Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 37: Ân cần




Mùa hè năm nay ở thành phố G thật nóng. Oanh Khê ngồi trong lớp học cảm thấy vừa buồn chán vừa nóng, bực tức ước gì ngày mai thi cử cho rồi. Bạn ngồi cùng bàn vùi đầu vào một đống sách luyện tập đề thi. Nữ sinh hàng ghế trước chồng chất một đống sách lên nhau, đặt ra nửa bàn học trước mặt, bản thân thì len lén cúi đọc tiểu thuyết. Như vậy cũng tiện lợi cho Oanh Khê, ở phía sau nằm sấp lên bàn, thầy giáo cũng không nhìn thấy.

Tháng sáu thi cấp ba rồi, Oanh Khê lại không cảm thấy hứng thú chút nào, mỗi ngày hốt ha hốt hoảng đi tới trường học, đọc sách ngẩn người ra, đến khi phục hồi lại tinh thần thì không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Mơ mơ màng màng mỗi ngày, thời gian qua đi cũng rất nhanh. Nhưng hậu quả của ban ngày ngớ ngẩn trong trường học chính là ban ngày mệt mỏi, ban đêm lại không thể ngủ vô.

Hết tiết học, Oanh Khê vẫn nằm trên bàn học, phờ phạc ỉu xìu nghe đám nam sinh ở bàn sau ồn ào. Đang cảm thấy buồn chán muốn mượn tiểu thuyết của nữ sinh bàn trước để đọc thì cô nghe tên của mình truyền đến phía sau. Cô cho rằng nam sinh phía sau gọi mình, đang chuẩn bị quay đầu thì nghe một tràng cười vang lên, tiếp theo là âm thanh sột soạt, trong chốc lát lại nghe một người nào đó nói: “Hôm nay cậu ấy nhất định mặc màu hồng.”

“Nhìn rõ ràng vậy sao?” Giọng nói của một nam sinh khác vang lên, “Trước khi lên lớp tớ đã nằm sấp nhìn thật lâu, khẳng định là màu vàng!”

“Bảo đảm cậu nhìn sai, tớ nhìn mới đúng!” Nam sinh kia lại bắt đầu cười lưu manh, “Nếu không… nhìn phía dưới đi? Dù sao hôm nay cậu ấy cũng mặc váy.”

“Nhìn làm sao? Ngồi xổm xuống à? Ở đây nhiều người như vậy…”

“Tớ làm rớt viết rồi, nhặt viết đi!”

Oanh Khê vừa nghe thấy mấy câu này, lật đật ngồi ngay ngắn dậy, hai chân khép lại, không dám thở mạnh. Gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến ửng hồng, ngay cả thầy giáo vừa mới bước vào lớp thấy được cũng giật mình, hỏi cô có sao hay không. Oanh Khê lắc đầu, không dám lên tiếng, cơ thể tuột xuống từ thành ghế, muốn dùng thành ghê cản trở phong cảnh sau lưng. Hai người nam sinh kia nhìn không được, lại thấy thầy giáo đi lại, đành phải thôi.

Một lát sau, có thể cảm thấy không cam lòng, hai người lại thương lượng: “Chờ tan học, đi theo sau cậu ấy, thế nào cũng tìm được cơ hội.”

Oanh Khê nghe xong rất sợ hãi, muốn gọi điện thoại về nhà kêu tài xế tới đón. Cô vừa mới đi về phía điện thoại công cộng thì hai nam sinh kia đã cười hì hì đi theo cô, cô đành phải đi gia tăng tốc độ. Nhà họ Diệp ở khu biệt thự vùng ngoại ô, đường cái tương đối vắng vẻ, phần lớn xe taxi đều không đi. Oanh Khê đi dọc theo con đường hơn mười phút, nhớ tới nơi này cách nội thành rất gần, cho nên cô vội vã đi về phía tòa nhà của Diệp thị ở nội thành.

Hai người nam sinh vẫn đi theo phía sau. Ba người học sinh vừa vào cao ốc đã bị bảo an để ý, đi lại gần hỏi thăm. Nhân cơ hội này, Oanh Khê tóm lấy người bảo an, nhờ chú ấy gọi điện thoại cho Diệp Quốc Đào, nói mình là cháu Nội của ông, đang gặp phiền phức. Người bảo an này nhìn cô gấp gáp đến muốn khóc, lật đật tới bàn trước gọi điện thoại lên hỏi. Trong chốc lát, Diệp Quốc Đào đã đi xuống.

Oanh Khê nhìn thấy người nhà, buông lỏng một chút nhưng lại giống như đứng không nổi, khóc òa lên một tiếng. Hai người nam sinh thấy thế thì xoay người chạy nhanh ra ngoài. Diệp Quốc Đào cũng sợ hết hồn, chưa bao giờ thấy cô nhóc này khóc như vậy ở bên ngoài, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Thiếu nữ mười sáu tuổi đã bắt đầu biết thẹn thùng, ấp úng mãi không nói rõ ràng, chỉ vừa khóc vừa nói có người khi dễ cô, một đường theo dõi cô tới đây.

Diệp Quốc Đào nhìn về phía sau một chút, không thấy ai đi theo sau lưng cô nữa thì an ủi vài cầu rồi dẫn người lên lầu. Lúc này ông đang bận rộn, cho nên bảo cô gọi điện thoại về nhà, bảo tài xế tới đón. Sau khi mẹ Diệp nhận được điện thoại, bảo cô đứng nguyên tại chỗ. Tối nay bà muốn tham gia bữa tiệc thương mại dành cho mấy vị phu nhân có mặt mũi, không trở về nhà, bảo cô chờ một lát để bà tới rồi dẫn cô đi chung.

Oanh Khê ở trong phòng đọc sách một hồi thì mỏi mắt, muốn đứng dậy đi tham quan. Diệp Quốc Đào dằn dò đôi câu rồi cho phép cô đi. Dù sao cũng buồn chán, cho nên cô không đi thang máy, đi bộ cầu thang từ lầu 20 xuống. Lúc đi đến tầng thứ 15 thì mệt thở hổn hển, cô đang chuẩn bị đi trở lại thì nghe được giọng nói của một người phụ nữ, gọi tên người đàn ông mà cô nhớ thương nhất.

Diệp Thanh Dương xoay người lại nhìn ra người vừa mới tới, không khỏi cau mày hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Chuyện ngày hôm qua em nói với anh, anh suy nghĩ như thế nào?” Người phụ nữ kia ăn mặc rất hợp thời, mái tóc bồng bềnh cột sau ót, người mặc đồ công sở, chân mang đôi giày cao gót. Toàn thân tỏa ra dáng vẻ quyến rũ thành thục, giọng điệu lại thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn, “Em thật sự rất thích anh.”

Móng tay Oanh Khê cấu chặt vào vách tường. Diệp Thanh Dương đưa lưng về phía cô, nên cô nhìn không thấy vẻ mặt của anh, trong lòng nghẹn ngào khó chịu. Anh nói nhiệm vụ kỳ này rất nguy hiểm, còn nói là sẽ mang cha của mình trở về, nhưng bây giờ lại đang nói chuyện yêu đương với người khác. Trong nháy mắt, trái tim như bị đông đá.

“Thật xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.” Diệp Thanh Dương thản nhiên trả lời.

“Em…” Người phụ nữ này há miệng nói ra được một chữ, nhưng lại không thốt ra được đoạn sau, dậm giày cao gót xoay người đi.

Diệp Thanh Dương bực bội cào cào đầu, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, lẩm bẩm trong miệng tìm bật lửa. Mới vừa tìm được trong túi quần thì nghe được giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: “Không được hút thuốc!”

Trong lòng Diệp Thanh Dương thấp thỏm, ngước đầu nhìn lên lầu, thấy Oanh Khê đang trườn mình ra khỏi lan can, cúi đầu nhìn thẳng mình. Diệp Thanh Dương nhìn bốn phía, tuy rằng không có người, nhưng lại không nói vội vàng nói chuyện với cô, cau mày dụi tắt điếu thuốc rồi mở cửa an toàn đi vào bên trong.

Oanh Khê thấy anh không để ý đến mình, nhớ tớ mình vừa bị nam sinh theo dõi, lại nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi của anh và người phụ nữ kia, cảm thấy vừa khổ sở vừa uất ức, khóc lên: “Anh không muốn gặp mặt em nữa phải không?”

Diệp Thanh Dương không chịu được cô khóc, trong lòng mềm nhũn, bước chân và động tác trên tay cũng dừng lại. Đã lâu không gặp, đương nhiên anh nhớ thương cô, chỉ là thân phận hiện giờ của anh không có cho phép anh có bất kỳ hành động thân mật nào đối với cô. Nếu bị người ngoài phát hiện, không chỉ kế hoạch không hoàn thành, còn có khả năng gây ra nguy hiểm cho sự an toàn của cô.

“Anh khốn kiếp! Vừa rồi em bị người ngoài theo dõi, sợ tới mức phát điên. Anh lại ở trong này nở gan nở ruột nghe người ta tỏ tình.” Nước mắt nước mũi của Oanh Khê tèm nhem, giọng nói cũng lớn khác thường.

Diệp Thanh Dương nghe xong, trong lòng trở nên căng thẳng, bất chấp tất cả, vài bước phóng lên lầu, kéo người vào ngực, vuốt tóc cô an ủi: “Sao lại thế này? Đừng khóc nữa, nói cho anh biết, làm sao bị người ta theo dõi? Có bị thương hay không?”’

Oanh Khê vốn không phải là người thích khóc, bây giờ lại đang ở nơi công cộng, anh dỗ cô hai tiếng, cô liền dừng lại, kể hết chuyện ở trước học cho anh nghe. Diệp Thanh Dương nghe xong cau mày, tại sao con nít bây giờ lại như vậy… Cũng may, cô nhóc này không sao, nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt ửng hồng của cô, anh khẳng định không chỉ mới vừa khóc đây thôi.

“Sợ quá khóc?” Anh vỗ lưng cô thân thiết, “Về sau tan học, lúc nào cũng phải gọi người nhà tới đón. Lát nữa anh sẽ nói với cha.”

“Dạ.” Oanh Khê ngoan ngoãn gật đầu, ôm eo của anh, ngẩng đầu lên, “Tại sao anh lại làm trong này? Ông Nội biết không?”

“Biết. Lúc trở lại, làm như không gặp được anh, biết không? Không được nói cho những khác biết, nhất là bà Nội.”

“Dạ.”

“Đi lên đi, anh phải đi rồi.” Diệp Thanh Dương nhìn chung quanh một chút, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô rồi buông cô ra.

Oanh Khê vội vàng ôm chặt thắt lưng anh hơn, miệng lẩm bẩm nói: “Một chút thôi, chỉ ôm một chút thôi.”

Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ ôm lấy cô. Vài ngày rồi cô nhóc không gặp anh, trong lòng khó chịu. Anh hôm thân thể mềm mại của cô, hơi thở nóng bỏng phun liên tục lên tai cô, mập mờ không ngừng. Bên tai Oanh Khê vẫn vang vọng lời tỏ tình của cô gái kia, trong lòng phiền não, chỉ muốn giậm chân. Cuối cùng, không chút suy nghĩ, kéo cổ anh xuống, nhón chân lên, dán lên môi anh.

Diệp Thanh Dương cả kinh, vội vàng ngửa ra sau. Oanh Khê không cho phép, đưa lưỡi ra, lượn qua đôi môi khô khốc của anh. Diệp Thanh Dương cảm thấy cô quá tươi ngọt quá mức, tự động không thể kiềm chế, há miệng ra, để đầu lưỡi trơn nhẵn như con rắn trườn vào trong miệng mình. Về phương diện hôn môi, Oanh Khê còn rất khờ khạo, sau khi lưỡi của cô vào được miệng anh rồi thì lại không biết nên làm gì tiếp đây.

Diệp Thanh Dương rên nhẹ một tiếng, chủ động ngậm chặt lưỡi của cô, cắn nhẹ một cái. Cô bất mãn ‘ưm’ một tiếng, anh liền bắt đầu đoạt lấy. Đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, từ từ buột chặt, nóng bỏng mềm mại quấn lấy nhau, ân cần không thể diễn tả bằng lời. Bởi vì đang ở giữa cầu thang, anh không dám hôn quá lâu, chỉ đành gia tăng sức lực. Dịu dàng ban đầu nhanh chóng chuyển thành trận bão, anh thô bạo mút lấy lưỡi của cô . Lưỡi là nơi sinh ra rất nhiều nước miếng ngọt ngào, chẳng mấy chốc miệng đã không thể nào bao bọc được nữa. Một thoáng rời khỏi miệng cô, anh hút hết nước bọt tươi ngọt vào miệng. Cô cũng nuốt không ít nước miếng của anh, có chút thẹn thùng, thụt lưỡi lại, anh cường thế đuổi theo, quấn quít lẫn nhau. Hai người hôn nhau say đắm không muốn rời xa, mãi đến khi không khí trong phổi gần như cạn kiệt, anh mới buông cô ra.

“Lên đi, ngoan…” Anh thở phì phò, sửa lại quần áo của cô, nhéo nhẹ khuôn mặt cô. Oanh Khê gật đầu, đỏ mặt chạy lên lầu. Diệp Thanh Dương dựa lưng vào tường, trên môi vẫn còn nụ cười…

Buổi tối, Arnold gọi Diệp Thanh Dương dến khách sạn, hỏi thăm tình hình tiến triển như thế nào, đương nhiên Trần Nhất Thần cũng có mặt. Sau khi mấy người đàn ông bàn bạc chính sự xong, Arnold cười mập mờ gọi thêm vài người phụ nữ, đưa cho Diệp Thanh Dương thẻ cửa phòng. Trần Nhất Thần không chạm vào đàn bà, Arnold đã biết nên không quản anh, tự mình ôm một cô son phấn đầy mặt đi ra.

Trần Nhất Thần nhìn Diệp Thanh Dương mặt lạnh ngồi ở đó, lắc đầu bất đắc dĩ rồi cũng đi ra. Người phụ nữ kia nhìn thấy Diệp Thanh Dương ngồi im, toàn thân giống như con rắn, quấn lấy anh. Trong hai mươi chín năm, Diệp Thanh Dương chưa từng có bất kỳ đàn bà nào, hôn thì cũng chỉ hôn qua một người là Oanh Khê. Người đàn bà kia ở bên cạnh đàn ông lâu năm, tay chân thành thục, chuyên chọn chỗ nhạy cảm nhất của đàn ông tấn công, trong chốc lát, thân dưới đã dựng lều.

Người phụ nữ này thấy thế đắc ý mĩm cười, nằm sấp lên người anh, thì thầm những lời khêu khích vào tai anh: “Diệp tiên sinh, nhạy cảm vậy sao? Phòng ở trên lầu, đêm nay chỉ có hai chúng ta… Có cả đêm mặc anh xử lý em. Anh muốn thế nào thì như thế đó.”

Bên dưới của Diệp Thanh Dương lại trương cứng vài phần, người đàn bà này lại cố tình cười khiêu gợi, đưa tay ra dò xét nơi đó. Anh đứng bật dậy, lật người đàn bà sang bên cạnh, không quay đầu lại nhìn, đi ra cửa, bỏ lại người đàn bà kia đang kinh ngạc nằm ở trên ghế. Diệp Thanh Dương ra tới hành lang, trong tay còn nắm chặt thẻ phòng, hít vào một hơi thật sâu, muốn bình tĩnh lại một chút, rồi lại nhìn thấy Oanh Khê mặc áo đầm ngắn màu hồng ở đằng kia đang tìm gì đó. Da dẻ cô nhóc vốn đã trắng, màu hồng nhạt lại càng tôn thêm làn da non mềm của cô. Dưới làn váy ngắn, hai chân dài trắng nõn dọi vào mắt của Diệp Thanh Dương.

Đầu óc mới vừa dịu lại đôi chút thì lại bị cô đốt lên. Lần này anh không chút do dự, đi nhanh đến sau lưng cô bé, bịt miệng cô lại, lôi vào thang máy. Oanh Khê hốt hoang quay đầu lại, nhìn thấy anh thì mới hoàn hồn. Vào thang máy, anh cũng không buông tay ra, nắm tay cô kéo thẳng vào phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, Oanh Khê đang chuẩn bị hỏi anh tại sao anh ở chỗ này thì đã bị anh áp lên trên ván cửa, một chân khống chế cơ thể cô, tay bắt đầu cởi nút quần áo.

Oanh Khê không hiểu nhìn anh, ánh mắt long lanh càng khiến anh nổi lửa, kéo giựt lung tung áo sơ mi trên người. Anh nắm lấy tay cô đè lên làn da mình, giống như chỉ có như vậy thì bản thân mới cảm thấy dễ chịu một chút. Cùng một lúc, tay anh kiềm chế vai cô, hôn xuống...