
Lúc này Dương Dương mới hài lòng, vẫy tay tạm biệt Noton đã trở lại xe: “Chú xinh đẹp, nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta nhé”
x*
Noton lái nhà xe của mình chạy ngày càng xa, cuối cùng biến mất tại nơi cuối chân trời.
“Cô chủ, chúng ta trở vê đi” Hình Uy nhìn Cố Hạnh Nguyên vẫn đang dõi về phương xe, nhỏ giọng nhắc nhở.
Người giống như Noton đứng ở trước mặt, có người phụ nữ nào sẽ không nhìn nhiều thêm mấy lần chứ.
Cố Hạnh Nguyên cũng như vậy, sau khi nghe thấy Hình Uy nhắc nhở mới lấy lại tinh thân: “Được, chúng ta trở về”
Trên đường trở về, Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ hỏi Dương Dương: "Vì sao con gọi chú Noton là chú xinh đẹp vậy?”
Dương Dương nói đến là hùng hồn: “Đầu tiên, con cảm thấy gọi là chú Noton có chút khó đọc, sau đó, mẹ không cảm thấy chú ấy rất đẹp sao, đẹp hơn chú ba, lại càng đẹp hơn lão ba chim chết. Người đẹp như vậy, con cảm thấy nên gọi chú ấy là chú xinh đẹp”
Dương Dương làm sao vậy, chỉ tiếp xúc với Noton mấy tiếng ngắn ngủi, sao khi nói chuyện lại rõ ràng mạch lạc như vậy, hơn nữa còn không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Sau đó, Dương Dương ngồi xuống xoa đầu nhỏ của Bối Lạp: “Trái Banh, hôm nay mày lập công, trở về tao cho mày ăn lương khô”
“Gâu gâu..” Bối Lạp vui sướng phe phẩy cái đuôi.
Sau đó Dương Dương tỏ vẻ nghiêm túc nói với nó: “Trái Banh, có phải mày nên cân nhắc vấn đề giảm cân rồi không, vừa rồi ném mày lên, mày biết tốn bao nhiêu sức lực của tao rồi không? Hơn nữa, tao định chuẩn bị thay đổi triệt để cho mày, để mày hoàn toàn thoát khỏi hình tượng loài chó”
Bối Lạp nghe xong, cái đuôi nhỏ lập tức cụp xuống: “Ô..”
Cả nhóm người đi trên con đường trở vê nông trại.
“Mẹ, trong lúc mọi người đuổi theo Bối Lạp đã xảy ra chuyện gì?” Trình Trình không nhịn được hỏi.
Không đợi Cố Hạnh Nguyên lên tiếng, Dương Dương đã cướp lời: “Đây là một câu chuyện dài, hai kẻ buôn người kia muốn ăn “Trái Banh, còn muốn bán em và mẹ làm vợ và con trai cho người ta. Sau đó vẫn là em lanh lợi, dẫn tên béo kia nhảy xuống hổ, rôi ném “Trái Banh ra ngoài đi mật báo cho mọi người. Sau này chính là mẹ biến thành một nhà ảo thuật, giống như David.Copperfield ở trên tivi đó, sử dụng thuật trốn chạy. Cuối cùng chính là em và mẹ thành công chạy trốn, gặp chú xinh đẹp”
“Dương Dương, con qua đây” Cố Hạnh Nguyên gọi Dương Dương đến bên cạnh mình, cúi người lấy tay sờ lên trán cậu, sau đó lại sờ trán mình. Tự nhủ: “Thằng bé này làm sao vậy, không nóng mà”
Chớ trách Cố Hạnh Nguyên có động tác như vậy, đoạn tống kết quá trình của Dương Dương có thể nói là lời ít mà ý nhiều, không hề nói nhảm câu nào: “Mẹ, sưng sao?” Dương Dương không hiểu hỏi.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Không có gì, chúng ta mau về nhà đi. Có lẽ bây giờ ba con cũng đang nóng ruột đến mức giận sôi lên rồi”
Lời này không sai, giờ phút này Bắc Minh Thiện đúng là đang giận sôi lên trong căn nhà dưới lòng đất, nhưng không phải nóng ruột, mà là tức giận.
Chuyện này vẫn là phải kế từ sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi nhà ăn.
Phỉ Nhi thành công chọc cho Cô Hạnh Nguyên tức giận rời khỏi nhà ăn, hơn nữa Dương Dương và Trình Trình đều chạy ra ngoài.
Lúc này trong nhà ăn chỉ còn hai người Phỉ Nhi và Bắc Minh Thiện trong nhà ăn.
Tất nhiên trong lòng Phỉ Nhi vui như mở cờ, cô ta vừa ăn cơm vừa hỏi Bắc Minh Thiện chuyện hôn lễ sẽ tổ chức như thế nào.
Giờ phút này Bắc Minh Thiện đâu còn tâm trạng gì nữa, chỉ không tập trung trả lời qua loa có lệ từng câu hỏi.
Càng về sau, anh không kiên nhẫn nghe nổi nữa, bởi vì suy nghĩ của anh cũng không đặt ở hôn lễ với Phỉ Nhi, mà đều đặt ở trên người Cố Hạnh Nguyên và chuyện ngoài ý muốn ở nông trại.
Anh vội vã ăn bữa sáng cho xong, bỏ lại một mình Phỉ Nhi ở trong nhà ăn.
***
Bắc Minh Thiện ra khỏi nhà ăn, sau khi dùng khăn giấy lau sạch sẽ vụn đồ ăn bên miệng, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tiện tay cầm quyển sách lên xem.