Nhiệm vụ thứ hai, ta muốn nàng phải vô tình vô nghĩa, ý chí sắt đá, chặt đứt mối qua hệ giữa nàng và bọn họ, không thèm quan tâm tình cảm mãnh liệt ấy, xem tấm chân tình của bọn họ như một đôi giày rách, làm bọn họ đau đến người đầy thương tích. Ở hoàn cảnh như thế vẫn có thể rút mà không chút sứt mẻ!
*
Đầu Nguyệt Linh đầy tâm sự mà nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương, cô thẫn thờ. Bởi vậy cô không phát hiện, Tư Đồ Lẫm lặng lẽ đến gần cô, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi màu tím ẩn chứa ý chí không thể thay đổi. Hắn nắm lấy vai Nguyệt Linh, lại không xoay người cô, mà nhìn về phía gương. Nguyệt Linh bị hắn chạm vào mới chú ý đến hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua mặt gương, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Tư Đồ Lẫm mặt lạnh lùng nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại, em nguyện ý gả cho anh không?”
Nguyệt Linh thầm thở dài, cô biết, đây là tối hậu thư* của hắn. Nếu cô không đồng ý, hắn vẫn sẽ theo ý mình.
*Tối hậu thư: Bức thư nêu ra những điều kiện buộc đối phương phải chấp nhận, nếu không sẽ dùng biện pháp quyết liệt
Cô cười khổ: “Tôi có lựa chọn sao?”
Tư Đồ Lẫm nheo mắt, đột nhiên xoay người cô lại, để mặt cô đối diện với hắn, lạnh lùng hỏi: “Gả cho tôi, khiến em uất ức?”
Nguyệt Linh biết chuyện không ổn, lập tức điều chỉnh vẻ mặt, cau mày lại, hơi do dự nói: “Anh từng tam cung lục viện, ai biết được anh về sau có thế không...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cô nói câu này, vẻ hùng hổ của Tư Đồ Lẫm vừa nãy lập tức tắt, khí thế yếu đi vài phần, hắn hơi cúi đầu, lộ ra một chút xấu hổ cùng áy náy, sau đó trịnh trọng nhìn về phía cô, thề son sắt nói: “Về sau anh tuyệt đối không.” Hắn nói xong thì giọng dịu hơn, cười nhẹ hỏi: “Gả cho anh nhé, phu nhân, được không?”
Nguyệt Linh nhìn sự lạnh lùng và cố chấp ẩn sâu trong đôi mắt tím của hắn, lòng cô chùng xuống, biết rằng tâm tư hắn đã quyết, nhưng cô vẫn không muốn cứ như vậy...
Cô nghiêm túc hỏi: “Tư Đồ Lẫm, anh có thể cho tôi lý do vì sao anh muốn cưới tôi không?”
Ngoài dự đoán của cô, người đàn ông mạnh nhất thế giới vậy mà không chút do dự bật thốt lên: “Anh yêu em.”
Hắn nhìn cô chăm chú và sâu sắc, như thể chỉ có hai người họ trên thế giới này, không một thứ nào khác vào được mắt hắn.
Tình cảm mãnh liệt cố chấp này khiến cho trái tim Nguyệt Linh nhảy dựng, không thấy lãng mạn, chỉ có sởn tóc gáy. Cô che giấu bản năng sợ hãi của mình, rũ mi mắt, nói: “Được, tôi gả cho anh ——” Cô vừa dứt lời, Tư Đồ Lẫm liền cười nhạo, khóe môi hơi cong, nửa chế nhạo nửa hòa nhã nói: “Nhưng có điều kiện, đúng không?”
Từ lúc hai người sống chung với nhau, hắn đã quá hiểu cô. Nếu hắn muốn yêu cầu cô làm gì, dù cô có ngại với sự kiên trì của hắn mà bất đắc dĩ đồng ý, cũng sẽ cò kè mặc cả, đấu tranh cho sự tự do của bản thân.
Người phụ nữ này yêu tự do đến mức nào vậy? Ngay cả hắn cũng không muốn gả! Tư Đồ Lẫm cay đắng nghĩ. Hắn làm việc gì đều thuận lợi, chưa bao giờ gặp thất bại như vậy.
“Đúng.” Nguyệt Linh thoải mái thừa nhận, thản nhiên nhìn về phía hắn, nói: “Tôi muốn sống với người tôn trọng tôi. Cho nên, sau khi kết hôn, anh không thể hạn chế quyền tự do sinh hoạt của tôi, không thể dùng sức mạnh cưỡng ép tôi. Nếu có gì bất mãn, chúng ta phải thảo luận để tìm ra biện pháp giải quyết tốt nhất. Anh không thể bắt tôi đồng ý với phong cách của anh, cũng không thể ép tôi làm theo anh. Chúng ta tôn trọng lẫn nhau, sinh sống hài hòa, được không?”
Tư Đồ Lẫm nhìn cô chăm chú, nhìn cô dõng dạc nói, bộ dáng khí phách, nghe cô nói ra những lời khiến hắn vừa yêu vừa hận, tim hắn liền đập không ngừng, cảm giác khó tả.
Người phụ nữ này làm sao lại hấp dẫn như vậy!
Những cảm xúc tiêu cực trước đây lập tức tan thành mây khói, lúc này, trong lòng hắn chỉ còn lại tình yêu thương tràn trề cùng với niềm si mê cô!
Tư Đồ Lẫm không chút nghĩ ngợi gì mà thốt lên: “Được.”
Hắn đột ngột ôm lấy cô, dùng môi mình phủ lên môi cô, khó dằn nổi mà nhấm nháp nước bọt trong miệng cô. Hắn hôn cô thật sâu, thăm dò cô, cảm nhận sự ấm áp, gần gũi của cô. Ban đầu Nguyệt Linh sợ hãi, nhưng lập tức liền thích ứng với điều đó, đáp lại hắn, cùng hắn môi lưỡi dây dưa, thể hiện sự phối hợp của cô.
Hai người càng hôn càng sâu, hơi thở càng ngày càng nặng, ôm chặt lấy nhau, vuốt ve đối phương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau ngày càng nóng hơn.
Thời gian, thế giới, mọi âm thanh xung quanh, ngay giây phút này, tất cả đều bị lãng quên.
Vì vậy, khi người phục vụ đẩy cửa vào, “Nguyệt tổ trưởng, cô phải lên sân khấu rồi... Trời ơi! Tôi xin lỗi!” Cô gái lập tức đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài.
Nguyệt Linh thở hồng hộc đẩy Tư Đồ Lẫm ra, trừng hắn, nói: “Anh cố ý!”
Với bản lĩnh của hắn sao có thể không phát hiện ra có người đến gần?
Tư Đồ Lẫm không phủ nhận, cười đắc ý: “Bây giờ ngoài việc gả cho anh, còn có lựa chọn khác sao?”
Nguyệt Linh giả vờ tức giận trừng hắn, thầm nghĩ trong lòng: Đồ ngốc.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là luôn dựa vào hắn. Thứ nhất, hắn là người duy nhất có thể bảo vệ cô. Thứ hai, hắn là người tôn trọng cô nhất.
Nếu trước khi rời khỏi thế giới, cô nhất định phải chọn một người ở cạnh thì không chút do dự, cô sẽ chọn Tư Đồ Lẫm.
*
Sau khi khuôn mặt thật của Nguyệt tổ trưởng được tiết lộ, toàn bộ căn cứ đều bùng nổ, nhưng máu những thanh niên còn chưa kịp sôi lên thì lại có một tin tức bất ngờ khác —— ông vua không ngai Tư Đồ Lẫm sẽ kết hôn với Nguyệt tổ trưởng vào cuối tháng!
Đây là một tin tức chấn động địa cầu! Bởi vì tin tức này không chỉ gây chấn động thế giới mà còn kích động đến tộc tinh linh, người Trung Quốc, bọn họ đều công khai chỉ trích Tư Đồ Lẫm cường đoạt dân nữ, cướp cô dâu để bạo hành, ngay cả tang thi triều gần căn cứ Tây Hồ cũng kỳ lạ mà tăng lên gấp mười lần!
Trong một tình huống phức tạp như vậy, Nguyệt Linh bắt buộc phải dùng hình thức ghi hình phỏng vấn, giải thích bản thân kết hôn với Tư Đồ Lẫm là tự nguyện. Nhưng tộc tinh linh, người Hoa đều không nghe, muốn cô thoát khỏi địa bàn của Tư Đồ Lẫm, một mình phỏng vấn.
Tư Đồ Lẫm kiên quyết từ chối, điều này dẫn tới sự công kích cùng nghi ngờ của người ngoài, vào lúc này, có một nhóm người vô danh trong thời kỳ mẫn cảm này, tung ra một số lượng lớn hình ảnh, giấy tờ, chứng cứ về tội ác của hắn. Nhất thời, “Phong trào lật đổ căn cứ Tây Hồ” nhanh chóng càn quét thế giới, lan đến hầu khắp các mảnh đất!
Trong lòng của con người trên toàn thế giới, ông vua không ngai Tư Đồ Lẫm, dường như đã trở thành một sự tồn tại cần tiêu diệt hơn cả tang thi!
Về vấn đề này, Tư Đồ Lẫm cho biết sau khi gặp vị hôn thê của mình hắn đã cải tà quy chính, không những giải tán hậu cung, còn nguyện ý trả lại một số lượng lớn sách giấy, di sản, cũng tuyên bố, nếu các học giả người Hoa muốn rời đi, hắn sẽ không ngăn cản mà còn cung cấp tiền phí —— 100 tinh hạch cấp ba.
Các cuộc biểu tình trên khắp thế giới cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ có người Hoa, tộc tinh linh vẫn không nhường, kiên trì muốn Nguyệt Linh ra mặt, bằng không liền cá chết lưới rách!
...
Ngồi thiền trước hồ nước nhân tạo một lúc, Nguyệt Linh liền mở mắt ra quyết định đứng dậy rời đi. Tâm trạng cô hiện giờ đang quá phiền muộn, không thể nào tập trung được. Cô cần phải nói chuyện với Tư Đồ Lẫm—— tiếp tục như vậy không phải là cách, nếu thật không được, cô sẽ đến tổ chức cứu viện con người thế giới, ở nơi đó nhận câu hỏi phỏng vấn.
Cô vừa mới đứng dậy, liền nghe một giọng nam bật thốt lên: “Nguyệt tổ trưởng!”
Cô ngẩng đầu lên thì thấy một vị tóc bạc mắt bạc, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện từ sau núi giả rồi lại gần cô. Người đàn ông này cao 1m8, độ tuổi ngoài 20, khuôn mặt anh tuấn mỹ lệ như như tộc tinh linh, nhưng khí chất lại có vài phần hung ác.
Là một người trong cặp song sinh!
Cô cảnh giác nhìn núi giả, cô cứ nghĩ đằng sau đó là một ngõ cụt, trước khi cô đến đây, hắn cũng đã ở đó.
Hắn theo dõi cô bao lâu rồi?
“D tổ trưởng.” Nguyệt Linh dường như không có việc gì mà chào hỏi, bởi vì không biết hắn là người nào trong cặp song sinh nên cô đành phải gọi hắn bằng họ, “Anh có chuyện gì không?”