Tư Đồ Lẫm dắt Nguyệt Linh chạy trên đường thoát khỏi vườn địa đàng. Đến giờ, cô vẫn luôn im lặng cúi đầu không nói, rất ngoan ngoãn nghe lời. Hắn đang thấy kỳ lạ, sao người phụ nữ này bình tĩnh thế, không nghĩ tới vừa bước khỏi vườn địa đàng, cô lập tức giơ lên nắm đấm đánh vào ngực hắn!
Nắm đấm này quá bất ngờ, lúc trước cô không hề lộ ra sát ý nên Tư Đồ Lẫm trở tay không kịp, vô thức buông lỏng tay cô!
Nguyệt Linh chớp lấy thời cơ, chạy thẳng về chỗ đám đông, hô lớn: “Ông vua không ngai Tư Đồ Lẫm cướp dâu, xin các anh hùng hãy giúp tôi ngăn hắn lại, tộc tinh linh vô cùng biết ơn!!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những con người tham gia lễ cưới trước đó cùng với khách quý đều chưa đi xa, rất nhiều người đều cố ý ở lại vườn địa đàng để hóng chuyện. Hiện tại nhìn thấy Nguyệt Linh chạy cực kỳ gian nan, Tư Đồ Lẫm thì đuổi theo ở đằng sau, lại nghe được lời cầu cứu của cô, nhất thời đều bao vây lấy hắn, nói: “Phu nhân thiếu thành chủ đừng lo, tôi tới cứu cô đây!” “Phu nhân, mau chạy hướng này!”
Tư Đồ Lẫm bị bọn họ vây quanh phiền không chịu được. Thực lực những người này chả là gì so với hắn, vấn đề là thân phận bọn họ không phú thì cũng quý, liên lụy quá nhiều thứ, hắn không thể giết hết được, nếu không kẻ địch của hắn sẽ không còn là mỗi tộc tinh linh.
Mười mấy năm trước, hắn đã trở thành kẻ địch của người dân Trung Hoa ai gặp cũng đòi đánh, mà hôm nay, hắn lại có thêm một cường địch là tộc tinh linh, nếu cứ gây thù chuốc oán nhiều, dù hắn có là người mạnh nhất thế giới, ông vua không ngai, cũng không thể nào chịu nổi!
Nhưng sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn, thấy Nguyệt Linh chạy nhanh sắp khuất khỏi tầm mắt của bản thân, hắn liền nhảy lên, thả ra một trận sương mù, trong sương mù hắn cao giọng nói: “Các ngươi đều nghĩ lấy lòng tộc tinh linh, vậy có từng nghĩ đến hậu quả nếu đắc tội ta không?” Đám người đang muốn sử dụng dị năng của mình để làm tan sương mù thì trở nên do dự. Hắn nhân cơ hội đạp lên vai đám người, chạy thoát đám đông, biểu diễn một màn lộn nhào tuyệt đẹp, uỵch một tiếng, rơi xuống trước người Nguyệt Linh.
Khuôn mặt đeo mặt nạ cũng vì thế đập vào mắt hắn.
Hắn hoảng sợ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, trong đôi mắt tím thể hiện sự khó hiểu.
Không thể tin được! Đúng là không tin được!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đời này sao lại có một người xấu như vậy?
Nguyệt Linh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cùng với một tia chán ghét của hắn, cô không tức giận ngược lại vui vẻ, một kế xuất hiện ở đầu cô. Cô cố tình lại gần hắn, khiến hắn cảm nhận rõ sự xấu xí của bản thân, nói: “Ông vua không ngai, anh thật sự muốn bắt cóc tôi sao? Mặc kệ cái giá đắt là mạng mình cũng muốn làm kẻ địch tộc tinh linh?”
Tư Đồ Lẫm phản cảm lùi bước, quay đầu đi, nói: “Kẻ thù của tôi nhiều lắm, không sợ lại thêm một cái.”
“Vấn đề là, anh có cần thiết phải làm vậy không?” Nguyệt Linh lại tiến thêm một bước, đưa mặt cô lại gần hắn.
Tư Đồ Lẫm cau mày chán ghét, lúc này đây, hắn không có dời mắt. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt đen của cô, ý muốn cảnh cáo cô đừng có dùng trò ấu trĩ này. Chính là càng nhìn kỹ, tim hắn không khỏi đập mạnh, như có một dòng điện chạy qua trái tim, xuyên thẳng vào linh hồn của hắn, khiến hắn rung động không thôi, không cầm lòng được mà bị cô hấp dẫn. Hắn lại nhìn cô, hắn thế mà không còn thấy ghê tởm, khủng bố, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ hơi thở của cô —— một loại tươi sáng, thánh khiết như mặt trăng.
Một khí chất như vậy, sao lại xuất hiện trên một người xấu xí?
Hắn chịu đựng sự chán ghét giảm đi đáng kể trong lòng, cúi đầu, áp sát lại khuôn mặt cô, nói: “Có cần thiết hay không, do tôi quyết định.”
Hơi thở của người đàn ông đập vào mặt cô, tim cô nhảy loạn, linh cảm xấu bỗng ập đến người cô, cô lập tức lùi về phía sau. Nhưng còn chưa lùi được mấy bước, Tư Đồ Lẫm đã vươn cánh tay dài ôm lấy eo cô, nhốt cô vào lồng ngực hắn! Cùng lúc đó, sương mù ở gần tan đi, đám người lại đuổi theo, “Phu nhân ở đằng kia! Mau đi cứu cô ấy!” “Tư Đồ Lẫm, buông phu nhân ra!”...
Tư Đồ Lẫm lập tức bế Nguyệt Linh lên, cười ngạo nghễ với đám người chạy đến “Gửi hộ lời của ta đến Vua Tinh Linh tiếp theo là vị hôn thê của cậu ta để ta chăm sóc cho nhé.”
Lại một trận sương mù ập đến, một lần nữa hai người lại biến mất.
...
Trong khoang máy bay. Nguyệt Linh nằm nghiêng ở trên giường, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lo lắng không thôi.
Vì sợ bị người chặn đường, Tư Đồ Lẫm không mang cô đến chỗ thiết bị dịch chuyển của Phượng Hoàng Thành, mà lấy ra một chiếc máy bay từ không khí. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là người đàn ông này một là có không gian, hai là nắm giữ dị năng không gian, và cô đã biết bí mật to lớn đó của hắn, cho nên dù thế nào hắn cũng sẽ không để cô nguyên vẹn rời đi.
Tạm thời hắn không có hứng thú gì với cô —— không thể nghi ngờ đây là chuyện tốt. Nhưng đây chỉ là hiện trạng, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô tiếp tục ở bên cạnh hắn. Người đàn ông này nổi tiếng với tiếng xấu yêu mỹ nhân cổ điển, nếu để hắn nhìn thấy được nửa khuôn mặt kia của cô, hậu quả thật không dám nghĩ.
Đang mải suy nghĩ, Nguyệt Linh bỗng nghe thấy tiếng động đằng sau, cô còn chưa kịp quay đầu, đã bị người ôm. Tư Đồ Lẫm ghé vào tai cô, trầm giọng hỏi: “Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ anh cướp tôi làm gì.”
Hắn cười nhẹ, càng ôm sát cô hơn, mờ ám đưa vật dưới cọ cọ vào mông cô, nói: “Đàn ông cướp phụ nữ để làm gì? Em đoán xem.”
Người Nguyệt Linh cứng đờ, ngay sau đó xoay người, để mặt mình cùng với mặt nạ đối diện với hắn, lạnh lùng chế nhạo: “Ông vua không ngai ăn mặn thật đấy.”
Tư Đồ Lẫm có thể nhìn thấy mọi thứ ban đêm hoàn toàn không bị bóng tối ảnh hưởng gì, nên một nửa khuôn mặt xấu xí của cô được hắn thu hết vào đáy mắt! Hình ảnh này khiến vật dưới của hắn theo bản năng co lại, bên ngoài thì vẫn hừ một tiếng: “Đúng là xấu hơn tộc tinh linh.”
Mỹ nhân xung quanh hắn quá nhiều, hắn thật không quen đối mặt với khuôn mặt xấu xí như vậy.
Mà cũng kỳ lạ, dựa theo tính cách của hắn, lúc bắt được người phụ nữ này, phát hiện cô xấu xí, hắn phải thả cô đi mới đúng, đỡ phải làm kẻ địch với tộc tinh linh. Nhưng không biết vì sao, hắn luôn muốn lại gần cô, dù cho cô cực kỳ xấu xí, khi ở bên cô, hắn sẽ sinh ra một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng...
Như là mặt đất khô cằn, cuối cùng cũng đợi được mưa đến.
Loại cảm giác này, khiến tinh thần hắn lơ lửng, hoảng hốt bồi hồi, rồi bình tĩnh lại. Nhiều năm qua, hắn cướp một số lượng lớn mỹ nhân cổ điển, chính là để có được loại bình tĩnh đó.
Vì sao một người phụ nữ xấu xí cũng khiến hắn sinh ra cảm giác này?
Nghĩ vậy, hắn vô thức muốn lấy mặt nạ của cô xuống. Nguyệt Linh ngẩng cổ tránh đi, nói: “Mặt phải của tôi càng xấu xí, nếu không che, tôi sợ anh sẽ nôn mất.” Bởi vì lo lắng, trong giọng nói của cô không khỏi có tia run rẩy. Mà giọng điệu này truyền vào tai Tư Đồ Lẫm lại thành cảm xúc tủi thân tự ti, tay hắn cũng không thu lại, mà dừng ở trên người cô, gắt gao ôm chặt lấy cô.
“Dù cho em không đẹp, nhưng dáng người em rất quyến rũ.” Hắn muốn an ủi cô, nhưng điều này lại nhắc nhở hắn, lý do khiến hắn xúc động nằm xuống cạnh cô ——
Đường cong chữ S hoàn mỹ, cặp mông căng tròn, cặp đùi thon trắng như tuyết... Hình thể tuyệt đẹp của cô được phô diễn trọn vẹn trong bộ đồ ngủ nữ duy nhất trên khoang máy bay.
Hắn vốn là một tên ăn chơi trác táng, áo ngủ nữ trong máy bay của hắn, còn có thể là kiểu dáng gì?
Nghĩ đến đây, hắn trở nên miệng khô lưỡi khô. Trái ngược với hắn, khi cô nghe thấy hắn nhắc tới dáng người, còn ôm mình, chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong lòng Nguyệt Linh, cô vội vàng giãy giụa: “Anh buông tôi ra, tôi không thở được!” Hành động này liền khiến hai người được một phen cọ xát, tiếp xúc. Thật bất hạnh, Tư Đồ Lẫm đang miệng khô lưỡi khô vì điều này mà nổi lên lửa dục, và hắn thì không phải loại người khiến bản thân thiệt thòi.
Anh kiên quyết kéo lấy áo ngủ Nguyệt Linh, xé nó ra! Cặp ngực đầy đặn trắng như tuyết lập tức lộ ra!
Mắt tím Tư Đồ Lẫm tối sầm lại, động tác cũng trở nên chậm chạp hơn.
Nguyệt Linh cái khó ló cái khôn, nâng mặt hắn lên, để hắn nhìn rõ cô, “Tư Đồ Lẫm, tỉnh lại đi, anh nhìn kỹ người trước mắt mình là ai!”
Tư Đồ Lẫm đẩy tay cô ra, thuận thế nắm lấy hai cổ tay cô, xoay người đè lên người cô, ấn cô xuống giường, cười nói: “Tôi biết em là ai, hơn nữa tôi còn biết, hôm nay tôi muốn phá vỡ quy tắc không ngủ với gái xấu của mình.”
Sức hắn mạnh đến kinh người, cô không thể nào phản kháng được. Nguyệt Linh âm thầm ngạc nhiên về năng lực đa dạng của hắn, đồng thời cũng không ngừng nghĩ phải thương lượng như nào —— cho đến nay, cô không còn hy vọng xa vời sẽ bảo vệ sự trong trắng của bản thân nữa, mà tập trung không cho mọi việc càng tồi tệ hơn, đạt được nhiều lợi ích nhất.
“Chờ đã, là một ông vua không ngai, anh muốn ngủ một người phụ nữ mà lại giống cường đạo cưỡng ép người ta sao, một chút thể hiện lòng thành cũng không có?”
Mắt tím Tư Đồ Lẫm nhíu lại, cười như không cười nói: “Em muốn cái gì? ‘Đám cưới?’ ‘Nhẫn cưới?’ ‘Trang sức?’ ‘ Tôi yêu em?’ ” Dưới vẻ mặt bất cần của hắn, mơ hồ còn lộ ra vẻ khinh thường.
“Tôi muốn tự do!” Nguyệt Linh nói lưu loát, sâu trong đáy mắt phát ra một lực lượng cường đại, “Tôi có thể làm bạn tình của anh, nhưng anh phải đồng ý một thỏa thuận với tôi, phải bảo vệ tôi dưới địa bàn của anh cho tôi tự do! Ngoại trừ anh ra, không một kẻ nào được phát sinh quan hệ với tôi, nếu có người cưỡng ép, tôi muốn anh ra mặt can thiệp. Mà anh, không được hạn chế tôi ăn, mặc, ở, đi lại, tu luyện. Cũng không thể ép buộc tôi khi người tôi không khỏe, được không?”
Tư Đồ Lẫm kinh ngạc buông tay ra, Nguyệt Linh nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, thu lại cổ tay bị nắm chặt, nói: “Anh cũng biết, thuộc tính của tôi là tốc độ cùng lực lượng, nếu anh không đồng ý thỏa thuận này, tôi liền tự chấm dứt, tôi tin là dù tôi không chạy nhanh bằng anh, nhưng tốc độ tự cắt cổ mình cũng nhanh hơn anh.”
Cô quyết liệt nhìn hắn, sâu thẳm trong đôi mắt đen lóe lên sự kiên cường. Cô đang tuyệt vọng, hắn cảm nhận được điều đó. Dù cho như vậy, cô vẫn nguyện dùng mạng mình đánh cuộc! Sự quyết đoán đó khiến hắn chấn động, hắn chưa bao giờ gặp qua người nào cứng cỏi như vậy.
Hắn không quan tâm việc cũng có người phụ nữ khác như cô, nhưng cô dám đem mạng mình làm lợi thế để đánh cược, kết quả như thế nào cô đều nguyện ý đối mặt, qua những người hắn gặp, cô là người đầu tiên.
Không, không chỉ là phụ nữ, cho dù là đàn ông cũng không...
Hắn nhìn cô thật sâu, lửa dục chưa bao giờ lớn như lúc này. Hắn cười nói: “Đồng ý.” Ngay sau đó hắn liền nhanh chóng kéo áo cô xuống, vội vàng cởi bỏ khóa quần của mình, bẻ đùi cô ra, giơ lên côn th*t đã sớm sưng to đến tột đỉnh, lập tức đẩy hông về phía trước, đâm thẳng vào tiểu huyệt khô khốc đang nhắm chặt——
Chặt quá, không chọc vào được!
Nguyệt Linh kêu lên một tiếng, căng da đầu nói: “Chờ đã!” Trong lòng chỉ giãy dụa một lát, sau đó ép bản thân ngồi dậy.
Cô ôm lấy Tư Đồ Lẫm, dùng bộ ngực của cô cọ xát lên cơ ngực hắn, bàn tay mềm mại vươn ra sau lưng hắn mà sờ xung quanh.
Nhìn thấy dục vọng của hắn dâng cao, vẻ mặt không kiên nhẫn, cô trượt tay xuống, nắm lấy côn th*t anh thử vuốt ve từ trên xuống dưới, dịu dàng nói: “Dù tôi có xấu, cũng là phụ nữ, anh đừng thô lỗ như vậy, được không?”
Nếu không muốn chịu đựng đau đớn thì học cách tận hưởng nó vậy.