Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 45






Nguyệt Linh ngồi trên ghế, cố gắng hết sức để phối hợp với người đàn ông mặc áo khoác trắng. Người đàn ông cao 1m86, vóc dáng cao gầy, không biết sao cô lại không thể nhớ được gương mặt đối phương, dù làm gì đều không nhớ được, không có chút ấn tượng nào trong đầu —— có lẽ là vì ngoại hình của đối phương quá tầm thường.

“Đến đây, cởi quần áo ra để tôi khám.” Anh dịu dàng nói.

Nguyệt Linh không chút nghi ngờ cởi cúc áo khoác để bàn tay to lớn đối phương thò vào trong quần áo của mình. Đến khi chum nghe lạnh lẽo của ống tai nghe chạm vào ngực bên trái cô, cô mới sững sờ thấy có gì không đúng, cau mày giục: “Bác sĩ nghe xong chưa?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cô đừng gấp, tình huống của cô đặc biệt cần phải kiểm tra cẩn thận.”

Dưới lời nói của anh, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy cả người mơ màng, thoải mái như đang ngâm trong nước nóng, tinh thần căng thẳng cũng vì thế mà thả lỏng, không còn phản kháng.

“Vậy bác sĩ cứ nghe đi.” Cô đáp lại một cách thỏa hiệp.

“Ừm.”

Sau khi bác sĩ nghe xong, nói: “Nơi này nghe không được rõ, tôi thử vị trí trí khác xem.” Không chờ Nguyệt Linh đồng ý, anh di chuyển chum nghe xuống dưới đặt lên nhũ hoa của cô, ấn ấn nhẹ nhàng. Cô bật thốt lên: “Bác sĩ, đừng, chỗ đó không được.”

“Cô vô sinh, sao có thể vì ngại mà giấu bệnh. Đừng cử động để tôi xem kĩ.” Mặc kệ cô khuyên can, bác sĩ dùng chum nghe vòng quanh nhũ hoa cô, dùng lực từ nhẹ đến nặng, cứ cọ như thế khiến cơ thể cô trở nên ngứa ngáy, nơi dưới cũng bắt đầu ướt át, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Nguyệt Linh  vô thức khép chân lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ơ, chỗ này sao lại cứng lên!” Bác sĩ kinh ngạc thốt lên, bỏ chum nghe xuống, trực tiếp dùng ngón tay sờ nhũ hoa cô, vừa nắn vừa kéo. Nguyệt Linh bị anh tấn công bất ngờ, cô sửng sốt, dường như ý thức đã khôi phục được một chút, cô vươn tay ra chống cự, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh, nói: “Bác sĩ đừng làm vậy, thế này là không đúng...”

“Không được.” Anh từ chối nhẹ nhàng bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào vai và cổ cô, giọng nói từ tính trầm thấp truyền vào tai cô như một liều thuốc tê, tê liệt cảm xúc xấu hổ nghi ngờ của cô, “Cơ thể cô quá kỳ lạ nên tôi cần phải kiểm tra kỹ, nếu không sẽ có lỗi với cô.”

Cơ thể cô thả lỏng, đột nhiên mất đi ý nghĩ phản kháng.

Lông mi đen dài khẽ chớp chớp, Nguyệt Linh nhìn mơ màng về phía trước, mặc người thao túng.

Anh cởi áo cô ra để lộ hai bầu ngực trắng trẻo của cô. Anh cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa, duỗi đầu lưỡi ra liếm mút, đồng thời, bàn tay to của anh xoa nắn một bên ngực khác, ngón tay còn búng vào nhũ hoa cô một cái, động tác cực kỳ gợi tình, nhưng Nguyệt Linh lại không hề để ý đến hành động của anh, chỉ ngồi ngây người, cô cảm thấy nơi dưới của mình càng ngày càng ngứa, đùi không khỏi cọ xát vào nhau.

Anh mút lấy đỉnh hồng ngực cô một lúc rồi buông ra, một bên xoa nắn hai bầu ngực cô, một bên hỏi: “Cô thấy thế nào?”

Nguyệt Linh đỏ mặt, không nói gì.

“Hãy nói thật cảm nhận của cô, tôi biết thì tôi mới chuẩn đoán chính xác bệnh được.” Nói xong, anh cắn nhẹ vào đỉnh hồng. Cả người nhạy cảm khiến cô run rẩy không thôi, không nhịn được mà rên nhẹ, nói: “Cảm giác như điện giật, rất... rất thoải mái.”

“Còn gì không?”

“Nơi dưới của tôi hơi ướt, cũng ngứa nữa.”

Nghe cô nói xong, hơi thở của người đàn ông trở nên nặng hơn, bàn tay đang nhéo ngực cô không tự chủ được siết chặt. Nguyệt Linh nhíu mày rên đau, trong mắt có vài phần tỉnh táo, cô nhìn về phía bác sĩ đang động tay chân với cô, nghi ngờ: “Anh...”

Bác sĩ vội vàng xen ngang: “Đừng cử động, để tôi kiểm tra nơi dưới xem có vấn đề gì. Yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho cô.”

Cơ thể Nguyệt Linh đang căng thả lỏng trở lại, hàng lông mày cau có cũng giãn ra. Cô ngoan ngoãn nghe theo bác sĩ tách hai chân ra, phối hợp đứng lên để anh cởi quần của mình rồi đến quần lót...

Cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người kia, có thể cảm nhận được ánh mắt như sói như hổ ấy nhưng không biết vì sao, tinh thần cô như bị ngăn cách bởi một tấm kính pha lê chống đạn, mặc dù có thể quan sát bên ngoài lại tựa như hai thế giới khác nhau làm cô không thể phản ứng kịp.

Anh để cô ngồi cạnh giường, sau đó ngồi xổm xuống tách hai chân cô ra, có vài sợi lông bị ướt vì d*m thủy dính vào nhau. Anh đưa tay mở hai cánh hoa của cô để lộ ra tiểu huyệt mềm mại chảy nước, tiểu huyệt không ngừng co rút tuôn ra dịch trong suốt, thấy vậy, anh hơi dừng rồi lập tức cúi đầu xuống lại gần tiểu huyệt xinh đẹp kia mở miệng ra liếm mút! Thỉnh thoảng anh còn vươn đầu lưỡi tiến vào trong tiểu huyệt mà đâm chọc.

“Ưmm... A...” Nguyệt Linh ngẩng đầu lên, vô thức rên rỉ.

Nghe vậy, lòng anh càng ngứa ngáy, côn th*t cũng sưng to, anh lập tức đứng dậy đẩy cô ngã xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng của mình.

“Dừng lại, bác sĩ, anh định làm gì vậy?” Nguyệt Linh bị anh đẩy xuống khiến cô khôi phục một chút tỉnh táo, cô muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên lại bị người đè lên, ngay sau đó cô thấy nơi giữa hai chân mình hơi đau, một cây gậy thô to thọc vào tiểu huyệt cô! Nơi mẫn cảm ướt át chịu sự kích thích lớn lập tức phun ra nhiều d*m thủy, cả người cô trở nên tê dại, mềm nhũn!

“A! Anh...”

“Ngoan, tôi đang chữa bệnh cho cô.” Anh thở hổn hển nói nhanh, nắm lấy hai bộ ngực cô, anh đẩy đẩy hông khiến côn th*t không ngừng hung hăng thọc vào rút ra điểm nhạy cảm nhất trong tiểu huyệt, mỗi một lần côn th*t đều đâm toàn bộ vào, vì vậy mà hai quả trứng đập nhiều vào mông của cô.

Cơn khoái cảm ập đến từng đợt, đầu Nguyệt Linh vốn đang mơ màng càng trở nên choáng váng, trong lúc này, mọi suy nghĩ đều bị đánh bay, cô chỉ muốn côn th*t này làm cô, đưa cô lên cao trào.