Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 54: 54: Chạm Mặt





Kẻ bí ẩn xem màn tiêu diệt ma thú boss mãn nhãn của họ cũng không khỏi hâm phục.

Hắn vừa ăn nho vừa xem tiếp kịch hay.

Bỗng một kẻ lạ mặt xuất hiện bên cạnh hắn.
Tên đó sở hữu một khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt cảm giác như rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng ánh mắt và nét mặt lại lạnh lùng và đáng sợ.

Tên lạ mặt này đặt tay lên vai hắn và lạnh giọng nói:
- Chúng ta nên hoàn thành bước cuối cùng thôi.
Nghe xong, hắn cũng bỏ chùm nho xuống, thở dài một cách bất lực:
- Trò chơi còn đang hay mà phải vội vàng kết thúc, chán thật đấy! Haizz...
Cứ thế hai tên bí ẩn nhìn thẳng vào mặt nhau và nói chuyện về bước tiếp theo.
Lam Thiên và Lai Tử lúc này thì người giận kẻ dỗ chứ chả hề biết rằng bản thân đang ở bước cuối của địch.
Cô dùng chiêu khích tướng là để cho tên nhãi nhét này xuất hiện nhanh chóng đấy chứ.

Vả lại làm cho cô lo lắng là lỗi của cậu.

Sao giờ lại thành cậu dỗi còn cô dỗ cơ chứ.

Trước giờ bản thân cô có bao giờ biết cách dỗ một ai đó đâu, nên vụng về lắm.

Hơn nữa mỗi lần như vầy cô chỉ cần chân thành xin lỗi là xong xuôi.

Mà không hiểu sao tên chết tiệt hôm nay lại dỗi dai hơn mọi lần.
Còn cậu thì hậm hực tức giận.


Trong khi cậu chưa xuất hiện sau vụ nổ đó, tên vô lương tâm như cô khuôn mặt chả lấy một chút lo lắng, bất an như mọi người.

Đã thế còn muốn tỏ tình với cậu hot boy gì đó nữa chứ.

Bộ cô mong cậu chết sớm thế à? Đã vậy, đến khi cậu bước ra thì chả nấy một câu hỏi thăm nào như: Mày có ổn không? hay Có bị thương ở đâu không?.

Theo đó là bộ mặt lo lắng.
Nhưng mà sự thật phũng phàng là cô chả hề hỏi han gì.

Khuôn mặt cũng chỉ lạnh băng.

Quả thật là vô lương tâm mà.

Bây giờ cô còn dám nói lời xin lỗi nữa sao.

Quả là quá đáng!
Cậu càng nghĩ càng tức.

Nhiều lúc cậu cũng chả hiểu mình đang mong đợi điều gì từ một đứa vô lương tâm như vậy.

Lúc ở trong màn khói trên không trung, nhìn khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt hướng về phía vụ nổ, đúng hơn là phía cậu.

Cứ nhớ đến bộ mặt chả lo lắng của cô, cậu lại càng giận.
Lam Thiên hết cách cũng không biết dỗ ra sao.

Xin lỗi hoài mà cậu đâu có tha.

Đành lòng cô dùng chiêu mà cậu đừng dùng lên cô:
- Mà tao làm sao mà mày lại giận vậy?
Lai Tử thật muốn táng cho nhỏ một trận ngay lúc này mà.

Cậu tức, cậu nhịn, cậu càng thêm giận.

Quay sang nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ, cậu cười khẩy:
- Sao vậy? Quan tâm việc này làm gì? Lo mà nghĩ câu tỏ tình anh chàng hot boy của mày đi.

Tao không quan tâm.
Câu nói cuối cùng của cậu được nhấn mạnh từng câu từng chữ nhằm khẳng định chắc nịch việc đó.

Nhưng với cái ngữ khí nói chuyện đó thì sao mà tin cho nổi.
Lam Thiên cười trừ trong bất lực:
- Tao đùa thôi à! Đừng giận nữa mà!
Cậu đâu dễ nguôi giận như cô, nên vẫn cứng đầu nói:
- Mày khỏi! Đùa gì mà đùa! Đùa này không vui.

Vả lại tao đâu rảnh mà giận mày?
Nghe vậy Lam Thiên tất nhiên là không tin cho nổi rồi.


Cô thở dài:
- Rốt cuộc tao sai chỗ nào trời? Tao làm vậy là để công kích mày đi ra tránh việc mọi người lo lắng.

Nghe vậy Lai Tử bắt đầu chột dạ bất giác nói:
- Nhưng mày đâu có lo lắng gì?
Khi nói xong câu này, cậu hận không đào đất chôn sống bản thân mình.

Đành quay phắt mặt đi rồi hừ một tiếng.

Cậu cũng đâu ngờ sẽ đi vào bẫy của cô cơ chứ.
Lam Thiên nắm được lí do đó cũng như nắm được thóp cậu thì liền nhếch mày lên.

Miệng còn nở một nụ cười đắc ý, cô nhìn cậu bằng ánh mắt kiêu ngạo và cười khẩy:
- Á chà chà! Thì ra là như vậy! Lai Tử nhà chúng ta là đang tức giận vì đây không lo lắng cho nó cơ à? Đáng yêu ghê ha!
Với một thằng đàn ông thì hai từ đáng yêu như là xúc phạm họ vậy, hoặc đúng hơn là một từ mà phái nam không thích bất cứ ai nói mình như vậy.

Thẳng thắn hơn là chả thế chấp nhận được.
Nhưng mà Lai Tử khi nghe vậy lại chả hề tức giận, mà chỉ là ngại ngùng xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Cậu cố chối bỏ:
- Không hề nha! Tao không hề có giận về chuyện đó.
Lam Thiên nghe vậy cười khúc khích với ánh mặt hiện hai chữ không tin.

Cô vừa trêu chọc cậu vừa giải thích:
- Thôi đi ông cố! Con làm bạn với ông bao lâu nay rồi.

Chinh chiến mọi nơi, sát cánh bốn bể, lại chả quá hiểu ông.

Vả lại con đây là đang dành niềm tin tưởng tuyệt đối dành cho ông đó ông cố.

Hơn nữa, cũng có một khoảnh khắc đây cũng lo lắng và bất an.

Vì sau câu nói công kích kia, không thấy ai bước ra cả...haizzz.


Vậy mà khi ông cố bước ra lại giận hờn trách móc con.

Tội con quá mà!
Lai Tử nghe vậy thì vui mừng trong lòng.

Môi khẽ mỉm cười một cách vui vẻ.

Nhưng cậu vẫn cứng đầu nói:
- Tao không có già đến vậy!
Lam Thiên nghe vậy thì đành chiều theo:
- Rồi rồi! Ông cố trẻ!
Cậu chưa kịp phản ứng lại thì bỗng có một giọng nói lạ cất lên:
- Có vẻ như mọi người cảm thấy rất thú vị với trò chơi đêm nay phải không?
Lúc này tất cả mọi người trong đoàn chỉ còn mình các thầy cô và hội trưởng cũng như Lam Thiên cùng Lai Tử là còn ma thuật trong người.

Những người còn lại đã bị thương tích đầy mình.

Dùng thuật trị thương cũng phải mất một thời gian khá dài.
Bây giờ lại còn xuất hiện một kẻ đáng gờm, quả thật có chút e ngại.
Kẻ bí ẩn kia với đôi măt đỏ như ruby.

Chỉ có mỗi ánh mắt là có thể nhìn thấy được.

Còn lại đều bị áo choàng đen bên ngoài che đi.

Nhưng qua giọng hứng hởi và giễu cợt kia, thì quả thật ai cũng đoán hắn là kẻ đứng sau ván cờ tử lần này.