“Ya..” Anh hít vào một ngụm khí lạnh: “Cắn đau tôi rồi!”
Kỹ thuật hôn của người phụ nữ này tệ đến mức nào, Thiện gia đã sớm được thử!
Nhưng anh đã nghiện mất rồi!
“Ô ồ... vậy tôi sẽ nhẹ lại một chút..”
Sau đó môi cô lại phủ xuống, ôm lấy đầu anh, cố ý chắn tâm nhìn của anh, vừa hôn vừa cởi giày.
Anna nhìn thấy đôi giày bị vứt xuống lập tức hiểu ý.
Bịt miệng bé con, lén lút chui ra từ dưới gầm giường, quỳ trên mặt đất rồi di chuyển...
“A... thế này mà gọi là nhẹ à?” Người đàn ông trên giường không bình tĩnh được nữa.
“.. Ừm... như này được chưa..” Cô mân mê một lúc.
“Uida... đau..."
*
Bên trong phòng, những nụ hôn vẫn tiếp tục.
Anna bế bé con, mặt đỏ tim đập khi nghe cuộc trò chuyện của họ...
Nhân lúc Cổ Hạnh Nguyên hôn Bắc Minh Thiện đến sắp thiếu dưỡng khi...
Anna mới bò ra cửa, nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cuối cùng nhanh chóng đưa nhóc con rời khỏi hiện trường...
“Mẹ... mẹ...
Nhóc con gọi liên tục suốt chặng đường, bàn tay nhỏ bé quờ quạng lung tung: “Cô Anna, mẹ bị [Quỷ Toilet] ăn rồi, Cửu Cửu phải đi cứu mẹ..”
Anna bế cô nhóc chạy ra ngoài: “Cửu Cửu ngoan, mẹ sẽ không sao đâu, nghe lời cô Anna, chúng ta về nhà trước, được không?”
“Không được! Tên [Quỷ Toilet] đó đáng ghét lắm! Nói Cửu Cửu là bạch tuộc nhỏ, là cá biển lại còn nói là cún con! Cửu Cửu hận hẳn..” Cửu Cửu vẫn còn nhỏ nhưng lại thù dai đó nha.
“." Anna không khỏi bật cười: “Đúng thế, vừa nãy Cửu Cửu đi ra quân đúng không?”
“Hừ..” Cô gái nhỏ bĩu môi: “Đêu là do [Quỷ Toilet] hại!”
“Haha, vậy theo cô Anna về nhà thay quân áo trước! Nếu không Cửu Cửu có mùi khó chịu sẽ không có bạn nam nào thích đâu!”
“Nhưng mà... mẹ..” Nhóc con vẫn xoắn xuýt.
“Đừng sợ, Cửu Cửu ngoan, ngủ một giấc thật ngon, sẽ được gặp lại mẹ nhanh thôi...”
Anna vừa dỗ dành vừa đưa Cửu Cửu ra khỏi biệt quán.
Điều cô ấy không biết là, phía sau luôn có một đôi mắt hiền từ, cảm động, mong chờ dõi theo hai người...
Đến khi bóng họ biến mất, Dư Như Khiết mới đưa tay giả lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má...
Thầm nghĩ: Thiện, con đã biết mình có một cô con gái đáng yêu chưa? Cửu Cửu thật sự rất đáng yêu... giống như một thiên thân nhỏ... nhưng rốt cuộc con và Hạnh Nguyên đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy lại giấu con? Mẹ nên giúp con thế nào đây...
*
Trong căn phòng đầy vẻ mập mờ...
“Ưm..”
Cho đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, cho đến khi Cố Hạnh Nguyên gân như không thở được... cô mới chống tay dậy, khó khăn rời khỏi môi Bắc Minh Thiện...
Cô thở hổn hến: “Này... anh đủ rồi đó...”
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Anh im lặng một lúc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp: “Ha ha ha..”
Toát ra yếu tố mê hoặc.
“Mặc dù tôi không biết em đang giấu tôi cái gì... nhưng tôi thích cách che giấu vụng về này của em..” Đầu ngón tay anh xoa môi mình, khẽ thì thầm.
Trái tim cô đập rộn ràng xao xuyến.
“Vớ vấn! Ai đang giấu anh?” Cô tái mặt, cổ vùng vẫy nhưng lại bị hai tay anh ôm chặt: “Buông tay! Sẽ đè lên vết thương của anh mất..."
“Bây giờ mới phản ứng lại à, có phải hơi chậm không?”
Anh buồn bực hừ một tiếng, giọng nói mang theo chút ẩn nhẫn.
Xem ra cô vẫn còn chút lương tâm.
Thật ra vừa nãy lúc cô nhào tới, vai anh đã bị đè vào phát đau... chỉ là anh không muốn kêu, hoặc là anh quá nhung nhớ nhiệt độ cơ thể của cô gái này...
Cô nhíu mày, hoảng hốt nói: “Đè vào anh thật à? Có chảy máu không? Bắc Minh Thiện, anh đừng có lúc nào cũng như thế... đau thì phải kêu lên chứ...
Cô vừa nói vừa định đứng dậy bật đèn kiểm tra vết thương cho anh.
Nhưng anh đã ngăn lại, ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: “Nguyên Nhi... thật may là em không sao...”
Câu nói bất chợt của anh khiến trái tim cô siết lại.
Mũi cô đột nhiên chua xót, cô bò xuống khỏi người anh rồi dựa vào người anh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô hỏi: “Bắc Minh Thiện... vì sao anh lại đỡ đạn cho tôi? Anh có biết mình làm vậy có thể mất mạng không?”
Anh khẽ hôn lên trán cô, dùng ngón tay thô ráp lướt qua má cô: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng đã làm rôi.."
“..” Người cô khẽ run lên, hai mắt lập tức đỏ bừng, đan ngón tay vào nhau, buồn bực nói: “Bắc Minh Thiện... anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy... dù sao chúng ta cùng lắm cũng chỉ đang chơi trò kết hôn mà thôi..”
Hai tay anh siết chặt, dường như muốn cô hoà vào cơ thể mình: “Nếu tôi đã muốn em đối xử với tôi như một người vợ thì tôi cũng phải cố gắng hết sức để đối xử với em như một người chồng... Nguyên Nhị, tôi đã nói rồi, tôi nghiêm túc..”
Có lẽ cả đời này anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
Bởi vì những lời này mà trái tim cô nhảy nhót không ngừng...
Một người đàn ông lạnh lùng, vô tình nhưng lại liều mạng để bảo vệ bạn vào thời khắc mấu chốt nhất, thật lòng mà nói, không động lòng là giả.
Nhưng, sự cảm động này luôn khiến cô cảm thấy lo lắng...
Cô sợ phải tiếp tục chủ đề này với anh, hoặc cô thực sự sợ rằng mình sẽ chết trong nấm mồ hôn nhân thay thế này, một tháng sau sẽ không thể bò ra được.
Chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Bắc Minh Thiện, anh thật sự không thể tha thứ cho dì Như Khiết sao? Tôi nhìn ra được... những năm qua dì ấy đã rất vất vả..”
“..” Anh im lặng, thân thể căng cứng rõ ràng.
Cô nói tiếp: “Thật ra, từ góc độ của một người phụ nữ, tôi có thể hiểu được dì ở một mức độ nào đó... Mặc dù hành động bỏ rơi anh của dì thật sự tàn nhẫn, nhưng ví dụ, một người phụ nữ sau khi bị làm nhục, còn mang thai, anh nghĩ là dì ấy không đau khổ sao? Dì đã có người đàn ông mình yêu, nhưng hạnh phúc lại bị huỷ hoại chỉ trong một đêm, cảm giác này... chắc hẳn là rất khó chịu..."
“.” Bắc Minh Thiện vẫn im lặng, Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh.
Cô vô thức ôm chặt lấy anh.
“Không phải là bị làm nhục!” Đột nhiên anh lên tiếng.
“Hả?”
“Là cha tôi say rượu, vì quá nhớ nhung người vợ đã khuất mà cưỡng ép chiểm đoạt bà sau khi kết hôn..” Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứng ngắc giải thích. Anh nhấn mạnh mấy chữ “sau khi kết hôn”, có nghĩa là Dư Như Khiết hoàn toàn không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
Thế nhưng anh lại hận ba mình!
Dư Như Khiết không yêu ông, vì sao ông vẫn muôn kết hôn?
“Nhưng dì Như Khiết không yêu ba anh... Làm như vậy chẳng phải sẽ càng khiến dì hận ba anh hơn sao?” Cô thở dài: “Có lẽ dì đã làm sai điều gì đó, mặc dù tôi không biết vì sao dì lại gãy tay, cũng không biết vì sao anh lại nói dì muốn giết anh... nhưng Bắc Minh Thiện, anh hận mẹ mình, anh không thấy đau lòng sao?”
Cô sẽ nhớ mãi cái đêm hai năm trước, anh ôm chặt cô vào lòng và nói với cô hôm đó là ngày giỗ của mẹ anh, sự bi thương đó không thể giả vờ được...
Nhưng sau này cô mới biết người đàn ông này biết mẹ mình vẫn còn sống, nhưng anh lại thà coi như bà đã chất.
Nhưng dù coi rằng bà đã chết, vì sao khi đến “ngày giỗ” của bà, anh vẫn đau buồn đến thế?
Người đàn ông này đây mâu thuẫn và phức tạp, tình cảm của anh dành cho Dư Như Khiết, chắc hẳn là sự đan xen giữa yêu và hận.
“Vậy ông Bắc Minh thì sao? Ông ấy mới là ngọn nguồn của lỗi lâm phải không?” Cô khẽ thở dài: “Anh nên công bằng với dì Như Khiết một chút..”
“Ông ấy đã đỡ dao cho tôi” Hồi lâu sau anh mới khẽ nói.
“Sao cơ?” Cô sửng sốt: “Ai đỡ dao cho anh?”
“Ba tôi..” Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn: “Khi người phụ nữ đó vung dao lên để đâm tôi, ông ấy đã đỡ nó...”
Cố Hạnh Nguyên sợ hãi...
Chẳng trách Bắc Minh Thiện không hận ba mình đến thế.
Bạn thử nghĩ mà xem, cuộc sống phức tạp quá phải không?
Chuyện tình cảm xoay chuyển liên hồi.
Rõ ràng ban đầu Bắc Minh Chính là người phạm sai lầm nhưng lại có thể được Bắc Minh Thiện tha thứ, mặc dù anh vẫn oán giận ông ta.
Còn Dư Như Khiết ngay từ đầu đã là người bị hại, đến cuối cùng lại trở thành kẻ độc ác nhất...
“Sao dì Như Khiết lại..” Cố Hạnh Nguyên ngẩn người, sao lại có thể dùng dao đâm chết con trai mình?
Cô không khỏi thốn thức.
Buôn cho Bắc Minh Thiện, cũng cảm khái cho Dư Như Khiết.
Bắc Minh Thiện đau đớn nhắm mắt lại, nhíu mày, cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng ma sát, anh khẽ nói: “Đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa... Nguyên Nhi, ngày mai chúng ta trở về thành phố A đi”
“Ngày mai?” Cô giật mình, có chút trở tay không kịp.
“Ừ..” Anh nhẹ nhàng đáp lại, giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi không muốn ở lại đây thêm nữa, một giây cũng không muốn”
Nhưng không hiể vì sao cô lại muốn anh ở lại.
Dụi đầu vào lòng anh, cô nỉ non bằng giọng mũi: “Anh ở lại thêm vài ngày nữa được không... ít nhất cũng phải đợi vết thương của anh lành thêm một chút rồi nói...
Người đàn ông này, từ khi đến Sabah, từ sau khi anh đưa ra yêu câu kết hôn với cô thì không còn đáng sợ như trong tưởng tượng của cô nữa, ngược lại...
Còn dịu dàng khiến cô bàng hoàng.
Cô bỗng thấy hơi quyến luyến sự dịu dàng, chiều chuộng này của anh.
Cứ như thể họ thực sự là một đôi tình nhân nhỏ bình thường, mặc dù hơi hư ảo nhưng lại rất chân thực...
Khiến cô cảm động muốn khóc...
“Bắc Minh Thiện, cảm ơn anh.."
Cô khàn giọng nỉ non, cảm ơn vì sự dịu dàng của anh, cũng cảm ơn anh đã cứu cô.
Cho nên cô mới phá lệ đưa con gái tới đây, ngay cả khi không thể để anh nghe thấy, nhìn thấy thì những nụ hôn từ cô bé mà anh mô tả là con bạch tuộc nhỏ cũng là chân thật nhất.
Nhưng bất ngờ là, anh lại nói một câu ngả ngớn...
“Cảm ơn tôi thì lấy thân báo đáp đi...”
Nói xong, móng vuốt anh đưa về phía cô...
Bốp!
Cô đập vào tay anh một cái!
“Bắc Minh Thiện! Tên bệnh hoạn này! Đánh chết cũng không đổi tính!”
Làm ơn, cô vừa mới cảm động muốn chết, anh có thể đừng lại phạm sắc giới nữa không!