Oanh Khê cảm thấy mình gặp tình huống như thế này thì phải nên khóc, nhưng rõ ràng trong lòng khó chịu giống như bị khuấy thành một bãi máu thịt, hết lần này tới lần khác không giấu được nước mắt. Trong lòng oán hận, ngoài miệng không tự chủ mà thốt ra ba chữ: “Cẩu nam nữ!” ngay trước mặt anh khi anh đuổi tới nơi.
Diệp Thanh Dương sửng sốt, một cô thiếu nữ luôn luôn khéo lóe ôn nhu lại có thể nói ra một câu thô tục như thế. Anh muốn giải thích, nhưng lại bị ba chữ này làm giận đến nỗi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nói không ra lời. Cuối cùng, lúc cô xoay người muốn bỏ đi, anh lạnh lùng trách cứ: “Anh cho em một cơ hội, lấy lại những lời nói vừa rồi.”
“Thật xin lỗi, không thể lấy lại được rồi!” Thường ngày Diệp Oanh Khê rất sợ Diệp Thanh Dương nổi giận, nhưng vừa mới nghĩ tới cảnh tượng anh đứng trước cửa phòng bệnh của Trần Đạp Tuyết vừa rồi, cô lại cảm thấy uất ức, anh lý luận à? Còn hung dữ nữa?
“Diệp Oanh Khê!” Diệp Thanh Dương rất ít khi mang cả tên họ cô ra để mà gọi, xem ra bộ dáng này quả thật giận dữ, “Em đã không còn nhỏ nữa, những lời không nên nói có cần anh phải dạy lại em không hả?”
“Không cần anh dạy!” Cô hất cằm lên, lời nói chua chát, “Anh có giỏi thì đi dạy Trần Đạp Tuyết đi, tìm Diệp Thanh Dương em để làm gì?” Cô cố ý nhấn mạnh tên của Trần Đạp Tuyết, giống như nguyên cả câu chỉ có ba chữ kia là có ý nghĩa thực tế.
Đột nhiên Diệp Thanh Dương bật cười, lại không nói chuyện, ánh mắt thâm trầm thường ngày bây giờ lại ánh ngời vui vẻ. Oanh Khê càng nhìn càng căm tức, cuối cùng hất tay muốn xuống lầu. Thật vất vả lắm mới nắm được cơ hội này, đời nào Diệp Thanh Dương chịu bỏ qua, tiến lên một bước, kéo người kia vào lòng, nửa ôm nửa níu, kéo lên sân thượng.
Đêm đã khuya, trên sân thượng không có đèn, chỉ có ánh đèn từ các phòng bệnh nội trú truyền sang, mặc dù tối đen như mực, nhưng không phải đưa tay ra không thấy ngón nào. Oanh Khê nghiêng đầu, không ngừng đánh Diệp Thanh Dương, muốn hét to lên, nhưng lại sợ có người chạy tới, chỉ có thể hậm hực hừ lạnh. Một tay Diệp Thanh Dương khống chế hai tay của cô, một tay cố định gáy cô, dịu dàng hỏi: ‘Ghen?”
“Em không thích ăn dấm!” Oanh Khê trừng mắt hung hăng nhìn anh, hơi thở có chút rối loạn, “Anh buông em ra trước!”
“Không!” Diệp Thanh Dương khó có khi được ăn vạ một lần, bây giờ cũng không để ý đến da mặt của mình, liền vô lại dán lên, ép cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô vào lòng mình, “Buông tay em sẽ bỏ chạy! Vất vả lắm mới gặp mặt một lần, đứng yên một chút, để hai ta nán lại một hồi.”
Ngoài trừ lén lút tiếp xúc gần gũi ở giữa cầu thang và trong khách sạn, còn có đứng xa xa nhìn nhau ở góc đường lần đó, hai người gần như không hề chạm mặt nhau. Thời kỳ mới bắt đầu vào yêu, làm sao có thể không có nhớ nhung? Mặc dù trong lòng một đống lửa giận, nghe được những lời này của anh, Oanh Khê chỉ còn biết an phận, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
Nhìn cô nhóc nghe lời như vậy, Diệp Thanh Dương hài lòng thở ra một hơi, từ từ giải thích: “Ban đầu anh cũng không muốn tới thăm con bé…”
“Đừng nhắc tới chị ta, em ghét!” Đang trong thời điểm ngọt ngào, vừa nghe anh nhắc tới Trần Đạp Tuyết, trong lòng Diệp Oanh Khê bắt đầu không thoải mái.
“Nghe anh nói hết lời!” Diệp Thanh Dương bất mãn vỗ mông của cô, “Có một số việc anh không có cách nào để nói cho em nghe bây giờ, nhưng em phải tin tưởng anh, có được không? Em phải có tự tin, em xem, đã bao nhiêu năm rồi, anh chỉ kết giao với một người bạn gái là em. Em nhỏ hơn anh nhiều như vậy, đến khi anh già rồi, em còn trẻ, anh không đối xử tốt với em, về sau có trai trẻ đoạt đi em, anh biết đi đâu mà khóc bây giờ?”
Lời anh nói khiến lòng Oanh Khê ngọt như mật, lấy tay chọc chọc lồng ngực của anh, bật cười. Diệp Thanh Dương cũng cười, tóm gọn bàn tay của cô vào tay mình, nói tiếp: “Đến khi thời cơ chín mùi, anh sẽ nói cho em biết lý do vì sao anh lại xuất hiện ở đây… Chỉ là, từ đây cho đến khi đó, thu hồi lại tính cách cáu giận đi, biết không? Lời nói vừa rồi là ai dạy em? Làm sao con gái có thể nói ra miệng những lời ‘bẩn’ như vậy?”
“Không ai dạy. Nếu anh không nổi giận với em, em… em cũng sẽ không nói!” Oanh Khê bị dụ dỗ cười hì hì, ôm cổ anh, nhón chân cắn lên cằm anh một cái. Diệp Thanh Dương hít vào một hơi, xiết chặt hông của cô, mạnh đến nổi muốn nhấc bổng cả người cô lên. Oanh Khê cười khanh khách, giang tay ra vò vò mái tóc ngắn của anh. Anh cũng không giận, mặc cho cô chơi đùa. Hai người mau chóng quên mất chuyện không vui lúc nãy, hưởng thụ thời gian hiếm khi gặp nhau.
“Chừng nào anh có thể trở về?” Oanh Khê vùi người vào ngực anh than thở, “Lén la lén lút như vậy…”
“Không lâu nữa đâu, ngoan, ráng nhịn thêm chút nữa.” Diệp Thanh Dương không biết làm sao, nghiêng đầu, hôn lên mặt cô một cái.
Mỗi ngày Oanh Khê uống sữa tươi, vóc người lại trắng, càng làm nổi bật làn da mềm mại. Anh vừa mới ấn nụ hôn xuống thì đã hiện lên dấu môi nhàn nhạt. Anh nhìn thấy dấu môi ươn ướt này, cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ, tại sao cô yêu kiều như vậy, non mềm như vậy? Đôi môi mỏng chạm lên, giống như đụng phải cái gì mềm nhũn, trơn tuột, sảng khoái đến tận xương tủy.
Không tự chủ, Diệp Thanh Dương nhớ lại đêm đó, trong khách sạn, tiếng thở dốc nặng nề của hai người, cùng với bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ma sát trên thân mình, mang tới khoái cảm và ngất ngây. Diệp Thanh Dương ngồi trên ống nước lớn trên sân thượng, Oanh Khê nũng nịu ngồi trong lòng anh, hai người anh hôn em một cái, em hôn anh một cái vui đùa trông rất vui vẻ. Đột nhiên cô lại cảm thấy có một cái gì thô cứng đụng vào lưng.
“Cái đó…” Oanh Khê có chút nghi ngờ, hỏi anh, “Cái gì cấn em khó chịu!”
Trong bóng tối, Diệp Thanh Dương đỏ mặt, trên tay căng thẳng, dùng thêm sức ôm Oanh Khê, không để cho cô xoay người lại, “Không có gì, em đừng động đậy, một lúc sẽ hết thôi…”
“Hả?”
“Phản ứng bình thường của đàn ông.” Lúc Diệp Thanh Dương nói lời này, vẻ mặt nghiêm trang, thân dưới lặng lẽ rời khỏi cái mông của Oanh Khê.
Học sinh trung học cũng có lớp sinh lý, những kiến thức sinh lý khiến Oanh Khê mặt đỏ tới tận mang tai lập tức tràn về. Cảm giác âm ấm, nong nóng, thô cứng rất giống cái vật mà anh đã dẫn dắt tay cô nắm lấy trong khách sạn, cô đỏ mặt phản ứng, há miệng la lớn một tiếng: “A?”
Diệp Thanh Dương cho rằng mình dọa Oanh Khê rồi, hai tay xuyên qua cánh tay của cô, hơi đỡ cô lên, tránh cho nguồn nhiệt của mình lại hù cô một lần nữa: “Thật xin lỗi, anh…”
Gương mặt Oanh Khê ửng hồng, cúi thấp đầu, không tự chủ được hướng về nới đó liếc mắt nhìn một cái. Sự ngượng ngùng của thiếu nữ nhắc nhở cô nên dời ánh mắt đi: “Em đã học qua lớp sinh vật… Em biết, cái đó… lúc các anh hưng phấn hoặc là… xung động, sẽ có phản ứng, em…”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương đã thử qua một lần trong bàn tay nhỏ bé của Diệp Oanh Khê, suy nghĩ khó có thể đè nén, vừa nghe cô nói như vậy, cái chỗ đáng xấu hổ kia lại càng thêm cứng rắn, nóng lên. Anh hít sâu vào một hơi, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thi cử ra sao rồi? Khi nào mới có kết quả?”
“Cảm thấy cũng không tới nổi nào… Mồng 6 tháng sau sẽ có kết quả, em phải báo cho anh biết kết quả trúng tuyển à?”
“Bé hư, tính gạt anh hả?” Diệp Thanh Dương cười mắng, “Có phải nếu anh không hỏi, em sẽ không báo kết quả học tập cho anh nghe không hả?” Vốn là đùa giỡn, Diệp Thanh Dương vung tay lên, đánh yêu một cái vào mông của cô, ra vẻ trừng phạt.
“Á!” Oanh Khê thét lên chói tai, kinh ngạc, thân thể ngã về phía sau. Bị ngã bất thình lình, anh không kịp ôm lấy cô, cô lập tức ngồi xuống, đúng lúc ngồi lên chỗ đó đang nhô ra. Cô vốn không nặng, Diệp Thanh Dương chỉ cảm thấy cặp mông mềm mại to tròn của cô đè ép lên chỗ đó của mình, càng thêm khó chịu, một luồng kích thích vọt thẳng lên. Dựa vào bản năng, anh rên lên một tiếng, hít vào hơi lạnh, theo bản năng đội đội cô lên.
Oanh Khê đỏ mặt, cảm giác cái gì đó thô cứng lại chỉa vào mông của mình. Anh dán vào bất động, nó còn có thể tự nhảy lên hai cái. Diệp Thanh Dương ôm bạn gái nhỏ của mình trong tay, chỗ hai người kề sát nhau mập mờ như vậy, dần dần lý trí cũng có chút tan rã, hơi thở bắt đầu vẩn đục.
Đương nhiên Oanh Khê cũng cảm nhận được biến hóa của anh. Thật ra thì không phải cô chưa từng nghe người khác nhắc tới chuyện này. Trẻ em học trung học, phần lớn là mười lăm mười sáu tuổi, chính là đang ở trong thời kỳ thanh xuân nhộn nhạo. Một thiếu niên không thể tránh khỏi ban đêm nằm mơ thấy nữ sinh mình ngưỡng mộ trong lòng, sáng sớm hôm sau bị thấm ướt giữa hai chân. Cô đã từng nghe hai tên nam sinh ở hàng sau nhắc tới chuyện này. Mặc dù u mê lờ mờ, nhưng ít nhiều gì cũng biết chút đĩnh. Ít ra cô biết, lúc này đàn ông kìm nén rất khó chịu, nhất định sẽ nghĩ cách phát tiết ra ngoài.
“Ách… anh có muốn hay không… chính là giống như ngày đó vậy…” Oanh Khê nói xong, ngượng ngùng cúi gầm đầu.
Diệp Thanh Dương sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, cô đang nói chuyện khách sạn đêm đó, có chút lúng túng hừ một tiếng, nhưng thân dưới lại không có tiền đồ, lớn thêm mấy phần. Anh cảm giác toàn thân như bị móng vuốt gãi gãi, ngứa ngáy, rất khó chịu, càng muốn có thứ gì đó vỗ về một chút thì mới có thể bình tĩnh lại. Anh cắn cắn vành tai của cô, nhìn quanh bốn phía, xoay đầu cô bé hướng về phía trước, để cái vật sưng to của mình thoát khỏi tầm mắt của cô, sau đó lấy tay che hai mắt của cô, tự mình cởi quần ra, kéo dây kéo xuống, phóng thích cái vật căng cứng bầm tím kia, mát sa lên xuống.
Oanh Khê biết anh đang tự mình giải quyết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể trương cứng không dám nhúc nhích. Diệp Thanh Dương biết Oanh Khê còn nhỏ, nhưng anh chính là nhịn không được, một luồng khoái cảm xông lên tận óc. Nhớ tới sức lực dữ tợn của Trần Nhất Thần ngày đó, anh chỉ đành thở dài, thôi, bị đánh thì bị đánh thôi… Anh cắn chặt hàm răng, kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, không dám phát ra tiếng động nào. Mãi cho đến cuối cùng mới rên lên một tiếng, bắn ra ngoài.
Anh dùng một tay dọn dẹp chính mình xong thì mới dời bàn tay đang che mắt cô đi, cắn tai cô, bất đắc dĩ nói: “Đời này anh thua trong tay em rồi!”
Oanh Khê mỉm cười xinh đẹp, dùng đầu mình cụng đầu anh một cái, giọng nói không che giấu được sự vui mừng đắc ý: “Không tốt sao? Nếu anh muốn đi tìm đàn bà khác để thua trong tay cô ta thì em có chết cũng đoạt anh lại! Anh là của em! Chỉ có thể là của em!”
“Thật bá đạo!” Diệp Thanh Dương hôn nhẹ lên môi của cô, than thở nói, “Chỉ là… bảo bối của anh rất dũng cảm!”
Oanh Khê nghe anh gọi mình như vậy, đỏ mặt hôn lên má anh một cái, mỉm cười cuộn mình vào lòng anh…