Gần cuối năm, một trận tuyết bao phủ toàn bộ Đại Lịch, các quan to quý nhân Kinh đô đều uống rượu ngắm tuyết, vui vẻ vô cùng, nhưng mà dần dần, tất cả mọi người không còn cười nổi nữa, bởi vì trận tuyết này rơi hơn nửa tháng, tạo thành thiên tai, mười vạn người ở biên thuỳ Tây Nam gặp tai hoạ, Hoàng đế bị chấn động, hạ lệnh giảm bớt chi tiêu, khai thương cứu tế, cũng giao trách nhiệm cho văn võ bá quan tìm đối sách. Trong thời gian ngắn, tấu chương như hoa tuyết bay lên bàn của Hoàng đế.
Hán Hoa khoác áo lông trắng đi chầm chầm trong hoa viên, một bàn tay cầm dù, một bàn tay đưa ra cảm nhận từng hạt tuyết bay lướt qua. Thiên tai đã tới, nàng cũng nên gặp gỡ Lý Vị Ương, dẫn nữ chính đi gặp Thát Bạt Chân, nàng ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội cứu giúp dân chúng, tạo thêm thanh danh và thế lực để chống lại Lý phủ.
Nàng lười lắm, tâm trí của nàng chỉ có thể vây quanh cậu nhóc. Mấy chuyện lớn như vậy, không ai thích hợp hơn nữ chính. Nghĩ đến chuyện nữ chính ra sân, Hán Hoa âm thầm đếm đếm lại mấy quân cờ trong đầu, chắc là đủ sống rồi. Chỉ cần Lý Vị Ương không động tới Lý Mẫn Đức, nàng có chịu chút thiệt thòi cũng không sao. Dù sao cũng không có mất mạng, nàng có gì phải hốt hoảng. Nếu không phải nhiệm vụ lần này là công tâm Lý Mẫn Đức, e rằng chuyện thư tình nàng cũng lười phản ứng, ai biểu người cổ đại rất coi trọng thanh danh chứ, nhập gia phải tùy tục. Nàng muốn giữ gìn thanh danh lẫn trinh tiết cho cậu nhóc nha. Nghĩ đến cậu nhóc, Hán Hoa lại đưa tay lên cổ vuốt ve đóa bạch liên bằng bạch ngọc. Ánh mắt đen xinh đẹp lấp lánh ý cười.
"Tam muội. Đã lâu không gặp." Hán Hoa lướt mắt nhìn khung cảnh vắng lặng trong viện, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Gương mặt Lý Vị Ương không chút thay đổi đánh giá nàng, giọng điệu chứa đựng sự khẳng định nói:
"Là Đại tỷ sao?!"
Một câu hai ý. Hán Hoa cũng không sao cả trả lời một câu ba phải.
"Là Đại tỷ. Hôm nay tiết trời rất tốt, Tam muội có hứng thú đi dạo với tỷ không?"
Trong mắt Lý Vị Ương lóe lên, đôi môi hồng nhạt cũng nở nụ cười rất nhu thuận:
"Đại tỷ đã mở lời, muội đương nhiên phụng bồi."
Cả hai đứng dậy, khi sắp ra khỏi phòng, Hán Hoa đưa mắt nhìn Bạch Chỉ, dịu dàng nói:
"Thời tiết hôm nay tuy tốt hơn hôm qua nhưng cũng có tuyết. Ngươi mau đi lấy áo khoác ấm áp ra cho Tam muội."
Bạch Chỉ sửng sốt nhìn vị Đại tiểu thư xinh đẹp trước mắt, sau đó vội vàng quay đầu hỏi ý kiến của tiểu thư của mình, thấy Lý Vị Ương gật đầu, tiểu cô nương mới trở về phòng lấy áo khoác.
Đợi chờ Lý Vị Ương khoác áo xong, cả hai tiếp tục đi về phía đình nghỉ chân. Dọc theo đường đi, Hán Hoa im lặng đưa mắt ngắm những chồi non được vỏ cây xù xì chở che bao bọc. Đi bên cạnh nàng, Lý Vị Ương hiểu rõ Lý Trường Nhạc sẽ không có lý do gì mà lại đến tìm nàng, lần này, không biết vị Đại tỷ thiện lương giả tạo này của nàng lại muốn bày ra trò gì.
Đến khi vừa thấy được bóng dáng của người ngồi trong đình, hai mắt Lí Vị Ương mở to nhìn người kia, bóng dáng tao nhã ngồi đánh cờ của hắn, trong chốc lát, hô hấp của nàng như bị tắc nghẽn.
Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, ngũ quan kiên nghị tuấn mỹ, trong con ngươi đen như mực hàm chứa sự nghiêm cẩn lành lạnh, còn có sự trầm ổn nội liễm như toả sáng có thể đoạt mất hồn phách con người, không thể nghi ngờ gì, đó chính là Tam hoàng tử Thác Bạt Chân.
Tay Lí Vị Ương, chậm rãi nắm chặt lại dưới tay áo. Trong đầu nàng, đột nhiên hiện lên vẻ tươi cười của Đại phu nhân: “Vị Ương nhu thuận thông minh, nghe lời hiểu chuyện từ nhỏ, mẫu thân tất nhiên phải chọn cho con một vị hôn phu tốt. Tam hoàng tử Thác Bạt Chân thiếu niên oai hùng, trí tuệ bất phàm, đứng cùng con có thể nói là trai tài gái sắc. Vị Ương, con gả cho người ta rồi về sau phải phụ tá Tam hoàng tử cho tốt, tương lai sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”
Lúc đó Lí Trường Nhạc cũng cười tươi như hoa nói: “Đúng vậy, đám nữ tử cùng độ tuổi ở Kinh đô, có ai không tha thiết ngóng trông làm Tam hoàng tử phi, Vị Ương à, muội đúng là có phúc khí tốt.”
Nhưng sau này thì sao, con chim bị bẻ gãy cánh một cách mạnh mẽ, bị nhổ hết lông, máu chảy đầm đìa, loại đau thương này, nàng vĩnh viễn không thể quên…
Lí Vị Ương híp mắt, giấu đi nụ cười trào phúng lơ đãng hiện ra bên môi. Hít một hơi thật sâu, lúc này mới cảm thấy máu từng chút một chậm rãi tuôn chảy trong người, thù hận không thể hoá giải kia, cuối cùng hoá thành vô số dũng khí thông qua mạch máu chảy khắp tứ chi thân thể nàng.
Hán Hoa cảm nhận được khí tức của nữ chính thay đổi, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ "ta không biết gì hết".
Điều khiến nàng cảm thấy hứng thú là ánh mắt của Lý Thường Hỉ khi nhìn Thát Bạt Chân kìa, tiểu cô nương bị khí thế và vẻ ngoài của hắn bắt làm tù binh rồi. Thát Bạt Chân đúng là có bản lĩnh, không hổ thẹn là nam tử khiến nữ chính nhớ mãi không quên, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến hắn.