Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 171: Thế giới cuối cùng




Editor: Ngạn Tịnh.

Theo lý mà nói, vốn dĩ một người tâm tư đơn thuần như Tư Bạch Vi không thể nhập ma được, chỉ là nàng có một người cha yêu nàng yêu đến biến thái, và một tên chồng suýt cưới rác rưởi vô tình vô nghĩa.

Một kẻ gieo nhân, một kẻ kết quả.

Lúc trước sau khi Tư Tu bị Thiên Ma thừa dịp mà vào, đã để lại một hạt giống trong người Tư Bạch Vi, mỹ danh mà nói rằng, cha con phải đồng cam cộng khổ, ông ta cũng chỉ có một đứa con gái yêu quý, nếu sau này ông ta bị người phát hiện đã nhập ma, đương nhiên không thể để một mình Tư Bạch Vi ở lại Tiên giới, có hạt giống Thiên Ma, chỉ cần thúc đẩy một chút, hai người bọn họ chính là đồng loại, cũng miễn cho Tư Bạch Vi phải rối rắm vì nghĩa diệt thân.

Đáng tiếc lúc trước thế tới của đám người Long mẫu quá mãnh liệt, ông ta căn bản trốn không thoát, không còn cách nào đành phải cứu Tư Bạch Vi trước, cũng không thể kéo nàng chết theo được, nhưng hạt giống vẫn để trong người nàng.

Không có chất kích thích từ bên ngoài, không có cảm xúc oán hận, vốn dĩ Tư Bạch Vi có thể trôi qua một đời bình an hạnh phúc. Đáng tiếc Tư Tu tạo nghiệt, Tư Thanh Ca không nuốt trôi nỗi oán hận này, tất cả đều phản phệ lên người Tư Bạch Vi. Khúc Cửu Triều lại là kẻ trở mặt không nhận người, dưới mấy phen kích thích, Tư Bạch Vi hoàn toàn khởi động hạt giống Thiên Ma trong cơ thể. Phải biết rằng, Tư Tu yêu nàng đến biến thái, gần như phong ấn hơn nửa ma lực trong hạt giống này, bây giờ Tư Bạch Vi nhập ma, bản lĩnh cao hơn Tư Tu rất nhiều!

Đám người Long mẫu phát hiện tình thế không đúng, lập tức đuổi theo, đáng tiếc động tác của Tư Bạch Vi quá nhanh, thủ đoạn cũng xảo quyệt, qua một lúc đã không thấy bóng dáng.

Bạch Vi đứng một bên vây xem nhìn tình thế thay đổi, có chút muốn phỉ nhổ lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên bây giờ nhiệm vụ của nàng thế nào đây? Rốt cuộc nàng có tiếp tục làm nữa không đây? Rốt cuộc nên giúp bên nào đây? Tư Thanh Ca trở người thành người thắng nhân sinh, Tư Bạch Vi thành chó nhà có tang, nhiệm vụ của nàng vậy cũng tính thành công chứ? À, quên mất, còn có Khúc Cửu Triều, tên đó mới là đầu sỏ gây tội chân chính, nhưng mấu chốt là khổ chủ của nàng và đầu sỏ gây tội lại qua lại với nhau cmnr, còn muốn thành thân nữa, phải làm thế nào? Nếu nàng giết chết Khúc Cửu Triều, độ hạnh phúc của Tư Thanh Ca giảm, vậy nàng còn xem như hoàn thành nhiệm vụ nữa không?

Chưa từng có thế giới nhiệm vụ nào khiến Bạch Vi rối rắm như bây giờ, cũng chưa từng có nhiệm vụ nào phức tạp như thế này, cho nên Tư Thanh Ca rốt cuộc muốn nàng làm gì đây?

Bạch Vi có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tư Thanh Ca bị thương đang được Khúc Cửu Triều ôm vào lòng, mặt trắng bệch, môi cũng phát đen, xem ra sau khi biết tất cả mọi chuyện Tư Bạch Vi có hận ý rất lớn với người muội muội cùng cha khác mẹ này, xuống tay nặng đến vậy!

Chỉ là Tư Thanh Ca dường như cũng không để ý đến vết thương trên người lắm, vẫn cứ si ngốc nhìn Khúc Cửu Triều đang ôm mình. Này này, thật sự chảy rất nhiều máu đó, máu cũng đen cmnl, thật sự không quan tâm sao, ew!

Bạch Vi bỗng nhiên có chút vô lực dựa vào phía sau, trực tiếp dựa vào lồng ngực Quân Vô Kỳ. Phải nói Tư Bạch Vi và Tư Thanh Ca quả nhiên không hổ là tỷ muội, có tình uống nước cũng đều no, mạng của hai người đều chỉ cần tình yêu của Khúc Cửu Triều là có thể tiếp tục kiên trì được! Aiz, từ điểm này mà nói hai cô nương này thật đúng là giống nhau, chẳng lẽ đây là đạo lý không phải người một nhà không vào chung một cửa trong truyền thuyết hay sao!

Qua một hồi lâu, hai người thâm tình nhìn nhau chăm chú mới rốt cuộc kết thúc. Khúc Cửu Triều lập tức bế Tư Thanh Ca lên bắt đầu đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hai người họ, hắn còn cười với Quân Vô Kỳ một cái, ý tứ giấu bên trong nụ cười kia, Bạch Vi có chút không rõ, khoe khoang? Đắc ý? Hay là ý gì khác? Dù sao Bạch Vi thật sự không hiểu được!

Nhưng nàng có chút bất mãn với thái độ của Khúc Cửu Triều, cho nên chỉ cần là phái nữ tên Bạch Vi là được đúng không? Từ Tư Bach Vi đến Tư Thanh Ca, chỉ cần nàng nào tên là Bạch Vi, hắn đều có thể vứt bỏ liêm sĩ yêu nàng ấy, rốt cuộc hắn có oán niệm với cái tên Bạch Vi này lớn đến nhường nào chứ!

Bạch Vi thật sự buông xuôi rồi, đây mà là yêu à? Đây rõ ràng là bệnh thần kinh mà?

Mà Tư Thanh Ca bị Khúc Cửu Triều ôm trong lòng vẫn luôn vùi đầu vào ngực hắn, chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía Bạch Vi một cái, giống như chẳng hề nhớ một chút gì về những việc Khúc Cửu Triều đã làm trước kia vậy! Ách, dù sao thì vốn dĩ nàng ta cũng đâu phải chịu gì nhiều đâu, người chịu đều là Bạch Vi, nàng ta đương nhiên sẽ không để tâm nhiều!

Bạch Vi cảm thấy có lẽ trạng thái tâm thần hiện tại của mình có chút không tốt, cho nên oán niệm với Tư Thanh Ca có chút lớn, chỉ là vậy không phải chuyện thường tình sao? Mặc cho ai bị chơi một hồi như vậy cũng sẽ tức giận, hơn nữa còn là dưới tình huống nhiệm vụ có thể thất bại bất cứ lúc nào, đến bây giờ Bạch Vi cũng không biết nhiệm vụ thất bại sẽ có trừng phạt gì, dù gì nàng cũng chưa từng thất bại, nhưng từng gặp phải kẻ kỳ dị như Tư Thanh Ca, nàng lại có chút không dám xác định…

Người ta một chân đạp hai thuyền cũng thôi, đằng này còn muốn lấy mạng cô đó! Cô ở bên cạnh hắn, thật sự không sợ con rắn độc này một ngày nào đó đột nhiên trở mặt cắn chết cô sao? Rốt cuộc cô lấy tự tin đâu ra rằng hắn sẽ yêu cô chứ? Cái tên Bạch Vi đó à? Thật đúng là tự tin mù quáng!

Nhưng Bạch Vi cũng không quản được nhiều như vậy, bởi vì nàng đột nhiên cảm giác trạng thái trong suốt này của mình dường như có chỗ không ổn, nàng chưa từng ở thế giới nhiệm vụ nào mà không có thân thể, trước kia tinh thần lực dồi dào cũng thôi, bây giờ tinh thần lực yếu ớt cảm thấy bản thân giống như một luồng không khí, cả người đều nhẹ nhàng không sức sống, hơn nữa còn bay cả màu.

Đầu có chút choáng, nàng lập tức nắm chặt ống tay áo Quân Vô Kỳ mới miễn cưỡng đứng vững, sau đó trước mặt tối sầm, ngất đi.

“Bạch Vi… Bạch Vi…”

Bên kia Tư Thanh Ca bị Khúc Cửu Triều ôm trở về chỗ ở của Cửu Vĩ Tiên Hồ, lập tức được các vị tiền bối trong tộc chữa trị vết thương trên vai, ngay cả ma khí xâm lấn cũng loại bỏ không còn một chút gì, bôi lên thuốc mỡ tính chất đặc biệt của Tiên giới, bây giờ làn da bóng loáng giống như chưa từng chịu phải thương tổn gì.

Tư Thanh Ca sờ sờ bả vai bóng loáng như lúc đầu của mình, trong mắt lướt qua oán giận. Nàng ở dưới trần gian màn trời chiếu đất, nhận hết cực khổ, còn bị đủ loại đạo sĩ đuổi giết. Tư Bạch Vi chiếm thân phận của nàng ở Tiên giới ăn ngon mặc đẹp, thanh thuần tốt đẹp, cái bộ dạng bạch liên hoa không rành thế sự kia nàng nhìn chỉ muốn nôn!

Nếu như để Bạch Vi biết ý nghĩ hiện tại của nàng ta, tuyệt đối sẽ hoài nghi hai người có phải tiếp nhận cùng một cốt truyện hay không!

Phải biết rằng từ nhỏ Tư Thanh Ca vẫn luôn có trưởng bối yêu quý, có đồng bọn chơi đùa, sống đến sung sướng thanh nhàn, mà Tư Bạch Vi vẫn luôn lẻ loi một mình ở núi Lạc Lão chờ cha đến, sau đó nữa là chờ Khúc Cửu Triều đến, phần lớn thời gian đều là một mình cô đơn. Nói đến tràn ngập oán khí như vậy, không biết nếu đổi thành Tư Thanh Ca, nàng ta có chịu được hay không nữa, ha ha…

Thật ra từ lúc Tư Thanh Ca vì để bản thân an toàn vượt qua lôi phạt đọa yêu, tin lời Khúc Cửu Triều nói mà trộm đi thánh vật của tộc Bạch Hồ, là có thể nhìn ra được con người này lương bạc đến cỡ nào, càng đừng nói mấy lời xàm xí như còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên bị lừa! Là thánh vật đó! Khẳng định từ nhỏ các trưởng lão trong tộc đã ân cần dạy dỗ tầm quan trọng của nó như thế nào, nhưng Tư Thanh Ca vẫn vì bản thân không chút do dự trộm thánh vật, cũng không biết khi nhìn thấy đám đồng bọn chơi cùng mình từ nhỏ đến lớn từng người ngã xuống, trong lòng nàng ta có chút áy náy nào hay không!

Buông tay, Tư Thanh Ca ngẩng đầu đã thấy Khúc Cửu Triều dựa nghiêng trên cạnh cửa, mỉm cười nhìn mình, mặt nàng lập tức đỏ lên. Dù biết Khúc Cửu Triều không phải người hiền lành gì, thế nhưng nàng lại chẳng thể khống chế được tình cảm của mình, thích hắn đã sớm hình thành thói quen, hơn nữa hắn cũng không làm gì bản thân, chẳng phải nàng vẫn đang sống sờ sờ đây sao, còn đến được Tiên giới, lấy lại những thứ thuộc về chính mình.

Tất cả đều là lỗi của Tư Bạch Vi, mà Tư Bạch Vi cũng đã bị nàng ép rời đi, nữ nhân nhập vào xác nàng cũng không thấy đâu nữa, giữa nàng và Khúc Cửu Triều đã không còn bất kỳ trở ngại gì nữa…

Chỉ là nhớ tới nữ nhân nhập xác nàng cũng tên là Bạch Vi, trong lòng Tư Thanh Ca lại chua xót. Chính bởi vì nàng ta xuất hiện, mới để Tư Thanh Ca biết được thì ra Khúc ca ca vì yêu nàng ta, mới thích Tư Bạch Vi, bao gồm cả bây giờ từ bỏ Tư Bạch Vi lựa chọn bản thân, cũng là vì nữ nhân kia, thật không rõ loại nữ nhân ong bướm kia rốt cuộc có gì tốt? Rõ ràng được Khúc ca ca yêu còn thông đồng với Quân Hoa thượng tiên, nghĩ lại đã thấy ghê tởm…

Chỉ là nàng ta cũng có khi cực kỳ có ích, ít nhất khiến nàng biết tâm tư của Khúc ca ca, sau này… Sau này nàng chỉ cần tận lực cư xử như nữ nhân kia, Khúc ca ca tuyệt đối sẽ không phân biệt được, sau đó lại dần dần biểu lộ thân phận thật của mình, từng chút từng chút loại bỏ nữ nhân kia ra khỏi thế giới của hai người!

Thật ra Tư Thanh Ca cũng không có ký ức trước kia của Bạch Vi, tất cả điều nàng ta biết được đều là vì trốn ở trong Tiên cốt nhìn thấy, trời mới biết ngày đó nghe thấy đối thoại của Khúc Cửu Triều và người kia nàng đã khiếp sợ đến nhường nào, mà từ khi đó, nàng đã bắt đầu lên kế hoạch cho ngày hôm nay, cũng may nàng thành công, bây giờ trong mắt Khúc Cửu Triều chỉ có nàng!

“Khúc Cửu Triều…” Tư Thanh Ca hắng giọng, nỗ lực bắt chước giọng điệu của Bạch Vi, “Bây giờ khách trong tiệc cưới cũng đã đi hết, không biết lời hẹn ước giữa chúng ta có…”

Nghe vậy, trong mắt Khúc Cửu Triều chợt lóe, đi tới phía trước, “Tính, đương nhiên tính, chờ chuyện của Tư Bạch Vi qua đi, chúng ta lập tức thành thân, cưới nàng làm nương tử của ta!” Lúc nói đến chữ cuối cùng, Khúc Cửu Triều đã đi tới trước mặt Tư Thanh Ca, tiến lên một bước ôm lấy nàng.

Lời nói và hành động này khiến Tư Thanh Ca lòng như nở hoa, lại mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn ôm đáp đối phương, nhẹ giọng hỏi, “Vậy ngươi thích ta sao?”

“Ta yêu nàng, Bạch Vi.” Trong mắt Khúc Cửu Triều là một mảnh tối đen như mực, nhẹ giọng trả lời.

Vừa nghe hai chữ Bạch Vi trong miệng Khúc Cửu Triều, Tư Thanh Ca lập tức cảm giác thất bại, bởi vì nàng biết đối phương đang gọi ai, nhưng rất nhanh lại lên tinh thần, nàng nhất định có thể đánh bại nữ nhân kia, chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong lòng Khúc Cửu Triều, nhất định!

Mà bên kia, Tư Bạch Vi chạy khỏi tiệc cưới, chạy trốn khắp nơi cuối cùng cũng tìm được một nơi ẩn nấp. Đứng trước vũng nước, nhìn làn da đen nhánh, con ngươi đỏ hồng, móng tay bén nhọn của mình, lập tức sợ hãi hét lớn. Vũng nước vốn không lớn lập tức bay lên tiêu tán giữa không trung, Tư Bạch Vi đau khổ che mặt kêu rên.

Đây không phải nàng, đây không phải nàng, đây là ai, đây rốt cuộc là ai? A!

Phát tiết xong, nàng lập tức ôm chặt hai chân mình, giống như một con thú nhỏ cuộn tròn một đống, nức nở.

Cũng không biết khóc bao lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi đỏ hòng đều là oán hận thấu xương, “Tư Thanh Ca, ta hận ngươi!”

Nàng hận ả cướp đi tất cả của nàng, nàng hận ả khiến nàng rơi vào thảm cảnh người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ, nàng hận ả, nàng hận ả, hận ả…

Ba năm sau, trong một sơn động khá kín đáo.

Tư Bạch Vi sớm đã mai danh ẩn tích lâu ngày bọc một thân áo đen nhìn một đám người quỳ rạp dưới chân mình, ánh mắt như băng, “Thế nào?”

“Tất cả đều đã chuẩn bị xong.” Một giọng nói không nghe ra là nam hay nữ trả lời.

“Rất tốt, lui xuống hết đi.” Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, đám người quỳ rạp dưới chân nàng cực kỳ có trật tự lui ra ngoài.

Tư Thanh Ca, ta đã chuẩn bị xong, ngươi thì sao?

Mà lúc này, hồ Tị Thủy, Quân Vô Kỳ nhìn đóa phù dung nước màu trắng duy nhất đang đung đưa trong hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên nụ hoa run lên, y cũng đồng thời mở mắt ra, trong mắt đều là vui mừng..

Bạch Vi…