Từ sau đêm đó, Diệp Thanh Dương càng bận rộn, Diệp Oanh Khê cũng từ từ quen dần với thói quen đi tới đi lui giữa nơi trú quân và nhà họ Diệp. Cứ như vậy, thoáng cái đã qua vài năm. Trong thời gian này, Trần Đạp Tuyết cũng thường xuyên gây sự với cô, Diệp Oanh Khê cũng bắt đầu nghe theo lời dặn của Diệp Thanh Dương, khi bị khi dễ thì sẽ đánh trả không nhường nhịn. Mấy năm trôi qua, con người cũng trưởng thành, Trần Đạp Tuyết trở nên điềm tĩnh không ít.
Một ngày trước khi Trần An Bác kết hôn, Diệp Thanh Dương cố tình đón cô nhóc trở lại bộ đội. Ở thành phố đi học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Dương tự mình đến đón cô tan học. Diệp Oanh Khê vô cùng phấn khởi, vừa ra khỏi cổng trường, không hề giữ hình tượng, bổ nhào về phía Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua nam sinh trước mặt đang mở to mắt trừng mình, cưng chiều vỗ vỗ sau lưng của Diệp Oanh Khê: “Được rồi, còn ra thể thống gì nữa? Cẩn thận kẻo bị bạn học chê cười…”
“Không sợ… không sợ…” Diệp Oanh Khê vui mừng, không biết xấu hổ, dụi dụi trong lòng Diệp Thanh Dương, ôm chặt cánh tay của Diệp Thanh Dương làm nũng, “Chú ơi, tại sao chú tới đón cháu vậy? Cho tới bây giờ, chú chưa từng tới đón cháu… Hiện giờ, cháu vui muốn chết luôn, mặc kệ người ta nhìn thế nào!”
“Đã mười lăm tuổi rồi, là một thiếu nữ đấy, sao cứ đeo dính người thế?” Diệp Thanh Dương nghe xong những lời cô nói, vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói, “Không lẽ tuổi giả à? Ngoan, đứng thẳng lên nào, chúng ta ngồi xe trở về.”
“Về nhà bà Nội hả?” Lúc này Diệp Oanh Khê mới đứng thẳng ngay ngắn lại, khóe miệng cong lên, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn sáng rực.
“Ừ, trước tiên phải tới nhà bà Nội ăn cơm tối. Sáng ngày mai theo chú trở về đồn trú quân.” Kéo cô nhóc ngồi vào trong xe, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, anh do dự mãi, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay bóp bóp gò mắt trắng nõn của cô, “Ngày mai chú Trần cháu kết hôn, mang cháu về lãnh bao lì xì chứ.”
Tám năm qua, không biết có phải là vì để bù đắp năm đó không ở bên cạnh Diệp Thanh Dương nhiều, mẹ Diệp rất tận tình và kiên nhẫn chăm sóc Diệp Oanh Khê. Diệp Oanh Khê ở nhà họ Diệp được nuôi dưỡng như một thiên kim tiểu thư. So với cô bé gầy như que củi Diệp Thanh Dương dẫn về năm đó, cô nữ sinh xinh đẹp bây giờ thật sự thay đổi quá lớn.
Diệp Thanh Dương vỗ về khuôn mặt có chút ửng hồng của cô, tám năm, đã mang cô bé này bên người tám năm rồi. Chứng kiến và góp phần trong sự trưởng thành của cô từng ngày từng tháng khiến tận đáy lòng của Diệp Thanh Dương ngay lúc này dâng trào một niềm hạnh phúc khó tả. Niềm vui, nỗi buồn, lúc giận, lúc cười của cô đều tẩm vào mạch máu của anh, từ từ lưu chuyển khắp xương cốt, tạo nên một cảm giác trí mạng quen thuộc.
Không biết vì sao, hình như cô nhóc nghe được những lời của anh thì không mấy vui vẻ, quay mặt sang bên kia nhìn ra ngoài cửa sổ, ưỡn thẳng lưng, hơi nhếch môi, không nói thêm gì nữa.
Đè nén cảm giác khó hiểu, duy trì im lặng suốt đường đi. Ngay cả tài xế quen với thói quen ríu rít thường ngày của Diệp Oanh Khê cũng nhìn trộm hai người vài lần từ kiếng chiếu hậu. Hai người vừa bước vào cửa, Bích Quy đang rung đùi đắc ý liền bổ nhào đến. Lúc này trong lòng Diệp Oanh Khê không được vui, chỉ ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông của nó vài cái rồi đi lên lầu.
Không quen với sự đối đãi lạnh nhạt của cô nhóc, chú chó đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Diệp Oanh Khê lên lầu, ư ử uất ức vài tiếng đáng thương. Khi thấy cô nhóc không có chút phản ứng nào thì quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông vừa mới vào cửa với cô nhóc. Diệp Thanh Dương nhìn thấy biểu cảm vừa đau khổ vừa thù hằn của Bích Quy, chân mày nhíu lại, quát khẽ hai tiếng một cách bất mãn. Lúc này Bích Quy mới quất đuôi hai lần, chạy về phía ổ nằm của mình.
“Ngồi ở đây làm gì?” Mẹ Diệp trở vào nhà từ ngoài vừa hoa, nhìn thấy Diệp Thanh Dương đặt tay trên đầu gối, nửa người trên ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, “Gọi Oanh Khê xuống ăn cơm. Tối nay cha con có xã giao, không về ăn cơm.”
“Dạ.”
Diệp Thanh Dương gõ tượng trưng cửa phòng hai cài, xoay tay cầm, mở cửa đi vào. Diệp Oanh Khê đang nằm sấp trên bàn học, không mở đèn phòng, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn học phát ra. Trên cửa sổ thủy tinh có một trái cầu màu da cam đang chiếu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cơ thể nhỏ bé của Diệp Oanh Khê chặn ngang ánh đèn. Dưới tia sáng, bóng lưng của cô trải dài trên mặt đất, ấm áp yên tĩnh không nói nên lời.
Diệp Thanh Dương nhớ tới một đêm nào đó tám năm trước, anh vừa đón người trở về. Ở trên xe, cô bé chu miệng ngủ say sưa, bộ mặt thỏa mãn. Thoáng một cái đã nhiều năm, cô bé năm đó đã biến thành một người có bộ dạng xinh đẹp tươi mắt như thế này. Diệp Thanh Dương thở dài, đưa tay mở công tắc đèn, trong nháy mắt, gian phòng sáng trưng.
“Oanh Khê, xuống dưới ăn cơm, lát nữa mới làm bài tập tiếp.”
“Cháu không muốn ăn cơm. Chú ăn với bà Nội đi.”
Diệp Thanh Dương nhíu mày, không thể không xem xét nữa rồi. Anh không hiểu rốt cuộc cô giận lẩy cái gì. Lúc ở trên xe, anh có nói lời gì nặng nề đâu. Anh không hiểu sao trong chớp mắt, cô đã trở mặt. Đột nhiên anh ý thức được một vấn đề, càng ngày cô càng lớn, anh càng không thể nhìn thấu tư tưởng và hành động của cô. Cô đã sớm không còn là một cô bé đơn thuần ngây thơ của năm đó nữa. Từng hành động của cô đều có lối suy nghĩ của riêng mình, điều này khiến anh có loại cảm giác không thể khống chế chưa từng có. Mà hết lần này tới lần khác, loại cảm giác này, cũng giống như sự nhạy cảm lúc ban đầu của cô, khiến anh thật sự nhức đầu.
“Oanh Khê, rốt cuộc cháu đang giận cái gì?” Diệp Thanh Dương trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định hỏi cho ra lẽ. Đối với chuyện suy đoán tâm tư con gái, anh thật sự không thể làm được.
Oanh Khê xoay người lại nhìn anh một lát, cuối cùng cũng không thèm nói một lời, tắt đèn bàn, đứng dậy lướt qua người anh, đi xuống lầu ăn cơm. Diệp Thanh Dương nhìn bờ vai nhỏ bé của cô, có chút buồn bực, hít sâu vào một hơi, vào phòng nhìn một chút bài tập của cô để trên bàn. Phía trên không có đề bài, chỉ toàn là tên của anh và cô, chữ viết xinh đẹp, sáu mẫu tự đơn giản kề cận thân mật bên nhau.
Trên bàn cơm, mẹ Diệp nghe xong mục địch trở về lần này của Diệp Thanh Dương, không khỏi bắt đầu nhắc tới: “Trần An Bác chỉ lớn hơn con hai tuổi, phải không? Nó đã kết hôn rồi, chừng nào con mới dẫn bạn gái về cho mẹ xem đây hả?”
“Mẹ, con vẫn còn trẻ mà.” Diệp Thanh Dương gắp mấy cọng rau xanh bỏ vào chén của Diệp Oanh Khê, rồi nói tiếp, “Chuyện này không gấp được.”
“Năm nay con đã 28 tuổi rồi. Tuổi này kết hôn là tốt nhất, hai năm sau còn sinh em bé.” Mẹ Diệp nhất quyết không tha, khuyên bảo, “Mẹ biết tuổi trẻ tụi con không thích kết hôn sớm, sợ sinh con, chuyện này không sao, mang em bé tới cho mẹ… Con xem Oanh Khê đi, bây giờ càng lớn càng xinh đẹp, không phải đây là vì mẹ…”
“Bà Nội, cháu ăn no rồi, đi làm bài tập đây.” Diệp Oanh Khê cắt ngang lời mẹ Diệp, cúi đầu nhìn mấy cọng rau cải còn sót lại trong chén, nói.
“Hôm nay mới ăn một chút đã no rồi à?” Lúc này mẹ Diệp mới tạm ngưng dạy dỗ Diệp Thanh Dương, “Không phải lâu nay vẫn ăn hai chén sao?”
“Hôm nay ở trường học, cháu có ăn đồ ăn vặt với bạn học rồi ạ, không đói bụng. Tuần này bài tập rất nhiều, cháu lên trước.”
Đôi đũa trong tay Diệp Thanh Dương không hề nhúc nhích, nhìn rau cải còn lại thừa lại trong chén của Diệp Oanh Khê, ngẩn người ra. Sau bữa cơm tối, mẹ Diệp ngồi trên ghế sofa gọt trái cây. Từ đầu tới cuối Diệp Thanh Dương xem TV một cách bồn chồn, cuối cùng cũng nhịn không được rồi hỏi: “Mẹ, sáng hôm nay lúc Oanh Khê ra cửa có gì không bình thường không ạ?”
“Không có. Mỗi ngày con bé ra cửa đều rất phấn khởi. Đứa bé này không biết phiền não là gì, lúc nào cũng cười hề hề.” Mẹ Diệp cắt quả táo ra thành nhiều miếng nhỏ, cắm nĩa lên trên, đưa cho anh, “Đem lên cho Oanh Khê, để nó nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp. Đừng làm hư mắt.”
“Dạ.”
Diệp Thanh Dương đẩy cửa vào, đặt mâm trái cây lên trên bàn, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Oanh Khê nói: “Ăn trái cây lạnh trước đi.”
Diệp Oanh Khê đặt viết trong tay xuống, cầm nĩa có táo bỏ vào miệng, trên mặt không có nụ cười, cả động tác gần như máy móc, mà ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Diệp Thanh Dương, dù chỉ một lần. Đối với thái độ lạnh nhạt này của cô, Diệp Thanh Dương rất khó chịu, trong lòng bắt đầu bốc hỏa, bàn tay nắm lại buông ra, lặp lại nhiều lần như thế, rồi anh mới thở ra một hơi thật dài.
“Bài tập không cần gấp, ngày mai trở về chơi cho vui một ngày, hôm sau làm tiếp cũng không muộn.”
“Cháu không muốn trở về.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Oanh Khê cự tuyệt chuyện trở về đồn trú quân. Cơn giận giống như rượu cồn gặp phải cây đuốc, bùng nỗ. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên Diệp Thanh Dương lấy đi cây nĩa trong tay của cô, mặt mày đen thui nói: “Oanh Khê, chú muốn nói chuyện với cháu một chút.”
Diệp Oanh Khê cúi thấp đầu, môi cong lên không nói lời nào, ngón tay cuốn vào vạt áo. Diệp Thanh Dương đè nén cơn giận, đóng cửa phòng lại, đi tới ngồi bên mép giường, nhìn lên vẻ mặt nhu thuận của Diệp Oanh Khê, trầm giọng nói: “Nếu cháu cảm thấy chú làm gì đó khiến cháu không vui, cháu có thể nói ra. Cháu cứ buồn buồn như thế, không nói một tiếng nào, làm sao chú biết được trong lòng cháu đang nghĩ cái gì?”
Diệp Thanh Dương đợi hai phút, Diệp Oanh Khê vẫn mím môi không nói.
“Oanh Khê, đã nhiều năm như vậy, cháu trưởng thành đã thay đổi không ít. Càng ngày chú càng không biết trong lòng cháu đang suy nghĩ cái gì.” Diệp Thanh Dương dừng lại một chút, ánh mắt càng ngày càng đen lại, “Như vậy thật không tốt.”
Lúc này, Diệp Oanh Khê mới nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nhưng cũng không nói tiếng nào, động tác trên tay vẫn không thay đổi. Sự kiên nhẫn của Diệp Thanh Dương hoàn toàn biến mất, anh đứng phắt lên, kéo Oanh Khê, bắt cô phải đối diện với mình. Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng nổi giận của anh, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, để rồi thu lại tất cả lửa giận của anh vào mắt, thiêu đốt trái tim cô co rút lại, nhịp đập đột nhiên tăng nhanh.
“Cháu nói, rốt cuộc cháu giận chú cái gì?”
Đang giận gì à?
Vừa nghe được tin Trần An Bác kết hôn, nhớ tới người đàn ông luôn mang theo nụ cười lưu manh, chuyện gì cũng không sao kia, cô mới ý thức được bản thân mình và thế giới của bọn họ không thể hòa hợp. Bọn họ là người trưởng thành, bọn họ từng trải nhiều năm mà cô thì lại không biết chút giao thiệp nào. Hiện giờ bọn họ đã tới tuổi kết hôn, nhưng cô thì theo không kịp con đường thần bí kia.
Hiện tại Trần An Bác kết hôn, như vậy thì khi nào tới phiên anh đây? Không bao lâu nữa, có phải anh cũng sẽ tươi cười nói với cô, “Chú cũng muốn kết hôn” sao? Nếu thật sự có ngày đó, cô nghĩ, cô sẽ vì câu nói kia mà chết mất.