Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 65: Người một nhà




Nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, Diệp Thanh Dương liền trở về trung tâm huấn luyện, rất nhiều năm không ở bộ đội, anh cũng không thấy không thích ứng chút nào. Mấy năm này, không biết bởi vì Trần An Bác phải làm cha cho nên chững chạc hơn hay bởi vì tính cách thật sự bớt phóng túng, trong khi huấn luyện cũng không cà lơ phất phơ giống trước kia nữa. Đây là chuyện tốt, nhưng Diệp Thanh Dương cũng hơi mất mác, Trần An Bác xa lạ như vậy, anh đột nhiên có chút cảm giác một đi không trở lại.

Chương trình học của Oanh Khê cũng không nhiều, một mình ở trong thành phố cũng không tiện trở về chỗ ở, cô cũng không có bạn bè gì, sau khi tan học, trừ trở về nhà họ Diệp, phần lớn thời gian cô hay ở bệnh viện. Trong nhà Trần Nhất Thần đã không còn ai nữa, Diệp Thanh Dương tìm một hộ lý tới chăm sóc ông ấy, Oanh Khê không có việc gì cũng thường đi qua xem một chút, mấy tuần qua, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.

Đều nói con gái dính cha nhất, lời này một chút cũng không sai, Diệp Oanh Khê vừa đến bệnh viện, nhất định dán ở bên giường không chịu rời đi nửa bước. Trần Nhất Thần có Oanh Khê ở cùng, tâm tình rất tốt, cũng rất phối hợp với bác sĩ, tố chất thân thể của ông ấy vẫn luôn rất tốt, mấy tuần này, vết thương đạn bắn cũng không xê xích gì nhiều, vết thương khép lại rất nhanh.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói có thể xuất viện. Oanh Khê ở bên cạnh nghe, rất vui mừng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương. Vốn tưởng rằng Diệp Thanh Dương cũng sẽ vui vẻ theo, ai ngờ anh ở đầu kia lạnh nhạt đáp một tiếng, lại bảo cô đưa điện thoại cho Trần Nhất Thần. Oanh Khê không hiểu, Trần Nhất Thần giống như Dieenndkdan/leeequhydonnn đã sớm đoán được, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt kinh ngạc nào, sau khi bên kia nói xong, mặt không biểu cảm nói một câu "Vậy hôm nay đi!" rồi trả điện thoại di động lại cho Oanh Khê.

Oanh Khê không biết hôm nay phải hoàn thành chuyện gì, Trần Nhất Thần không nói, cô cũng cũng không hỏi, kì thực là bởi vì tin tưởng Diệp Thanh Dương. Ngồi thêm một lát, buổi chiều phải trở về trường học, cô dọn dẹp đồ đạc trên tủ ở bên cạnh, Trần Nhất Thần lại gọi: "Hiện tại đừng về trường học, buổi tối để Diệp Thanh Dương đón con."

"Tại sao?" Đây là lần đầu tiên Trần Nhất Thần giữ cô lại, có chút không hiểu quay đầu lại nhìn qua, lại thu được một tin tức từ trong lời nói của ông ấy, "Lát nữa anh ấy muốn qua đây sao?"

"Ừ." Trần Nhất Thần vỗ vỗ mép giường, ý bảo Oanh Khê ngồi xuống, thấy cô ngoan ngoãn làm theo, ông mới nói tiếp, "Oanh Khê, có một số việc cha không biết mở miệng với con thế nào, dù sao thế giới của chúng ta và thế giới của con cũng khác nhau, cha không đoán ra suy nghĩ của con, cho nên, cha rất sợ làm con bị thương."

"Hả? Chuyện gì ạ?" Oanh Khê hơi cảm thấy không giải thích được.

"Oanh Khê, con tin tưởng cha vĩnh viễn yêu con sao? Cho dù đã từng làm một số hành động tổn thương con, cũng là vô tâm, con có thể hiểu sao?" Trần Nhất Thần nghĩ đến chuyện năm đó sau khi tách khỏi Tô Uyển, chuẩn bị đưa cho Oanh Khê người khác.

Nhưng, hiện tại Oanh Khê không biết việc này, liền lý giải là vì đi nằm vùng mà để cô ở lại thành phố G. Chuyện này, cô đã sớm quên, vì vậy lúc này lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đương nhiên con tin tưởng cha, mặc dù thời gian chúng ta sống chung một chỗ rất ít, nhưng con vẫn có thể cảm nhận được cha thật lòng đối xử tốt với con. Chuyện cha từng làm ngày trước, từng rất tổn thương con, nhưng mà con lại hiểu, cha có nỗi khổ tâm riêng của mình, sao con lại vẫn canh cánh trong lòng, thậm chí nghi ngờ yêu thương của cha đây?"

Trần Nhất Thần nghe nói như thế dĩ nhiên vô cùng cao hứng, vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay của Oanh Khê, hai người liền trò chuyện câu được câu không. Lúc này, Diệp Thanh Dương xin nghỉ diễn đàn lê quý đôn nói muốn từ trong chỗ đóng quân ra ngoài kiểm tra lại vết thương, Trần An Bác thế nào cũng phải đi theo, anh nghĩ có anh ta sẽ dễ dàng đón Trần Đạp Tuyết ra nên cũng đồng ý.

"Cậu đến nhà họ Trần đón Trần Đạp Tuyết, anh đi tìm Tô Uyển." Diệp Thanh Dương vừa lái xe vừa nói.

"Đón Trần Đạp Tuyết? Không phải đi bệnh viện sao?" Trần An Bác cũng không biết rõ chuyện thân thế của Đạp Tuyết, chỉ khó hiểu sao Diệp Thanh Dương luôn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng đối với Trần Đạp Tuyết lại để cho anh ta đặc biệt đi đón cô ấy, "Anh không sợ Tiểu Khê nhìn thấy? Tôi nhớ lần đó ở bệnh viện, anh còn. . . . . ."

Diệp Thanh Dương liếc nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Thương thế của tôi đã sớm tốt rồi, chỉ là đi thăm Trần Nhất Thần một chút, Oanh Khê cũng ở đó bên."

"Thăm Trần Nhất Thần?" Trần An Bác đột nhiên nhớ tới một lần Oanh Khê nằm viện cha năm trước đây, anh ta thật vất vả thuyết phục Oanh Khê đến bênh viện thăm Trần Đạp Tuyết, nhưng nhìn thấy Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần ở trên hành lang, Diệp Oanh Khê nổi máu ghen chạy mất, Diệp Thanh Dương đuổi theo, Trần Nhất Thần cũng đứng ở nơi đó ngây người một lúc lâu mới đi. Trước khi đi, thấy ánh mắt kia của Trần Đạp Tuyết, thật sự bao hàm quá nhiều cảm xúc, làm cho anh ta không nghĩ sâu xa cũng không được, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Ngay cả Tô Uyển cũng phải đi, có phải đám người Trần Nhất Thần và Đạp Tuyết có liên quan gì hay không?”

Diệp Thanh Dương cảm thấy đây là chuyện nhà họ Trần, anh không có lý do lắm miệng nói lung tung khắp nơi, Trần An Bác hỏi thẳng như vậy thì cũng chỉ im lặng không nói. Trần An Bác ngu xuẩn nữa cũng có thể đoán được trong đó nhất định có bí mật gì đó, Diệp Thanh Dương là người anh ta nghe theo mà không nghi ngờ, cho dù đầy bụng nghi ngờ vẫn tự mình trở về nhà họ Trần đón Trần Đạp Tuyết ra.

Thân thể Trần Đạp Tuyết hơi tốt hơn so với trước kia, lúc lên xe nhìn thấy Diệp Thanh Dương thì mím môi một cái, xem ra hơi khẩn trương. Diệp Thanh Dương vẫn là một ánh mắt cũng không cho cô ấy sau khi đóng cửa xe, liền hết sức chuyên chú lái xe. Trong lòng Trần Đạp Tuyết cảm thấy không được tốt cho lắm, ánh mắt lại ảm đạm, Trần An Bác thấy thì trong lòng có chút không phải, dù sao cô ấy cũng là cháu gái của mình, lúc này liền có lòng an ủi cô ấy một chút.

“Đạp Tuyết, hôm nay là Diệp Thanh Dương để cho chú tới đón cháu đấy, bảo là muốn đến bệnh viện gặp người ta.”

“A, ai vậy?” Nghe được là Diệp Thanh Dương đề nghị, sắc mặt của cô ấy hơi dịu đi.

“Trần Nhất Thần.” Diệp Thanh Dương bất mãn vì Trần An Bác nhiều miệng, trừng mắt liếc anh ta một cái, giọng nói vẫn lạnh lùng.

“Oh.”

Nói chuyện phiếm dừng ở chỗ này, bởi vì Trần Đạp Tuyết thấy Tô Uyển ở ven đường, mà Diệp Thanh Dương dừng xe ở trước mặt bà. Đi thăm Trần Nhất Thần còn mang theo Tô Uyển, đây là vì cái gì? Trần Đạp Tuyết hơi thay đổi suy nghĩ lại nghĩ đến Tô Uyển là mẹ của Diệp Oanh Khê, đã cảm thấy có lẽ là Diệp Thanh Dương vì Diệp Oanh Khê cho nên cố ý lấy lòng Tô Uyển, lúc này đụng phải ở trên đường, nên có lòng chở bà ấy một đoạn đường mà thôi. Vừa nghĩ tới Diệp Oanh Khê, trong lòng Trần Đạp Tuyết lại không thoải mái, cho nên, khi cảm giác được ánh mắt Tô Uyển bắn tới, cô ấy tức giận xem thường, quay đầu ngắm phòng cảnh.

Vẻ mặt Tô Uyển lúng túng, móng ngón tay nắm vạt áo rất trắng, bà thấy chán ghét rõ ràng trong mắt con gái thì hối hận khổ sở vô cùng lẫn lộn mà đến, nếu như ban đầu không bỏ họ lập gia đình, có lẽ bây giờ con bé sẽ rúc trong lồng ngực bà ngọt ngào gọi “Mẹ” chứ? Vào giây phút này, Tô Uyển cảm thấy cảm giác tứ cố vô thân thật sự rất tệ, bà sắp đi gặp Trần Nhất Thần, đi gặp một người mà bà phản bội nhiều năm trước, nhưng bà chỉ có thể một mình đối mặt với ông ấy, bởi vì trong mắt hai đứa con gái đều không có bà.

Bà cũng không biết nói gì với Trần Nhất Thần, ba chữ thật xin lỗi thì quá trống rỗng, sao có thể đền bù tổn thất mà một phần tình yêu đã tạo thành? Nhưng bây giờ, bà trừ một người chồng giàu có thì chẳng có gì cả, bà có thể lấy gì để trả lại cho Trần Nhất Thần đây? Huống chi, sợ rằng bây giờ Trần Nhất Thần cũng oán hận bà, không yêu, những vui vẻ từng trải qua sẽ chỉ làm ông ấy càng thêm chán ghét bà mà thôi.

Khi một nhóm bốn người Diệp Thanh Dương vào phòng bệnh, Oanh Khê đang tựa vào bên giường chụp ảnh cho mình và Trần Nhất Thần. Trần Đạp Tuyết khinh thường hừ một tiếng, xoay chuyển ánh mắt, Tô Uyển đứng ở sau lưng cô ấy, nhìn hai cha con tràn đầy nụ cười bên kia thì cõi lòng bà càng lộ ra vẻ thê lương. Diệp Thanh Dương nhìn hai người một cái, đi tới, nhẹ nhàng gọi “Oanh Khê” một tiếng.

Diệp Oanh Khê “A” một tiếng, kinh ngạc một chút, rất nhanh lại nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này liền phai nhạt khi Trần Đạp Tuyết và Tô Uyển đi tới. Cô nhìn Diệp Thanh Dương một cái, cũng không nói chuyện, đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, Diệp Thanh Dương nhanh chóng tiến lên trước đoạt túi trong tay cô, không để ý có người khác ở đây, thân mật vuốt vuốt tóc của cô: “Quên lời anh nói ngày đó rồi hả? Ngoan ngoãn ở nơi này, anh ở ngoài cửa, có việc thì gọi anh.”

Diệp Oanh Khê cúi đầu chỉ thấy dấu hiệu của bệnh viện in trên giường đơn, Diệp Thanh Dương lại vỗ xuống vai của cô, gật đầu một cái với Trần Nhất Thần, xoay người mang theo Trần An Bác đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bênh cũng chỉ còn lại bốn người này, trong mắt của Tô Uyển có nước mắt, tay chân cũng không biết nên để vào đâu nữa. Trần Đạp Tuyết nhìn Trần Nhất Thần một chút, lại nhìn Tô Uyển một chút, cuối cùng cũng cúi đầu không nói gì. Trần Nhất Thần cười cười, ngược lại giọng nói bình tĩnh ôn hòa: “Oanh Khê, đến đây ngồi bên này đi. . . . Đạp Tuyết, ngồi trên cái ghế băng bên này đi. . . . Tiểu Uyển, bà cũng không cần đứng, ngồi xuống đi.”

Một tiếng “Tiểu Uyển” kia khiến Tô Uyển rơi lệ trong nháy mắt, đã nhiều năm như vậy, cho dù bị thế tục bóp méo lý tưởng và quan niệm, có chút rung động vẫn sẽ theo ở bên cạnh bạn, cho dù giấu ở chỗ sau nhất của thân thể bạn. Bởi vì một tiếng này, Tô Uyển lại không sợ nữa, trong lòng bà rất rõ ràng, Trần Nhất Thần vẫn có tình, chẳng qua không biết đối với bà mà nói, là nên vui mừng hay nên buồn.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, Trần Nhất Thần mới kéo tay Oanh Khê nói: “Cha biết rõ lời của cha sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với các con, nhưng cha càng không hy vọng nhiều năm sau các con sẽ oán hận bây giờ cha hèn nhát, cho nên cha nghĩ rất nhiều ngày, vẫn quyết định nói việc này cho các con, về phần sau này như thế nào, cha tôn trọng lựa chọn của các con.”

“Tôi biết rõ. . . .” Tô Uyển nức nở nói, lần đầu tiên thấy Trần Đạp Tuyết thì bà cũng biết đây là con gái của bà, bởi vì Chu Phương ở bên cạnh nó, cũng bởi vì vướng bận huyết thống giữa mẹ con.

“Không, điều bà biết, có thể có chút không khớp.” Trần Nhất Thần than thở, “Ban đầu chúng ta sinh hai đứa con gái, bà vẫn cho là giao cho Diệp Thanh Dương chính là người chị, nhưng năm đó tôi dặn dò cô ấy cho đứa em. Ba năm trước đây, khi Diệp Thanh Dương tìm được tôi, tôi mới biết, thì ra là Chung Lâm đã sớm giao người chị cho người khác nuôi.”

“Cha!” Mặt của Oanh Khê tái xanh trở thành trắng, cô nhìn đường nét của Trần Đạp Tuyết và mình có chút tương tự nên thét chói tai ra tiếng.

“Ông nói cái gì?” Tô Uyển lập tức đứng lên, đột nhiên kéo Trần Đạp Tuyết qua, hỏi Trần Nhất Thần, “Ý của ông là Đạp Tuyết mới là chị của Oanh Khê?”

“Không thể nào!” Lần này người lên tiếng là Trần Đạp Tuyết, cô ấy nhìn Diệp Oanh Khê, nói từng chữ từng câu, “Diệp Oanh Khê không thể nào là em gái của tôi, tôi chỉ có một cha mẹ, không phải là các người!”

“Đạp Tuyết, mấy ngày trước Trần An Uyên tới tìm cha, hi vọng cha và con không nên nhận nhau. . . .” Trần Nhất Thần vuốt vuốt mi tâm, rất nhức đầu đối với tình cảnh trước mắt.