Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 29: Trần Nhất Thần




Nếu là tổ chức sinh nhật thì không thể thiếu bánh sinh nhật và một bữa ăn phong phú. Chỗ trú quân không thể so với nội thành bên ngoài, Diệp Thanh Dương chỉ có thể cố gắng hết sức tìm nguyên liệu nấu ăn làm một bữa thật ngon. Mới sáng sớm, Tần Manh phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ ra tới nội thành mới mua được bánh sinh nhật.

Oanh Khê ngồi cả ngày trong phòng, không chịu đi ra. Diệp Thanh Dương biết cô buồn, cũng không gọi cô, chỉ làm việc một mình trong phòng bếp. Trần An Bác không biết nấu cơm, đi hai vòng trong phòng khác, cảm thấy không có gì đặc biệt, liền muốn kéo Oanh Khê từ trong phòng ra. Đã gõ cửa hai mươi phút rồi mà cô bé kia chỉ dạ một tiếng nhưng lại không có bất cứ cử động nào. Anh vừa sờ cằm vừa suy nghĩ, vào phòng ngủ của Diệp Thanh Dương, trèo ra ngoài ban công đến bên cạnh phòng ngủ.

Oanh Khe phủ chăn ngồi ở giữa giường, cúi gằm đầu, trên tay cầm viết và một cuốn vở, không ngường viết vẽ trên đó. Nghe được tiếng gõ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, theo bản năng quay đâu sang nhìn, giật mình. Một tay Trần An Bác đang bám ở song cửa sổ, một tay đang gõ cửa, gần như cả người đều treo lơ lửng ở bên ngoài. Oanh Khê vội vàng gạt chăn sang một bên đi tới mở cửa sổ. Trần An Bác cười hì hì, một tay chống song cửa sổ, chân dưới đạp một cái, tung người nhảy vào phòng.

Oanh Khê trở lại bên giường, cất giấy bút xong, khóa trong ngăn tủ. Trần An Bác tinh mắt, nhìn thấy tên tuổi của Diệp Thanh Dương bên trên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn mượn cơ hội trêu ghẹo một phen.

“Ơ, viết cái gì đây? Lấy ra xem chút đi.” Nói xong, anh làm bộ đi kéo hộc tủ.

Diệp Oanh Khê cũng không đi lấy chìa khóa, thản nhiên ngồi trước bàn sách, đặt cánh tay ở cửa tủ, còn không ngừng đẩy anh ra: “Phiền chú quá đi. Chú cứ tùy tiện lục tới lục lui, không sợ ngày nào đó sẽ có trộm vào nhà thật sao?”

“Làm gì có trộm nào có thể vào được chỗ trú quân? Hơn nữa, trộm nào tay chân nhanh nhẹn hơn chú là chú nên về nhà làm ruộng cho rồi.” Trần An Bác nhìn ra ánh mắt hồng hồng của cô nhóc, không biết đã khóc bao lâu rồi. Giọng nói của anh dịu đi không ít, vò nhẹ mái tóc dài của cô, bộ dạng giống như anh trai thân thiết, “Bị sao rồi? Khóc? Ai làm cô nhóc này khóc thảm thương thế?”

“Phiền chết đi thôi!” Oanh Khê tức giận gạt bàn tay đang vuốt ve của anh ra, mệt mỏi nằm trên ghế dựa.

“Chú nói cháu đau khổ mù quáng…” Trần An Bác tùy tiện ngồi trên mép giường, còn thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, hai tay chống trên nệm nghiêng về phía sau, hai chân bắt chéo, nhàn nhã thoải mái, “Cháu và Diệp Thanh Dương đều có một tật xấu, đó chính là thích đoán mò. Việc đời khó liệu, làm sao cháu biết là tốt hay xấu?”

“Trong sinh hoạt thường ngày, chú là người tham ăn, ở quân đội thì hai hàng, chú biết cái gì? Chú chỉ biết chỉ người ta làm bậy thôi. Tránh ra đi, tìm chỗ nào mát mẻ mà mơ mộng đi, cháu không muốn trở thành ngu xuẩn.” Oanh Khê khinh thường liếc mắt, không nhìn anh nữa.

“Ơ kìa, Tiểu Oanh Khê, chú nói cháu biết, những lời khó nghe như vậy không nên nói ra! Chú thích ăn, cháu xem có bộ đội đặc chủng nào không thích ăn? Cho dù sức ăn có yếu, ném vào huấn luyện một tuần là nống bao tử căng lớn ra liền. Nói về kỹ năng quân sự, không ai có thể vượt qua cha ruột và bạn trai mới của cháu hết. So với những loại binh chủng khác, chú thật không tồi mà.”

“Trước kia cha cháu và các chú là chiến hữu à? Rốt cuộc là ông đã đi đâu? Vì sao chú cháu nói muốn kiếm ông ấy trở về? Cháu có cảm giác như ông ấy đang bị khó khăn.” Từ đầu đến cuối, Diệp Oanh Khê đều nghĩ không ra mối quan hệ trong này. Bây giờ lại nghe Trần An Bác nhắc tới, không khỏi tò mò muốn biết, “Còn nữa, vì sao mẹ cháu lại bỏ cha cháu rồi gả cho người khác? Vì sao bọn họ phải bỏ cháu lại cho bác trai?”

Trần An Bác thật không ngờ miệng Diệp Thanh Dương kín như vậy mà lại tiết lộ phân nửa chuyện của Trần Nhất Thần cho Diệp Oanh Khê biết. Hiện giờ, anh chỉ muốn tát cho mình vài bạt tai, vậy mà để cho Diệp Oanh Khê quấn lấy, nghĩ không ra một câu trả lời. Chắc chắn cô nàng sẽ không chịu bỏ qua.

“Diệp Thanh Dương không nói cho cháu biết sao?” Trần An Bác (convert/bản raw để là Trần Nhất Thần, nhưng làm gì có Trần Nhất Thần ở đây nên mình sửa lại là Trần An Bác nhé) gãi gãi mái tóc ngắn, “Chú cũng không thể nói, hơn nữa, chú không biết cụ thể câu chuyện. Chú cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”

“Cháu cũng chưa bao giờ nghe ai nói. Nhất là những chuyện về cha mẹ cháu, chú cháu sẽ không cho phép cháu biết. Chú tiết lộ một chút đi mà.”

Trần An Bác ngậm miệng không dám nói. Cuối cùng không chịu nổi bị cô cuốn lấy làm phiền, anh bước ra phòng khách lớn tiếng gào thét: “Mẹ nó, Diệp Thanh Dương! Quản lý người của anh đi, đây là chuyện gì chứ? Truy tới cùng chuyện của cha mẹ con bé, làm sao tôi biết được chứ?”

Oanh Khê vội vàng chạy ra ngoài kéo anh lại, hai người khoa tay múa chân. Diệp Thanh Dương mới bưng một mâm đồ ăn đi ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần An Bác một cái, cởi tạp dề xuống, vò thành một cục, ném lên người Trần An Bác: “Nhà bếp, nấu cơm đi!”

“Lão đại, anh cũng không phải không biết, tôi làm… có thể ăn sao?” Trần An Bác khóc lóc ngã dập mặt trên ghế sofa.

“Tôi tưởng cậu rãnh rỗi lắm mà, thế nao? Có thời gian giải đáp thắc mắc cho con bé, mà không có thời gian xuống bếp hả?” Diệp Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, đi tới đá hai chân của cậu ta.

“Tôi giải đáp nghi vấn hồi nào? Hả? Anh hỏi con bé đi, tôi chưa nói được chữ nào cả!” Trần An Bác nằm sấp trên ghế sofa giống như con trăn lớn, lắc lắc thân mình. Tần Manh vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng này, nổi hết da gà. Trần An Bác nhìn thấy cô, chân chó chạy đến, đỡ lấy bánh ngọt và giỏ đồ ăn, vừa ôm bả vai của cô vừa vuốt ve cánh tay.

Tần Manh xem anh như không khí, đi thẳng vào phòng bếp. Trần An Bác biết điều, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng bếp giúp một tay. Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn thấy Oanh Khê đang vui vẻ bỏ ngón tay vào miệng mút mút, thở dài, đi vào phòng bếp. Không biết anh đã nói cái gì, chỉ trong chốc lát, Trần An Bác liền đi ra, bĩu bĩu môi về phía Oanh Khê: “Đi thôi, đi vào phòng nói chuyện.”

Oanh Khê đi theo vào phòng ngủ, có chút tò mò hỏi: ‘Chú cháu bảo chú nói chuyện với cháu à?”

“Nếu không cháu nghĩ là gì?” Trần An Bác gặm gặm nửa trái dưa chuột trong tay rồi mới bắt đầu vào đề tài chính, “Có một số việc, chú của cháu rất khó mở miệng, cho nên bảo chú nói với cháu. Thật ra thì quan hệ của cha cháu và Diệp Thanh Dương rất sâu. Đã nhiều năm như vậy, chỉ cần nhắc tới cha cháu, tâm tình của anh ấy vẫn khó có thể khống chế.”

“À.” Oanh Khê cúi đầu dựa vào tường, lên tiếng đáp lại ư hử.

“Cha của cháu___ Trần Nhất Thần, nghiêm chỉnh mà nói, cũng coi như là chiến hữu của chúng tôi, bởi vì cũng đều là bộ đội cả. Nhưng chúng tôi có thói quen gọi anh ấy là huấn luyện Trần. Ban đầu, chú và Diệp Thanh Dương nhập ngũ cùng một lúc, vừa đúng lúc, cha của cháu chính là người huấn luyện chúng tôi. Mới ban đầu, tất cả học viên thụ huấn đều hận cha cháu thấu xương. Lúc đó chúng tôi cảm thấy, anh ta huấn luyện khỉ gió gì chứ, chơi chúng tôi thì đúng hơn!” Nói đến đây, Trần An Bác lại nở nụ cười, “Bây giờ nghĩ lại cũng còn cảm thấy buồn cười, rõ ràng là hận chết anh ta, cuối cùng lại nảy sinh một tình bạn sâu sắc không thể chối cải.

“Mẹ cháu ở đâu?”

“Mẹ cháu là Tô Uyển, cháu cũng đã gặp qua, rất xinh đẹp phải không? Thật ra, trước kia mẹ cháu là y tá bệnh viện lục chiến, thường kiểm tra đội của chúng tôi. Cháu cũng biết, nơi này của chúng tôi, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không thấy phụ nữ. May mắn lắm mới có được một mỹ nữ, cả đám người như đám chó điên nhào lên cùng một lúc. Cháu có biết cha của tdt không? Cũng là anh trai của chú, khi đó rất thích Tô Uyển. Trên cơ bản, cho dù cuối cùng Tô Uyển chọn ai, chúng tôi đều rất hoan nghênh. Ai cũng không ngờ, có một lần Tô Uyển đến bộ đội, lại một mình đi thăm cha của cháu. Cũng chính khi đó, chúng tôi mới biết được Tô Uyển và cha cháu đang hẹn hò.”

Oanh Khê chưa từng nghĩ tới cha và mẹ mình cũng có một chuyện tình như thế. Sau cùng bây giờ, Tô Uyển lại gả cho người khác, cô vẫn cho rằng mình chính là đứa con ngoài ý muốn của một cuộc hôn nhân nhờ mai mối mà thôi.

“Vốn là cạnh tranh rất công bình, nếu Tô Uyển đã lựa chọn huấn luyện Trần, thì mọi người cũng không thể nói gì hơn. Ai ngờ có một ngày, Trần Nhất Thần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng không trở về, trong đội nói rằng đã hi sinh vì nhiệm vụ. Giống như bộ đội đặc chủng của chúng tôi, ai cũng đều chuẩn bị sẳn tâm lý kia. Tuy rằng tử vong không xảy ra thường xuyên, nhưng ít ra chúng tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Việc này xảy ra, tất cả mọi người đều cho rằng mẹ cháu sẽ là người khó qua nhất. Lúc ấy có rất nhiều người muốn đi an ủi mẹ cháu. Ai ngờ mẹ cháu bỏ đi không hề nói tiếng nào, ngay cả công việc cũng bỏ bê.”

Lúc Trần An Bác nói tới đây, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ tức giận. Oanh Khê ngơ ngác đứng nghe, đầu óc ong ong thành một mảnh, không thốt ra được lời nào.

Trần An Bác không muốn cho cô có cơ hội phản ứng, tiếp tục lầm lủi nói: “Thật ra, chúng tôi không hề biết có cháu tồn tại trên đời này, mãi đến tám năm trước, Diệp Thanh Dương nói Trần Nhất Thần có một đứa con gái. Phản ứng đầu tiên của anh ấy là muốn mang cháu về chỗ trú quân, anh ấy muốn nhận nuôi cháu. Nhưng có ai tin? Trần Nhất Thần đã chết gần một năm rồi, đột nhiên lại lòi ra một đứa con gái, lại không có bằng chứng. Cấp trên hỏi Diệp Thanh Dương làm sao anh ấy biết được, anh ấy chỉ nói trước khi Trần Nhất Thần qua đời có giao phó cho anh. Lúc ai không ai biết Tô Uyển đã sinh được một đứa nhỏ.”

“Mọi người đều không tin, ai ngờ cấp trên lại đồng ý.” Trần An Bác cười khổ, “Chú nên sớm nghĩ tới, chỉ có người trong cuộc mới có thể thừa nhận. Tô Uyển đã bỏ đi rồi, còn có thể hỏi ai trong hai đương sự đây? Đương nhiên, Trần Nhất Thần không chết, nhưng tin tức hi sinh bởi vì nhiệm vụ này đã khắc sâu trong tiềm thức của chúng tôi một năm trời, làm sao có thể hoài nghi đây?

“Ý của chú là, cha cháu biết sự tồn tại của cháu?”

“Đúng vậy.”

“Vậy… là mẹ không cần cháu nữa?”

“Chú cũng không hiểu vì sao Tô Uyển lại giao cháu cho người khác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể trách cô ta. Cô ta là một cô gái vẫn còn trẻ, chưa kết hôn đã sinh con, muốn tiếp tục cuộc sống quả thật rất khó khăn.”

“Chuyện này không cần nói…” Oanh Khê vịn tường, nặng nề thở gấp, “Bây giờ cha cháu còn chưa chết, chú của cháu muốn tìm ông ấy trở về… Cháu biết rồi, cháu biết rồi…”

“Tiểu Oanh Khê, chuyện này nghe qua có thể có chút… khó tiếp nhận cho cháu. Nhưng mà…” Trần An Bác nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, có chút lo lắng, tiến lên đỡ cô.

Cô phủi tay anh xuống, vịn tượng từ từ đi, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm: “Cháu biết rồi, cháu biết rồi. Chú để cho cháu suy nghĩ một chút, suy nghĩ kỹ một chút…”