Tác giả và thực hiện: JuLyTranTran - Lam Nhất Dương
Đang lúc không khí trong phòng muốn bùng nổ thì một tên nô tài hoảng hốt xông vào, nhìn lướt qua Tương Vương với vẻ mặt khiếp sợ sau đó chạy nhanh lại nói thầm vài tiếng với Từ Chiếu.
Ngay lập tức ánh mắt Từ Chiếu mở to, sự tàn ác trong đó khiến tên nô tài run rẩy liên tục nhưng vẫn cố thông báo cho hết, nói xong thì hắn liền lãnh ngay một cước của Từ Chiếu mà lăn vào góc cửa, đầu va mạnh xuống nền đất cứng rắn trợn mắt mà chết.
Từ Chiếu không thèm nhìn lướt qua tên cẩu nô tài mà từng bước, từng bước đi tới chỗ Tương Lễ, khi tới một khoảng cách gần thì vươn bàn tay nhanh như chớp bóp lấy khớp hàm của chàng, gằn lên:
“ Khá lắm. Ha ha. Ngươi quả thật có bản lĩnh. Ngươi thắng! Nhưng… ngươi sẽ không có cơ hội chứng kiến cảnh tượng mà ngươi một tay sắp đặt mà chính ta mới là người khiến cho Tương Vương ngươi từ trong sự thống khổ mà chết.”
Nói xong hắn liền đưa một viện độc dược vào miệng Tương Lễ sau đó cười như điên như dại nhìn chàng đỏ mặt nôn khan.
“ Ha ha. Không biết khi lão già Phạm Quốc Công biết được Tương Vương ngươi đã chết thì ông ta sẽ có phản ứng ra sao nhỉ? Có thổ huyết mà chết theo ngươi luôn không?”
Tương Lễ ôm ngực, ánh mắt sắc bén nhìn hắn gằn lên:
“ Ngươi câm miệng!”
Rồi thở gấp liên tục, chàng cảm thấy sức lực trong cơ thể càng ngày càng tiêu giảm.
Từ Chiếu cười khẩy, vắt chân mà ngồi. Đà nào kết cục trên triều đã định. Ngôi vị hoàng đế đã rơi vào tay phe Lục hoàng tử, thái tử thất thế. Phạm Quốc Công có công lao lớn. Ngày tàn của hắn cũng tới, nếu đã vậy thì còn gấp gáp làm cái gì.
Vươn tay cầm tách trà lên uống, ánh mắt híp lại thưởng thức cảnh chết từ từ của Tương Lễ.
--- ------ ------ ------ -------
Trên đường lớn ở kinh thành đang nhốn nháo vì sự xuất hiện một đoàn quân đội hàng ngàn bộ binh, cưỡi ngựa dẫn đầu là tướng quân Phạm Thế Hiên cữu cữu của Tương Vương, nếu không sai thì ông phải đang trấn thủ ở biên quan. Đoàn người đang nhắm thẳng phủ Tương Vương mà đến.
Vốn dĩ Phạm Thế Hiên và Phạm Quốc Công đã bàn bạc tiến cung muốn ra xin biên quan phương Bắc với Tương Vương. Cầu làm chủ một phương mà không cần quan tâm đến cái vòng xoáy tranh đoạt vương vị nhưng không ngờ hôm nay lại nhận được chiếc nhẫn của Lễ nhi.
Tương Lễ là đứa cháu ngoại mà Phạm Thế Hiển cưng chiều, thương tiếc nhất nhưng vì hoàn cảnh của bản thân, sứ mệnh áp đặt trên người mà không thể bảo vệ mẫu tử hai người, khiến nó từ nhỏ đến lớn phải chịu hết bao nhiêu âm mưu và hãm hại . Ông trong lòng vạn phần áy náy, giờ người đã trưởng thành, không muốn ẩn nhẫn cam chịu nữa thì ông và Phạm Quốc Công dù hy sinh có bao lớn cũng phải trợ giúp Lễ nhi làm nên đại sự, đạt thành nghiệp lớn.
Mật thám cài bên phủ Thái tử đã khẩn cấp đưa tin Thái tử Tương Thành đã đích thân phái trợ thủ đắc lực Từ Chiếu mưu sát Lễ nhi.
Thái tử muốn ngôi vị hoàng đế mà không tiếc hãm hại Tương Vương một thân tàn phế. Phạm Thế Hiên đã theo ý Tương Lễ gửi trong chiếc nhẫn. Liên thủ đạt thành hiệp ước với phe Lục hoàng tử và Hoàng Hậu. Chỉ trong mấy chốc sẽ có một cuộc thanh tẩy hoàng cung thay đổi đế vương.
Bây giờ lòng ông như lửa đốt giục ngựa đến trước. Trong lòng không ngừng cầu khẩn “ Lễ nhi. Con không được xảy ra chuyện.”
Đại môn Phủ Tương Vương
Phạm Thế Hiên nhảy xuống ngựa, gấp gáp bước vào phủ nhưng lại bị thị vệ canh cổng cản lại. Ông “hừ” lạnh một tiếng rút kiếm ra giết chết. Đại môn tiêm nhiễm huyết, giải quyết hai tên tiểu tốt xong ông một đường đi thẳng đến đại sảnh.
Trên đường những ai cản trở đều chết dưới kiếm của Phạm Thế Hiên. Ông giống như đang đứng trên chiến trường, thả tay tàn sát tất cả.
Từ Chiếu từ khi nghe âm thanh la hét bên ngoài đã biết Phạm Thế Hiên đã tới, ánh mắt đầy ý châm chọc nhìn Tương Lễ suy yếu ngồi dựa người trên ghế, tay đã run rẩy khi để trên tay vịn.
“ Đã quá muộn rồi. Hừ.” Âm trầm bật ra tiếng. Đúng lúc Phạm Thế Hiên bước vào.
“ Lễ nhi!!!”
Gầm lên một tiếng, ông định đi tới chỗ chàng nhưng lại bị một câu nói của Từ Chiếu làm cho giật mình điếng người.
“ Tương Vương sẽ không qua khỏi hôm nay, hai cửu chất cứ thoải mái tâm sự. Ha ha.”
Tương Lễ gắng gượng nở ra một nụ cười, âm thanh phiêu tán bật ra từ khóe môi tái nhợt:
“ Cữu cữu… Lễ nhi sẽ không sao… người đừng…” Lời nói chưa dứt thì một trần choáng váng đánh ấp tới khiến chàng lung lay té ngã.
Phạm Thế Hiên đau lòng, giật mình muốn phi thân tới đỡ nhưng lại bị Từ Chiếu ác chiêu cản trở, tận mắt chứng kiến Tương Lễ ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo khiến ông như muốn điên lên. Thanh kiếm trong tay lập tức lao tới, sát chiêu mà chiến với nhau.
Tương Lễ nắm chặt tay nhìn cữu cữu và Từ Chiếu so chiêu trong lòng lại dấy lên cảm giác bất lực của mười 12 năm về trước. Tại sao? Tại sao? Lúc đó ta chỉ là một tên tiểu tử yếu đuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi xả người cứu bản thân mà chết.
Lúc đó ta đã từng nghĩ gì? Thề gì?
Ta muốn có thế lực, ta muốn mình trở thành một người nam nhân mạnh mẽ sở hữu võ công cao cường, có thể che chở cho người thân, người trong lòng nhưng chỉ vì sơ sót bị người hãm hại tàn phế hai chân, cơ thể suy nhược ta lại buông tha cho tất cả nỗ nực trước kia. Dấu hết tất cả sự hận thù, ý chí vào sâu tận đáy lòng rồi ngày ngày sống trong sự nhục nhã, khinh khi.
Tương Lễ ngươi yếu đuối vô dụng như vậy làm sao nàng ấy có thể yêu thương ngươi chứ. Lời nói của ngoại công văng vẳng bên tai: :
“ Lễ nhi sau này phải trở thành một nam tử mạnh mẽ, khí thế như vậy mới chinh phục được người con yêu. “
Trước mắt Tương Lễ bắt đầu mơ hồ, hình ảnh dần dần tối tăm. Nhưng…tại sao chàng lại nhìn thấy nữ tỳ đó xuất hiện, nàng hoảng hốt chạy đến bên chàng.
“ Tương Vương! Người đừng nhắm mắt, hãy mở mắt ra nhìn ta đi!” Trần Thanh Bích nâng cơ thể của chàng ôm vào lòng, cố hết sức lay tỉnh.
Trung Dược cũng đi lại, cầm một bàn tay của Tương Lễ lên, nghiêm túc xem mạch.
P/s: Mai là có cảnh xuân sắc nha!