Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 129: Đây là phòng khách nhà cậu




Trình Trình lôi kéo Dương Dương: “Không cần đâu.”

Ánh mắt người làm hơi ngạc nhiên.

Lúc này Trình Trình mới ý thức được Dương Dương đang giả gái, nếu ở chung phòng với cậu chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, thế là cậu vội vàng gật đầu, cực kỳ ra dáng ông chủ, bổ sung nói: “Tôi tự biết sắp xếp, cô đi làm việc đi.”

Người làm đồng ý, lui xuống.

Lúc này Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Dương cũng vậy, lúc này cậu mới dám đứng thẳng sóng lưng.

Nhưng không ngờ hai anh em vừa bước vào phòng khách một giọng nói lạnh lùng, êm dịu bay đến…

“Bắc Minh Tư Trình, bây giờ mấy giờ rồi mà con mới về nhà hả?”

Cơ thể của Trình Trình run lên, bước chân theo bản năng dừng lại.

Bước chân của Dương Dương suýt chút nữa đã không đứng vững. Lúc nghe được giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi kia, sóng lưng vừa thẳng tắp của cậu như còng xuống, cậu lập tức hơi khom người trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Trình Trình liếc nhìn ba mình đang lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng khách, sắc mặt hơi nặng nề.

Lồng ngực cậu hơi nhói lên, hai tay siết chặt, kính cẩn gọi một tiếng: “Ba!”

Ánh mắt rét lạnh như băng của Bắc Minh Thiện nhìn lướt đến đứa bé bên cạnh Trình Trình, chân mày không khỏi nhíu lại: “Cô bé đó là ai?”

Trình Trình bình tĩnh trả lời: “Cậu ấy là bạn thân của con.”

“Bạn thân?” Băc Minh Thiện nhướng mày, đứng lên, bước từng bước đi về phía con trai mình, nhìn cô bé da đen đứng bên cạnh Trình Trình, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Cô bé này là người bạn tốt đã tặng truyện tranh thiếu nhi cho con sao?”

Trình Trình gật đầu, không ngờ ba cậu vẫn nhớ “Cừu vui vẻ và sói xám” của Dương Dương tặng cậu.

Dương Dương đứng bên cạnh Trình Trình gần như không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Bắc Minh Thiện. Cậu đang không ngừng cầu xin ông trời làm ơn đừng để Bắc Minh Thiện phát hiện ra cậu.

“Ba à, bạn ấy chính là Cố Dương Dương!” Khi Trình Trình nói những lời này, hai mắt sáng ngời, ngập tràn tình cảm nhưng ba cậu lại không nhận ra.

Thấy vẻ mặt ghét bỏ của ba mình, Trình Trình lại vội vàng nói: “Không phải ba đã hứa với con, trước khi ra nước ngoài con có thể dẫn bạn về nhà chơi rồi sao? Huống chi thân thế của Dương Dương rất tội nghiệp, lại bị ba bạn ấy đánh sưng cả mặt. Ba của bạn ấy là một người da đen thô lỗ, dữ tợn. Mẹ bạn ấy lại không phải là người Trung Quốc mà tiếng Trung của bạn ấy lại không tốt, bạn ấy ở bên ngoài đều bị người khác bắt nạt, cho nên con mới dẫn bạn ấy về nhà ở mấy ngày.”

Trình Trình rất kiên nhẫn giải thích tại sao Dương Dương lại đeo khẩu trang.

Ánh mắt Bắc Minh Thiện lóe lên vẻ nghiền ngẫm nhưng vẫn hơi không tin, anh nhìn chằm chằm đứa bé da đen như thể cho dù có tắm rửa cỡ nào cũng không tắm sạch được đang đứng bên cạnh Trình Trình. Không ngờ con trai mình lại có sở thích lạ như vậy.

Một lúc lâu anh mới rặn ra được một câu: “Bắc Minh Tư Trình, ai cho phép con kết bạn với em gái da den này?”

Em gái da đen?

Trình Trình bất ngờ rùng mình. Tuy cậu bé đã đoán được từ trước là ba sẽ chán ghét người da đen, có lẽ không phải là kỳ thị mà vì căn bệnh cực kỳ thích sạch sẽ của ba cho nên Dương Dương trang điểm trang càng bẩn thì sẽ càng an toàn.

Khóe môi dưới lớp khẩu trang của Dương Dương giật giật.

Ba birdman! Mẹ nó, em gái da đen gì chứ? Cậu không nhịn được đang chuẩn bị nổi nóng thì bị Trình Trình nắm chặt tay. Trình Trình quá hiểu tính tình nóng nảy của Dương Dương, cậu bé ngầm ra hiệu cho Dương Dương không được hành động hấp tấp.

Trình Trình ngước nhìn ba mình, tỉnh bơ nói: “Ba à, nếu ba đã muốn đưa con ra nước ngoài thì nên chuẩn bị tâm lý từ trước đi. Sau này có lẽ con sẽ kết giao với rất nhiều bạn bè nước ngoài khác, không chỉ có một em gái da đen thôi đâu.”

Ánh mắt Bắc Minh Thiện lóe lên, cụp mắt nhìn Trình Trình: “Được lắm. Con muốn dùng cách này uy hiếp ba sao? Bắc Minh Tư Trình à vô dụng thôi, con đừng giở trò khôn vặt trước mặt ba, con…nhất định phải ra nước ngoài!”

Chuyện mà Bắc Minh Thiện đã quyết định thì chắc chắn sẽ hết đường thương lượng.

Cơ thể nhỏ nhắn của Trình Trình khẽ run lên. Quả thật cậu bảo Dương Dương trang điểm như vậy vừa là vì cố gắng hết sức để Dương Dương không bị bại lộ, khiến ba tránh xa cậu một chút. Hai là ít nhiều gì cậu cũng nghĩ giống như lúc nãy ba cậu đã nói. Ba là…thật sự cậu cũng không biết mẹ cậu đi đâu rồi. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là chỉ cần chỗ nào có Dương Dương thì mẹ chắc chắn sẽ chủ động tìm tới, huống chi cậu cũng sắp đi ra nước ngoài, cậu chỉ muốn trước khi ra nước ngoài, có gắng tạo cơ hội để cho một người bốn nhà có thể họp mặt, cho dù ba là ba, mẹ là mẹ, cậu cậu là cậu, Dương Dương là Dương Dương.

Trình Trình thở phào nhẹ nhõm, dù cho ba cậu có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu nhưng cậu vẫn bình tĩnh giả vờ gật đầu với ba mình: “Con biết rồi ba. Con đưa Dương Dương đi nghỉ ngơi được không?”

Bắc Minh Thiện hơi nhướng mày, lần nữa lướt nhìn thứ đen đen bẩn bẩn bên cạnh Trình Trình, cuối cùng anh vẫn gật đầu: “Lát nữa bảo người làm chuẩn bị phòng dành cho khách cho cô bé.”

“Dạ!” Trình Trình kính cẩn gật đầu: “Vậy, chúc ba ngủ ngon.”

Sau đó cậu kéo tay Dương Dương đi về phía cầu thang.

Dương Dương bước từng bước nhỏ đi sát theo Trình Trình, thật giống như một cô bé đáng yêu đang nhún nhảy. Dương Dương không muốn đi đứng ẻo lả thế này đâu, nhưng bởi vì cậu đang mặc cái váy vừa dài lại vừa chật, hoàn toàn không bước nhanh được.

“Chờ đã!”

Hai anh em vừa mới đi tới cầu thang Bắc Minh Thiện lại gọi hai cậu bé lại.

Thần kinh của Trình Trình và Dương Dương lại căng lên.

“Ngày mai bảo bác sĩ Trần đến khám xem mặt con bé có bị nặng không?” Bắc Minh Thiện chau mày: “Bắc Minh Tư Trình, ba chỉ ngoại lệ một lần này thôi. Sau này nếu con muốn kết bạn như thế nào thì phải báo trước cho ba biết, có rõ chưa?”

Trình Trình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên trong lòng lại hơi hụt hẫng, ba đã nói như vậy rồi xem ra sẽ không thay đổi ý định cho cậu bé ra nước ngoài. Cậu thuận theo gật đầu: “Dạ.”

Sau đó cậu kéo Dương Dương nhanh chóng lên lầu

Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm bóng lưng của hai đứa bé, càng nhìn càng cảm thấy cô bé da đen kia rất kỳ quái.

Xem ra phải đẩy nhanh lịch trình cho con trai ra nước ngoài nếu không lại để thằng bé kết bạn lung tung nữa thì sớm muốn gì cũng sẽ học hư.

Hai thằng nhóc nhanh chóng vọt về phòng.

Ken két.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Dương Dương đột nhiên hất bàn tay Trình Trình ra, cơn tức giận nhẫn nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ, cậu nói: “Hứ, cái đồ Bắc Mình Tư Trình chết tiệt, em chịu đủ rồi. Ông già đáng chết lại dám gọi em là em gái da đen! Em gái da đen mẹ nó chứ! Em ghét ông ta. Em ghét anh. Em ghét chỗ này. Bắc Minh Tư Trình anh gỏi lắm, anh lừa em. Mẹ đâu rồi? Mẹ không có ở đây đúng không? Em muốn về nhà, em muốn đi tìm mẹ!”

Dương Dương xé bỏ khẩu trang, đồng thời giật bím tóc xoăn giả trên đầu xuống, sau đó lau chùi khuôn mặt bị bôi đen nhẻm, tức giận bừng bừng nói.

Một đứa bé mới tí tuổi đầu như cậu sao có thể chịu được người khác sỉ nhục chứ? Giả gái cũng được thôi nhưng sao lại bảo cậu giả thành một cô bé da đen xấu xí chứ? Chuyện này nếu lỡ như truyền ra ngoài thì sau này cậu còn mặt mũi nào lăn lộn ngoài xã hội nữa chứ? Đáng ghét nhất là ông già chết tiệt còn tỏ ra ghét bỏ, cậu làm sao có thể nhịn được chứ?

Trình Trình khóa kỹ cửa phòng xong đặt ngón tay lên miệng ra dấu im lặng: “Dương Dương em nói nhỏ giọng một chút, nếu bị người khác nghe được thì nguy to!”

Trình Trình thừa nhận, bản thân cậu đúng là đã lừa gạt Dương Dương. Sở dĩ kéo Dương Dương về nhà Bắc Minh là bởi vì cậu muốn thừa dịp trước khi ra nước ngoài để cho Dương Dương ở bên cạnh cậu. Nếu mẹ có thể đến đây được thì càng tốt. Nhưng tại sao rõ ràng là một nhà bốn người lại luôn khiến người khác xót xa chứ?

“Em không muốn, em không muốn. Em cứ muốn lớn tiếng đấy!” Dương Dương tức giận, đang muốn tuột cái váy khó coi trên người ra, ai ngờ “Cốc, cốc, cốc” ba tiếng gõ cửa vang lên.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của người làm: “Cậu chủ nhỏ, cậu hai bảo tôi chuẩn bị phòng khách cho bạn cậu.”

Trình Trình đã đoán được ba cậu sẽ làm như vậy từ trước nên trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng. Ba cậu là muốn tách cậu ra khỏi Dương Dương mà: “Biết rồi, bạn ấy sẽ đi qua bên đó ngay.”

Dương Dương tức nghẹn họng, chậm rãi: “Em không…Uhm.”

Đang lúc cậu bé muốn hét to lên thì miệng cậu đã bị Trình Trình che lại.

“Xuỵt, Dương Dương đừng nghịch nữa, xem như anh xin em đấy được không? Anh sắp ra nước ngoài rồi, có thể lâu lắm anh cũng không thể gặp được em và mẹ. Anh chỉ hy vọng trong khoảng thời gian trước khi anh ra nước ngoài, em và mẹ có thể ở bên cạnh anh, để lại cho anh những kỷ niệm ấm áp, tuyệt vời nhất. Tuy mẹ không có ở dây, nhưng chỉ cần có em ở đây thì anh tin mẹ nhất định sẽ đến.” Khi Trình Trình nói lời này trong ánh mắt lấp lánh của cậu như lóe lên một màn sương mỏng: “Coi như em giúp anh được không?”

Có lẽ hai anh em có thần giao cách cảm, Dương Dương nhận thấy được sự bất lực của Trình Trình, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, cậu bé bình tĩnh lại rồi hơi chau mày nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Lúc này Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm, Dương Dương thật có thể hiểu được lòng cậu sao? Từ nhỏ cậu đã bị ba lạnh nhạt, khó khăn lắm mới tìm được mẹ và em trai, nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi lại phải đối mặt với chia lìa. Dương Dương thật sự hiểu được nỗi niềm của cậu sao?

Người làm yên lặng đứng chờ ngoài cửa, chỉ một lát sau cửa mở ra, một cô nhóc da đen nhẻm, đeo khẩu trang trên mặt bước ra khỏi phòng Trình Trình.

“Cậu chủ nhỏ yên tâm đi tôi sẽ chăm sóc tốt cho bạn của cậu.” Người làm lập tức mỉm cười nói. Trên thực tế cậu hai dặn dò là: Tách cô bé da đen quỷ quái này ra khỏi Trình Trình, xa chừng nào tốt chừng này.

Dương Dương quay đầu nhìn Trình Trình, thoải mái gật đầu, ánh mắt giống như đang nói với người anh song sinh của cậu: Yên tâm đi, anh đây bảo đảm trước khi cậu ra nước ngoài anh sẽ để lại cho cậu những kỷ niệm tuyệt vời không thể nào quên.

Trình Trình như thể đọc được hiểu suy nghĩ của Dương Dương nhất thời cảm thấy hơi cảm động, gật đầu: “Dương Dương ngủ ngon, ngày mai tôi lại tới tìm cậu.”

Dương Dương gật đầu theo người hầu đi xuống lầu, nhưng ai ngờ con đường lại dài ngoằn nghèo, quanh co như vậy.

Nhà Bắc Minh rộng thênh thang, Dương Dương ngàn lần không nghĩ tới người làm lại dẫn cậu tới phòng chứa đồ cách phòng của Trình Trình hàng trăm mét

Két! Cửa phòng chứa đồ bị người làm mở ra.

Dương Dương nhìn thấy căn phòng nhỏ này, trong phòng hơi tối, bày chật đồ linh tinh. Góc phòng có một chiếc giường đơn nhỏ cũ kỹ.

“Cô bé, đến rồi.” Người làm cười nói: “Đây là phòng khách do cậu hai đặc biệt dặn dò chuẩn bị cho cô.”

Dương Dương nghiến răng, đáy lòng thầm nghĩ, ông già chết tiệt này lại dám đối xử với cậu như vậy. Đây rành rành là đang ngược đãi con trai mà. Hứ, cậu vẽ vòng tròn trù ẻo ông ta!

Nhưng nhớ vẻ mặt lưu luyến không rời của Trình Trình, Dương Dương vẫn là nhịn xuống, yên lặng gật đầu đi vào.

“Cô bé, chúc ngủ ngon.” Người làm giả mù sa mưa cười, còn giúp Dương Dương đóng cửa lại.

Trong phòng chứa đồ trở nên vắng lặng.

Dương Dương đi tới bên giường ngồi xuống, gỡ khẩu trang ra thở dài một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho của mẹ cậu.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy ”

Vẫn là tắt máy.

Dương Dương chán nản nằm xuống giường, nhìn ánh trăng sáng quắc qua cửa sổ phòng chứa đồ, trong lòng không ngừng thì thầm: “Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đang ở đâu?’

Chẳng mấy chốc trời đã về khuya.

Bầu trời vẫn giăng mây đen, gió lớn.

Dương Dương đang ngủ ngon thì bị cơn buồn tiểu đánh thức.