Bỗng một trận nước lạnh băng dội thẳng vào mặt!
Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng liền bị đổ ướt từ đầu đến chân!
Nước lạnh nhanh chóng ngấm vào da thịt của cô.
Thân thể cứng lại, cố gắng bình tĩnh, chịu đựng trận nước không biết từ đâu đến này…
Trần Duy Vinh vì phải trả lời tin nhắn nên mới may mắn thoát nạn.
“Khốn khiếp, ai lại dám bày trò như vậy…”
Anh ta vừa mở miệng trách cứ thì một giọng nói kiêu ngạo vang lên…
“Ôi trời, xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay hệ thống phòng cháy lại có vấn đề rồi? Người nào không có mắt mà lại bất cẩn thế, không biết hôm nay có nhân vật quan trọng tiếp nhận vị trí thư ký tổng giám đốc hay sao?”
Giọng nói này vừa dứt, Cố Hạnh Nguyên liền tháo chiếc kính mắt bị nước làm mờ xuống.
Một bóng phụ nữ cao gầy phản chiếu trong mắt của cô.
Bộ đồ công sở màu hồng phấn người phụ nữ này mặc thực sự là quyến rũ…
“Linda.” Lúc này Trần Duy Vinh mới ra khỏi thang máy: “Bảo vệ đúng là tắc trách. Cô phải điều tra cẩn thận xem có phải là có người cố ý đùa dai hay không!”
Anh ta không ngờ là lại có người dám công khai gây chuyện với người mà ông Bắc Minh phái tới!
Nói xong, anh ta chuyển ánh mắt qua Cố Hạnh Nguyên toàn thân ướt sũng.
Cười cười xin lỗi: “Xin lỗi cô Cố, tôi không ngờ là lại có tình huống như vậy xảy ra.”
Cố Hạnh Nguyên ngước mắt nhìn lướt qua hệ thống phun nước trên trần nhà.
“Tôi không sao.” Cô bình thản lên tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu hệ thống có trục trặc thì hẳn là toàn bộ tòa nhà này đều bị phun tràn lan mới đúng, không có lý gì chỉ có hệ thống trên đầu cô mới phun.
Hiển nhiên là có người cố ý nhắm đến mình.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị phải vào đây đánh một trận ác liệt, nhưng không ngờ lại hành động chậm hơn người ta một bước…!
“À, người này chính là Cố Hạnh Nguyên tiếng tăm lừng lẫy, cô Cố ư? Xin chào, tôi là thư ký đặc biệt của tổng giám đốc, Linda, rất vui được gặp mặt.”
Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra của Linda, Cố Hạnh Nguyên không có lý do từ chối.
Cô đưa tay ra không trung đang định nắm lấy tay Linda, thì bất ngờ cô ta thu tay lại, cười duyên dáng vỗ lên vai của Trần Duy Vinh: “Trợ lý Trần, anh cũng thật là, đến mà không báo trước cho tôi một tiếng.”
Linda vừa cười vừa làm bộ giận dỗi.
Còn tay của Cố Hạnh Nguyên cứ như vậy lúng túng giữa không trung…
Rõ ràng là cố ý, thể hiện rõ vậy?
Cố Hạnh Nguyên hậm hực thu lại bàn tay ướt nước.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Linda lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Thật xin lỗi, cô Cố, ngày đầu tiên cô đi làm lại gặp chuyện bết bát như vậy! Cô đừng tức giận nhé, lát nữa tôi sẽ thay cô mắng phòng bảo vệ một trận.”
Lời này nghe giống như Linda đang thay cô trút giận vậy.
‘Ting’ một tiếng làm cô giật mình.
Cửa thang máy chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc từ từ mở ra.
Một đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần tây bước ra…
“Thiện…” Linda nũng nịu hô lên rồi chạy vội tới.
Cố Hạnh Nguyên vô thức nhíu mày, cái cách mà Linda gọi… mềm mại đáng yêu giống như đang gọi chồng của mình vậy.
Bắc Minh Thiện xoay người, vẫn là bộ dạng tuấn mỹ khiến cho người khác hít thở không thông.
Ánh mắt anh lạnh lùng, không nhìn Linda một cái mà chú ý tới Cố Hạnh Nguyên toàn thân ướt sũng.
Lông mày chau lại, anh giễu cợt nói: “Sao vậy, thư ký mới tới ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không biết à?”
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Trần Duy Vinh lập tức cung kính khom người một cái: “Xin chào Tổng giám đốc! Đây là thư ký mới tới, Cố Hạnh Nguyên. Bởi vì vừa rồi hệ thống phun nước phòng cháy bị lỗi, cho nên…”
Linda ở một bên cười trộm.
Cố Hạnh Nguyên nhìn vẻ mặt chế giễu của Bắc Minh Thiện, hai tay vô thức nắm thành nắm đấm.
Cô hít sâu một hơi, đứng thẳng lưng, khóe miệng nở một nụ cười rực rỡ.
Bước từng bước một, thong dong mà không mất đi sự trang nhã tới trước mặt Bắc Minh Thiện…
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng! Tôi là Cố Hạnh Nguyên, rất vinh hạnh có thể tới làm việc tại tập đoàn Bắc Minh. Mong tổng giám đốc sau này chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô cười dịu dàng, nhưng giọng lại như đang nghiến răng nghiến lợi nói.
Đôi mắt đen như Bắc Minh Thiện xao động.
Anh nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên: “Có thể khiến ba tôi đích thân tự mình mời đến, thư ký Cố quả nhiên có năng lực. Yên tâm, tôi nhất định sẽ ‘chỉ giáo’ tận tình!”
Cố Hạnh Nguyên dường như nhìn thấy một tia tà ác trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Bỗng nhiên nhớ tới tối đó trong toilet, ngón tay của anh…
Sắc mặt cô liền tái đi.
Khốn khiếp!
Bên trong văn phòng Tổng giám đốc rộng lớn.
Bầu không khí thì lại kỳ quái.
Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa phòng làm việc nhìn Bắc Minh Thiện đang cắm cúi trên bàn phê duyệt hồ sơ.
Cái tên Bắc Minh Thiện này cũng được coi là đẹp mắt, nhất là dáng vẻ chăm chỉ làm việc, càng nhìn càng quyến rũ.
Nhưng mà…
Cô đứng đây đã ròng rã hai tiếng rồi, chân tê rần.
Khung cảnh có đẹp hơn cũng sẽ chán được không!
Đến cả quần áo trên người cũng gần khô bởi nhiệt độ cơ thể cô.
A ~ hắt xì ~
Một cái hắt hơi khuấy vào bầu không khí yên tĩnh.
Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày lại: “Nếu như không giữ được yên lặng thì cút ra ngoài cho tôi!” Giọng nói lạnh băng, anh còn chẳng thèm nhìn đến cô, tiếp tục chú tâm vào công việc.
Cố Hạnh Nguyên hung hăng trừng cái gáy của anh, đúng là một tên độc ác không có nhân tính!
“Vậy thật xin lỗi! Thân là thư ký của tổng giám đốc thì phải đứng yên chờ tổng giám đốc phân công công việc. Trước khi được nghe tổng giám đốc sai bảo, tôi không dám chạy lung tung.”
Không có cách nào, ông Bắc Minh đã bảo cô phải trông chừng anh, muốn cô ngày nào cũng phải ghi chép cẩn thận dù chỉ là việc nhỏ nhất, sau đó nộp lại.
Bắc Minh Thiện lại nhíu mày, bây giờ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt âm u liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên dáng vẻ chật vật.
Sau đó đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt cô, dùng giọng điệu vô cùng chán ghét nói: “Đi tắm rửa sạch sẽ đi, đừng làm bẩn mắt tôi.”
Cô nhớ ông Bắc Minh từng nói, Bắc Minh Thiện mắc bệnh sạch sẽ quá mức.
Trong đầu lóe lên tia tà ác, Cố Hạnh Nguyên cố ý tiến đến trước mặt anh: “Sợ rằng tạm thời tổng giám đốc phải chịu thiệt rồi, vì tôi không mang theo quần áo dự phòng. Với lại, tôi cảm thấy không bẩn mà, cùng lắm chỉ là ướt thôi.”
Cô vừa cười, vừa giống như trả thù mà tiến sát lại anh.
Quả nhiên người đàn ông này không thể chịu được bẩn, lông mày nhíu lại, từng bước lui lại phía sau.
Mỗi lần anh lùi một bước, khuôn mặt trang điểm bị ướt nước của cô lại càng tươi cười.
“Thật sao?” Bắc Minh Thiện đột nhiên dừng chân lại, lạnh lùng nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, nhìn ra sự cố ý trong đáy mắt cô.
Anh lập tức vươn tay ra, xách cô như xách gà con kéo vào trong lòng!
“A….” Cố Hạnh Nguyên giật mình, theo phản xạ muốn tránh thoát.
“Cùng lắm chỉ ướt thôi hả? Vậy để tôi nhìn xem là có bao nhiêu…!” Anh nói một câu đầy ái muội.
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy thì rùng mình một cái.
Một giây sau, ngón tay của Bắc Minh Thiện giật cổ áo của cô!
Lạch cạch ~
Nút áo liền đứt rơi xuống mấy cái!
“Bắc Minh Thiện! Cái đồ dê xồm này… mau thả tôi ra!”
Cố Hạnh Nguyên làm sao biết được cái người đàn ông lạnh lùng trước mặt này lại có một tâm hồn biến thái như vậy!
“Dê xồm phải không? À…” Anh bỗng nhiên nở nụ cười u ám.
Cố Hạnh Nguyên bị dọa đến run người!
Cô vội vàng hô lên: “Bắc Minh Thiện! Tôi cảnh cáo anh chớ làm loạn… tôi, tôi là người mà ba anh mời đến …”
Vừa nhắc tới ông Bắc Minh thì quả nhiên có hiệu quả, Bắc Minh Thiện bỗng nhiên dừng lại.
Anh liếc mắt nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó đột nhiên mất hết cả hứng!
Bàn tay buông lỏng.
Bộp ~
Mông của Cố Hạnh Nguyên đập xuống đất, bốn vó chổng lên trời!
“Ui…” Cô đau nhe răng trợn mắt, hít sâu một hơi, quát: “Bắc Minh Thiện, cái tên khốn nạn nhà anh!”
Anh cúi đầu xuống nhìn cô một cái.
Áo mở lộ ra nửa ngực, váy thì bị vén đến trên đùi, loáng thoáng lộ ra phong tình nơi chân kia…
Đôi mắt của anh lập tức tối lại.
Trong đầu dường như đang suy nghĩ gì đó, anh nở nụ cười gian tà: “Cố Hạnh Nguyên, mặc dù tôi không biết cô dùng cách nào mà mê hoặc được ba tôi tiến cử cô! Nhưng bây giờ tôi vô cùng hối hận vì ngày đó đã đá cô xuống giường!”
Trong lòng cô căng thẳng.
“Việc liên quan tới ngày đó…” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cần phải làm sáng tỏ chuyện này: “Bởi vì trước đó tôi bị ông chủ của công ty chuốc thuốc hãm hại, nên mới xuất hiện ở trên giường của anh. Mặc dù thái độ hôm đó của anh vô cùng tồi tệ, nhưng anh đá tôi xuống là chuyện nên làm, vì vậy anh không cần phải tự trách đâu…”
“Ai bảo tôi tự trách?” Anh cười mỉa một tiếng ngắt lời cô.
Cô sửng sốt một chút: “Không phải anh hối hận à?”
Bắc Minh Thiện lườm một cái, người phụ nữ nông cạn này: “Tôi hối hận vì đã không trực tiếp ra tay với cô! Xong hết mọi chuyện thì cũng không biến thành cục diện như ngày hôm nay!”
Trên thực tế, động tác nhỏ của Lý Đỉnh Thịnh kia anh đã sớm biết.
Nhưng không ngờ rằng ba lại vì chuyện này mà thừa cơ tìm tới Cố Hạnh Nguyên!
Kẻ đần cũng biết ba không có ý tốt.
Nhưng ba nhiều lần quấy nhiễu nên anh bất đắc dĩ mới phải tiếp nhận sự tồn tại của người thư ký này!
Bây giờ nghĩ tới mỗi ngày người phụ nữ ngu ngốc này lắc lư trước mặt mình, anh đã cảm thấy đau đầu rồi.
Lời anh vừa nói lập tức dọa Cố Hạnh Nguyên toàn thân run rẩy.
Mỗi tế bào trong cơ thể đều giơ cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu!
Tay cô bận bịu chỉnh lại quần áo bị anh làm cho xộc xệch, chỉ sợ anh bộc phát thú tính…
“Bắc Minh Thiện, tôi cảnh cáo anh…”
“Không được làm loạn đúng không?” Anh tiếp lời cô, khóe miệng nhếch lên khinh thường, sau đó nói thêm: “Vào đây với tôi.”
Hở? “Vào cái gì? Vào đâu?” Cố Hạnh Nguyên nhất thời không theo kịp tần suất thay đổi chóng mặt của cái tên này.
Bắc Minh Thiện đi tới nơi khác trong văn phòng, mở cửa.
Cố Hạnh Nguyên giữ chặt cổ áo đi theo sau lưng.
“Nhà vệ sinh?” Cô nhíu nhíu mày.