Bắc Minh Thiện bế Cố Hạnh Nguyên đi tới bãi biến, gió biển trong lành thổi tóc cô tung bay.
Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu.
Phía xa là đường chân trời và bầu trời xanh thẳm tiếp xúc với nhau, đám mây trắng nhở nhơ trôi, chim hải âu hót, nhẹ nhàng bay liệng trên mặt biển giao hòa với nhau tạo thành một bản nhạc tuyệt vời trong trời đất.
Cô miễn cưỡng rúc vào trong khuỷu tay của anh, cười hỏi: “Anh không cảm thấy bãi biển Sabah còn đẹp hơn thành phố A rất nhiều sao?"
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm tỳ lên trên đỉnh đầu của cô và nhìn về phía xa.
Ánh trời chiều nhuộm đỏ mây tía giăng đầy trời, nhuộm đỏ rặng đá ngâm gần bên bờ. Những cánh buồm lướt trên mặt biển giống như được tô điểm thêm một lớp vảy vàng, lúc này biển rộng phủ thêm một màu hồng.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng anh lại cảm thấy: “Không bằng thành phố A“
"Hả? Vì sao?"
Đốt ngón tay anh nhẹ nhàng nâng căm của cô, khóe miệng cong lên có chút xấu xa lại ái muội: “Bởi vì bãi biển kia... có em...”
Nhìn gương mặt anh được ráng mây đỏ tôn lên càng thêm đẹp trai, trái tim cô chững lại một nhịp.
Bỗng nhiên cô nhớ tới tình cảnh hơn hai năm trước, vào tối sinh nhật đó, anh và cô triên miền ở bãi biển...
Cũng chính là tối đó, anh tặng cô món quà tốt nhất trong cuộc đời này - cô nhóc.
Đồng thời đó cũng là đêm dịu dàng cuối cùng của cô và anh. Qua hôm sau, cô lại mang theo Dương Dương bay sang Australia.
Từ đó về sau, bọn họ đi ngược hướng, anh cực hận cô...
Cổ họng Cố Hạnh Nguyên bồng nhiên hơi căng lên: "Bắc Minh Thiện, anh nói sau đêm đó sẽ tặng cho tôi một món quà, là gì vậy?"
".." Anh im lặng một lát, ánh mắt thoáng buồn bã, hôn phớt lên gò má của cô và khẽ thì thâm: “Đã không còn nữa..."
Giây phút lúc anh biết cô bỏ anh lại và chạy trốn với Bắc Minh Diệc Phong, anh đã hoàn toàn phá bỏ bức tranh vẽ trên tường định tặng cho cô!
Cho dù cuối cùng anh mới hiểu ra, hóa ra cô chỉ mang con lẩn trốn, nhưng anh vẫn không nén được cơn giận!
Hóa ra cô còn lừa gạt anh nhiều điêu như vậy...
"Xin lôi... Cô bỗng nhiên nói.
Thân kinh anh căng ra, theo bản năng ôm chặt cô vào trong lòng...
Gió biển dịu dàng mang theo từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, những đôi nam nữ thoải mái chơi đùa trên bờ biển, trong ráng mây đỏ.
Giờ phút này, bọn họ không nói gì nữa.
Dường như cả hai đều ăn ý, không muốn bởi vì oán trách đau xót trong quá khứ mà phá hỏng sự tốt đẹp lúc này...
Phải thừa nhận, giấc mơ này của Bắc Minh Thiện được dệt tương đối thành công.
Ngay cả cô cũng suýt nữa lạc mất phương hướng trong đó, không có cách nào thoát ra...
Mà tâm trạng của cô lại giống như mặt trời lặn, ánh chiêu tuy đẹp nhưng đã sắp hoàng hôn.
Mỗi giây phút tốt đẹp bên anh đều chỉ giới hạn trong một tháng, từng giây từng phút đang biến mất.
Trong đầu cô hiện lên gương mặt tươi cười non nớt của con gái, cô lặng lẽ nói thâm -
Xin lỗi, Bắc Minh Thiện, tha cho tôi còn muốn giấu anh một bí mật nhỏ...
Buổi tối, sau khi trở lại giường lớn trong khách sạn, cô đã ngủ thật say trong vòng tay của anh...
Trong mơ màng, cô bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó đang di chuyển trên ngực cô, nhẹ nhàng, ngứa ngáy.
"Hừ..." Cô khẽ hừ một tiếng, theo bản năng giơ tay vỗ qua.
Bốp.
"A..." Một tiếng hít sâu vang lên.
Cô theo phản xạ mở mắt ra, giơ tay bật đèn bên giường...
Lúc này cô mới nhìn thấy nằm ở trên ngực cô không ngờ là đồ ngốc Bắc Minh này!
Trước ngực chợt có cảm giác lạnh!
"Bắc Minh Thiện! Tên háo sắc đáng chết nhà anh tự nhiên đánh lén tôi!"
Cô vội vàng kéo chặt áo ngủ, không để lộ ra chút cảnh xuân nào, dịch người không cho anh tới gần, vẻ mặt "Phòng cháy, phòng trộm, phòng quỷ háo sắc sắc!
"Hạnh Nguyên à.." Bắc Minh Thiện mở to đôi mắt quyến rũ, lẩm bẩm: “Tôi muốn..."
"Không được!" Cô nói đầy vẻ chính nghĩa, cho dù sa vào trong sự cưng chiều, quan tâm của anh nhưng tuyệt đối không có nghĩa là cô không tỉnh táo, cô không phải là vợ anh!
"Tôi vừa kiểm tra, em đã sạch sẽ.." Anh dịch về phía cô thêm một chút.
Cô lại lùi vào bên giường một chút.
Vẻ mặt “sốc”: “Khốn kiếp, không ngờ anh.." Lén kiểm tra cô! Mà cô tự nhiên quên phải lót một cái băng vệ sinh...
"Hạnh Nguyên à, đừng chống lại tôi nữa... Hắn giơ cánh tay qua và ôm chặt cô vào trong lòng.
Lại đau đớn vì bị cô giãy giụa làm động tới vết thương: “A... Đau...”
Cô sợ đến mức tụt tay lại: “Kéo đau anh rôi à?"
Ai bảo anh bị thương là do chắn cho cô chứ.
"Ừ.." Anh rúc vào trong bầu ngực cao đầy của cô giống như một con chó nhỏ, hít mùi thơm của cô: “Hạnh Nguyên à, làm thế nào đây? Tôi không chịu nổi khi em ngủ ở bên cạnh tôi mà không thể làm gì... Em có biết điều này là chuyện dày vò thế nào đối với một người đàn ông bình thường không..."
Hơn nữa, người phụ nữ này còn là người mà anh tốn hết tâm tư nhét vào trong lòng để che chở nữa.
Dây thần kinh của cô căng ra: “Vậy anh với Phỉ Nhi của anh thế nào?"
Trong giây lát, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Anh theo bản năng nhíu mày, uể oải lặng lẽ liếc nhìn cô: “Cô ta còn lâu mới giống em!"
Ít nhất, anh thậm chí còn chẳng muốn kéo tay Phỉ Nhi nữa là chạm vào cái khác.
Trong lòng cô cười gượng. Đúng vậy, Phi Nhi được anh cưới hỏi đàng hoàng, còn với cô là vụng trộm cưới thay.
"Bắc Minh Thiện..." Giọng cô run run, hỏi: “... Vậy sau tôi, anh đã từng chạm vào người phụ nữ khác chưa?”
Dường như ý thức được vấn đề này rất ngốc, cô lại vội vàng nói: “Thôi quên đi, cứ coi như tôi chưa hỏi...
Cô nói xong dịch người, muốn xoay lưng vê phía anh, lại bị anh ôm chặt hơn -
"Không!" Anh gân như không cần suy nghĩ đã buột miệng nói ra: “Em biết tôi có tính nghiện sạch... Em biết tôi chỉ thích mùi của em... Em biết tôi muốn giữ lấy em bao nhiêu không... Hạnh Nguyên, em nên biết... Tôi muốn yêu em...
Giọng nói dịu dàng của anh đã kích thích đầu dây thần kinh của cô...
Rầm một cái, trái tim đề phòng của cô dường như bị thứ gì mở ra một lỗ thủng...
Anh lại ngang ngược bước vào chiếm lấy trái tim cô như vậy.
Anh thì thâm, đôi môi ấm áp cứ thế phủ xuống... từng centimét, yêu thương dịu dàng mà lại cưng chiều, tinh tế giăng kín trên làn da của cô.
"." Cô bị động nhắm lại mắt, trong lòng rung động.
Mặc dù biết mỗi lần anh nói "Yêu", đều ép cho tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nhưng cô vẫn sẽ không ngừng mê mẩn...
Trên đời này, nếu có người có thế chống lại tình yêu, vậy tuyệt đối không phải là cô.
Từ sau khi biết được mình không phải là con gái ruột của nhà họ Cỡ, cô đã là một linh hôn không có chốn về, tâm linh không người gửi gắm...
Có thể được một người che chở trong lòng bàn tay là khát vọng của cô suốt hai mười mấy năm qua.
"Bắc Minh Thiện... Tắt đèn được không?" Cô run rấy nói, không muốn để anh nhìn thấy sự mâu thuẫn và ngượng ngùng của cô.
"Không được. Tôi muốn nhìn em, thấy tất cả của em..." Ánh mắt thâm trầm của anh lóe lên tia lửa.
"Đừng nhìn..." Cô quay đầu qua chỗ khác, không muốn ngay cả chút tôn nghiêm ãy cũng bị anh cướp mất.
"Đừng sợ... Hạnh Nguyên à, tôi thích mọi thứ của em... Thích em trắng trẻo... thích sự đẫy đà..." Anh thở ra đầy ái muội: “Càng thích nơi nào đó mềm mại của em...
"Đừng nói nữa... Gương mặt cô đã nóng bừng.
"Ha ha ha..." Anh khẽ cười và xoay người bao phủ xuống...
Ngoài cửa sổ, sóng biển Sabah vô vào bờ.
Mặt trăng lưỡi liêm cũng thẹn thùng che mắt.
Bên trong phòng đang muốn trình diễn một cảnh nóng như lửa... lại bị một tiếng hét chói tai làm cho thoáng ngừng lại!
”A a a... Chờ! Chờ đã... Cố Hạnh Nguyên nhéo cơ bắp rắn chắc của anh theo phản xạ.
"Hử?" Anh buồn bực hừ một tiếng, thái dương đây mồ hôi, nhẫn nhịn rất vất vả.
"Không được... Không được.." Cô vội vàng đẩy anh ra.
"Sao vậy?" Anh bực bội. Chỉ còn thiếu một bước qua cửa mà người phụ nữ này lại đột nhiên nói không được?
Anh không đồng ý được, em trai của anh đã kiểng chân mong chờ để được xung phong vào trận địa đấy!
Không quan tâm, anh lại xoẹt xoẹt chuẩn bị công thành chiếm đất thôi...
"Không được! Bắc Minh Thiện... Cô nhăn mặt nhíu mày, có phân khó mở miệng, lắp bắp nói: “Tôi... cái đó của tôi... tới rôi...
"Cái gì?" Anh sửng sốt.
"Kinh nguyệt ấy... Cô khẽ nói.
"Không phải đêm giao thừa mới đến à! Đã mấy ngày.." Trước đó anh kiểm tra qua, quả thật sạch sẽ mà.
Cô dời mắt, không dám nhìn vào đôi mắt lóe sáng của anh: “... Chưa, chưa sạch hẳn..."
Anh vội vàng đứng dậy, nâng cô lên nhìn.
Quả nhiên máu đỏ như rót... nhuộm trên ga trải giường màu trắng!
"Shit!" Anh khẽ rủa một tiếng! Trừng mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô và đôi mắt chim ưng bỗng nhiên híp lại, trâm giọng hỏi: “Mới tới à?"
".." Cô chớp chớp mắt vài cái: “A... Không, không phải.. "
"Thật không phải sao?" Anh nhướng mày, khóe miệng lộ ra sự nguy hiểm.
Tìm cô thắt lại, cắn môi, không lên tiếng.
"Đáng chết!" Nhìn vẻ mặt của cô là anh lập tức hiểu rõ: “Người phụ nữ này, em..."
Anh giận đến mức đốt ngón tay lướt nhẹ qua sợi tóc rối: “Của em mới tới đúng không? Nói vậy, đêm giao thừa đó em căn bản là lừa tôi hả?!"
Thiện gia điên rồi, nhớ tới cảnh tượng chật vật đêm đó khi đi tới cửa hàng tạp hóa mua băng vệ sinh, bị cảnh sát bắt!
"Má nó... tôi thật muốn bóp chết người phụ nữ này!" Anh tức giận thốt lên một câu.
Sau khi trừng mắt nhìn cô ba giây, anh đứng dậy, nơi nào đó của cơ thể không được giải phóng đang đau đớn khó chịu.
"Vậy... Con ngươi của cô thoáng co lại: “Anh muốn đi đâu?"
"Dập tất lửa!"
"Á.." Cô căn môi, muốn cười lại không dám cười, chỉ đành cố nhịn xuống: “Này, tôi muốn nói, anh đừng làm ướt vết thương đấy...
Rầm.
Trả lời cô là tiếng dập mạnh cửa.
Bắc Minh Thiện xông vào phòng tắm gân như chạy trốn.
Sau đó, trong phòng trở lại yên lặng...
Cố Hạnh Nguyên buồn cười "phì" một tiếng, đã cười ra thành tiếng...
Cám ơn trời đất, vào thời điểm quan trọng "kinh nguyệt" vẫn thật sự nỗ lực!
Cô cong môi và rời khỏi giường, khẽ hát rôi đi vào phòng vệ sinh...
Trong phòng tắm, Bắc Minh Thiện đứng ở dưới vòi phun nước, tránh vết thương trên vai, liều mạng tắm nước lạnh.
"Người phụ nữ đáng chết, cứ chờ đây cho tôi!"
Sau đó, chuyện này... kết thúc vì Cố Hạnh Nguyên lót lên miếng băng vệ sinh đáng yêu mềm mại rồi ngủ say.
Quan trọng là cô gái này hoàn toàn không ngại bên cạnh có ai nằm, còn đặc biệt nằm giang tay giang chân ngủ phải gọi là cực thoải mái đấy.
Cho nên Thiện gia nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô gái này rất lâu sau đó vẫn khó có thể ngủ được...
Đây xem như là chuyến đi tuân trăng mật ngọt ngào nhất nhưng cũng tra tấn nhất trong cuộc đời anh.
Thiện gia căm giận nằm xuống.
Trong bóng đêm, đột nhiên có tiếng cười mớ êm ái vọng qua tai anh.
Anh chợt mở mắt ra, mới phát hiện ra cô gái này không biết đang có giấc mộng gì đẹp mà nhe răng cười đến là vui vẻ...
Anh lại trừng mắt nhìn cô: “Xem như em lợi hại!"
Cuối cùng anh cũng hiểu được khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là kẻ còn người mất mà là người mình yêu nhất nằm ở bên cạnh mình lại không thể chiếm được!
*
Buổi sáng, một mặt trời mới vừa nhô lên, mọi vật bừng tỉnh lại.
Những tiếng chuông điện thoại gấp gáp làm Bắc Minh Thiện đang ngủ không sâu phải giật mình tỉnh giấc.
Anh đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi ra ban công nghe điện thoại...
Chờ tới lúc anh về phòng thì Cố Hạnh Nguyên đã dậy rửa mặt.
"Hôm nay phải về rồi.
"Hả?" Cô vẫn còn nhét bàn chải đánh răng trong miệng.