Cậu mở miệng mút lấy vật yếu ớt giữa hai chân cô, hành động tham lam vội vàng, chiếc lưỡi không ngừng đâm ra đâm vào tiểu huyệt, bắt chước động tác giao hợp. Cảm nhận cơ thể Nguyệt Linh run rẩy, nghe thấy tiếng rên rỉ không kìm nén được của cô, Edward càng hưng phấn, đôi tay từ từ xoa dọc chân rồi đi lên cặp mông tròn trịa của cô, xoa ấn nó rồi nâng cao mông cô lên, cẩn thận nhấm nháp hương vị hai cánh thịt mềm mại.
Theo cảm xúc dâng cao, động tác của cậu dần dần chậm lại, thậm chí không còn trêu chọc vật giữa hai chân cô nữa. Nguyệt Linh kinh ngạc mở mắt nhìn, liền nhìn thấy cậu ngồi thẳng mặt không cảm xúc, trong vẻ mặt bình tĩnh lại lộ ra một loại bất lực nghiến răng nghiến lợi. Tầm mắt cô di chuyển xuống phía dưới thì thấy cậu bé của cậu không phản ứng, cô chợt hiểu, tuổi cậu chính là trở ngại lớn nhất nếu muôn xâm phạm cô.
Mặc dù cơ thể có chút khó chịu, nhưng Nguyệt Linh vẫn nhẹ nhõm thở phào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ít nhất cũng không quá mức...
Sắc mặt Edward trầm xuống, ánh mắt sắc bén như kiếm. Cậu liếc nhìn cô, cười nhạo, hỏi: “Em yên tâm cái gì?”
Nguyệt Linh nhận thấy không ổn, còn chưa kịp đáp lại, tiểu huyệt cô ập đến một trận đau đớn! Có thứ to gì đó cắm vào người cô Một cơn đau xé rách ập đến, khiến cô đau đến nỗi không nói nên lời. Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, cơ thể cứng đờ, cô nhìn xuống phía dưới, liền thấy tay nhỏ của Edward đang nắm một cái côn th*t giả to tầm năm centimet, phần lớn đã thâm nhập vào trong cô, khiến tiểu huyệt cô căng đến cực hạn!
Cô nhìn về phía khối ngọc bích được chạm khắc tinh xảo này, rồi lại nhìn thiếu niên đang say mê nhìn tiểu huyệt của cô, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn, bệnh trạng, trong lòng chợt hiện lên một tia căm ghét.
Cô chịu đựng đau đớn, cố giữ giọng bình tĩnh nói: “Tôi yên tâm là thứ khác xâm phạm tôi chứ không phải chính cậu!” Thấy mặt Edward trầm như nước, nụ cười cũng biến mất, cả người cô toát hết mồ hôi nhưng trên mặt lại là vẻ đắc ý châm biếm: “Tôi sợ sẽ không chịu được mà nôn ra mất, cậu là tên khốn nạn vô sỉ, vô nhân đạo, khiến tôi thấy thật ghê tởm!”
Đôi mắt đỏ của Edward mở to, đôi môi mím lại thành một đường, khuôn mặt nhìn cực kỳ quỷ dị vặn vẹo, nhưng cũng thấy vẻ thương tâm trong đó.
Sâu trong đáy mắt cậu, ẩn ẩn có giọt nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu chưa bao giờ nghe ai chỉ trích mình gay gắt như vậy.
Cậu sẽ vì thế mà hối lỗi ư?
Không!
Rõ ràng là cô sai! Là cô sai!
Cô vốn là của cậu, thuộc về cậu, vì sao cô còn bài xích cậu, chán ghét cậu, muốn chạy đi chứ!
Những giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt mở to của Edward, nhưng, trên miệng cậu lại nở một nụ cười ấm áp đầy bệnh hoạn.
“Vị hôn thê thân yêu của tôi, nếu em vẫn còn cố chấp không chịu hiểu mối quan hệ của chúng ta, vậy để tôi dạy em.”
Nguyệt Linh đang định đáp lại một cách mỉa mai thì bị một tay cậu che lại, đồng thời cậu nhét một viên cầu vào miệng cô, bên ngoài viên cầu có một sợi dây thừng. Edward dùng dây thừng thắt nút sau đầu cô, cô không nói chuyện được, chỉ có thể phát ra những âm thanh ư ư ưm ưm. Cô đưa tay lên định tháo dây xuống thì Edward nắm lấy hai cổ tay cô, cậu biến ra một sợi dây thừng khác buộc chặt hai tay cô lại, sau khi buộc xong liền cho sợi dây bay lên phía trước nối thẳng với trần nhà, cô lập tức bị kéo lên theo, hai chân đá loạn giữa không trung.
Edward nắm lấy hai chân cô, cũng đem chúng nó buộc lại bằng dây thừng, nhưng không có buộc vào nhau, hai sợi dây buộc hai chân cô bay lên trần nhà, cơ thể cô theo đó mà treo lên mặt đối diện với giường, sợi dây kéo hai chân cô sang hai bên, khiến bộ phận mê người của cô được phô bày trọn vẹn, cũng theo đó mà rũ xuống, đôi tay bị trói buộc treo lên cao, bộ ngực mềm mại dưới sức hút của trọng lực dập dềnh như sóng.
“Ưm! Ưm!!” Nguyệt Linh vùng vẫy, vẫn không thể nào thoát được.
Edward sau khi sống lại từ cõi chết hình như đã tăng cấp, đồ vật được hình thành từ dị năng cậu, còn kiên cố hơn nhiều so với mấy thứ vật phàm khác.
Cậu nhìn dáng vẻ chật vật bất lực, rồi lại liếc nhìn đôi chân cùng bộ ngực lay động của cô, Edward cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn vào mắt cô, như không nhìn thấy vẻ hoảng sợ và chán ghét trong đó, cậu nhẹ giọng nói: “Em ngoan chút đi, thế tôi mới không khiến em khó chịu. Tuy tôi còn nhỏ nhưng tôi vẫn thỏa mãn em được.”
côn th*t giả cắm trong tiểu huyệt cô đột nhiên rung rung, thứ này quá bất ngờ khiến Nguyệt Linh không tự chủ được mà mở to mắt, sau đó cô tức giận trừng Edward. Mà Edward hình như hiểu nhầm, hay cố ý hiểu sai, cậu cười nhẹ: “Thích à? Em không cần vội, còn có thứ càng kích thích nha.” côn th*t giả thô to kia bỗng đâm thật mạnh sâu vào tiểu huyệt cô! Nguyệt Linh bất ngờ rên ra tiếng, không chờ cô kịp thích ứng, côn th*t nhanh chóng rút ra, lát sau lại đâm mạnh mẽ vào! Khiến cô rên rỉ không ngừng.
Cùng lúc đó, Edward từ trên giường đứng dậy, ngẩng đầu ngậm lấy bộ ngực đang không ngừng lay động theo tốc độ chọc vào rút ra bên dưới, như một con bò con ghé xuống dưới thân bò mẹ mà hút lấy sữa tươi.
Dưới sự kích thích như vậy, tiểu huyệt khô ráo của cô dần dần tiết ra d*m thủy ẩm ướt, thân thể trắng như tuyết cũng lây dính dục vọng mà đỏ hồng. Edward mút lấy một bên ngực của cô, bên ngực kia thì dùng tay xoa nắn, đôi mắt đỏ tươi đầy say mê nheo lại, đôi mắt ấy vẫn luôn chăm chú dõi theo từng phản ứng của cô.
Thấy cô động tình, cậu đưa tay còn lại đi xuống phía dưới nơi giữa hai chân cô, khi sờ được chất lỏng ướt át, cậu nở nụ cười vừa lòng, liếm một chút nhũ hoa cô rồi buông ra. Edward thu hồi lại bàn tay lây dính đầy d*m thủy, đưa đến trước mắt cô, “Em thấy rất sướng nhỉ? Em yêu.”
Nguyệt Linh nhắm mắt lại.
Đường cung nơi khóe miệng cậu càng dài hơn, nhướng mày nói: “Em sướng đến mức không dám tin à?”
Nguyệt Linh không trả lời.
Edward không để bụng, cậu khẽ cười một tiếng, di chuyển vài bước, đặt đầu mình vào giữa hai chân cô. Cậu vươn đầu lưỡi liếm lên tiểu huyệt ướt át, tinh tế miêu tả lại hình dáng tiểu huyệt cô. Mà côn th*t giả vẫn không ngừng đâm chọc nhanh mạnh mẽ bên trong cô, khi sâu khi không.
Cộng với hành động của cậu, cơ thể cô càng trở nên mẫn cảm, hình như vì thích hay vì đau mà mày cô nhăn lại, ngón chân cũng không nhịn được co lại.
Chẳng mấy chốc, tầng tầng lớp lớp thoải mái tràn ngập người cô, khiến cô không cầm lòng được “Ưm” một tiếng! Tiểu huyệt phun ra một lượng lớn d*m thủy, từ khe hở nhỏ nơi côn th*t giả đâm tiểu huyệt mà chảy xuống!
côn th*t giả vẫn không ngừng ra ra vào vào, một chút cũng không dừng! Dưới độ mẫn cảm cao của cơ thể, cô lại nhận được một đợt khoái cảm!
Đầu lưỡi Edward cuốn lấy d*m thủy, dọc theo đường cong nơi đó liếm đến chỗ cúc hoa của cô. Cậu đem d*m thủy lẫn với nước bọt của mình liếm lên cửa cúc hoa, đầu lưỡi nhỏ nhắn dùng sức đâm vào, cảm nhận được sự chặt chẽ cùng co dãn nơi đó, cậu không khỏi lại quấy loạn bên trong.
Nguyệt Linh mẫn cảm rên rỉ.
Edward rút ra đầu lưỡi, cười hiểu rõ: “Nơi này cũng muốn, đúng không?”
Tay cậu lại tụ ra một côn th*t giả nhưng nó rất nhỏ, nên cắm vào cúc hoa cực kỳ dễ dàng. Nguyệt Linh cứng đờ, còn chưa kịp thích ứng, cảm giác đau đớn ập đến! côn th*t giả nhỏ kia đột nhiên biến lớn, đường kính cũng tầm 4-5 cm, khiến cúc hoa cô mở ra cực hạn —— hai côn th*t chỉ cách nhau một tầng thịt đè ép cô, khiến cô thấy khó chịu, nhưng cũng thấy một loại kích thích khó tả khác!