Bọn họ đang im lặng thì một con chim màu xanh bỗng bay đến, hạ thẳng xuống vai một tinh linh trong đó. Ba tinh linh nhìn thấy nó, biểu cảm lập tức thay đổi, nói: “Thiếu thành chủ...” Đôi mắt màu đỏ tươi của con chim đảo qua, kêu lên: “...”
...
Ngay sau khi bước vào vườn địa đàng, Andre để thú một sừng đi chậm lại, anh ôm lấy Nguyệt Linh đồng thời điều khiển thú đi về phía trước. Anh lại gần tai cô hỏi: “Em thấy nơi này đẹp không?” Đôi mắt trong veo xanh biếc mong đợi nhìn cô, cảm xúc trong đôi mắt tràn đầy ngọt ngào như mật. Giờ phút này anh cực kỳ hạnh phúc, ôm người phụ nữ mình mong ước bấy lâu, đi trên mảnh đất quê hương yên ả, bốn phía đều là hoa thơm chim hót, không khí ấm áp. Nguyệt Linh phát hiện ra cảm xúc của anh, mặc dù trong lòng không có cảm giác gì vẫn phối hợp nhìn xung quanh, dịu dàng nói: “Rất đẹp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như Andre không có phát hiện ra ý nghĩ của cô, hoặc không muốn biết, anh không hề nghi ngờ câu trả lời của cô, vui vẻ vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm từ cô rồi hôn lên đó.
“Bảo bối, gặp được em, có em, anh thật là may mắn...”
Nghe lời buồn nôn như vậy, Nguyệt Linh khá khó chịu, cô như không để ý mà ngắt lời: “Con chim bên kia đang nhìn chúng ta, là loài gì thế?” Andre lập tức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một con chim màu xanh to bằng bàn tay đang nhìn chăm chú vào bọn họ, đôi mắt màu đỏ tươi lập loè quỷ dị. Anh cau mày, trầm giọng nói: “Bảo bối, ngồi vững.” Ngay sau đó cầm lấy dây cương, nhưng thú một sừng đột nhiên kêu rên thảm thiết “Híii ——” rồi ngã xuống, Andre ôm lấy Nguyệt Linh xoay người nhảy xuống, tiếp đất vững chắc.
Ngay khi bọn họ tiếp đất, bốn phía xuất hiện ra ba bóng người. Nguyệt Linh tập trung nhìn vào đó, thế mà lại là ba tinh linh kia!
Ba tinh linh phân nhau ra cách bọn họ 4 mét, tạo thành một hình tam giác bao vây.
Mặt Andre vô cảm nhìn bọn họ, đôi mắt màu xanh thẳm như đông lại thành băng, lạnh đến tận xương tủy. Nguyệt Linh vẫn đang chờ cơ hội rời đi, đột nhiên cơ hội đến, cô không kìm nén được mà căng thẳng cơ bắp, run người, chuẩn bị hành động. Andre đang ôm cô nên cảm nhận được sự run rẩy đó, cứ tưởng là cô lo lắng cho mình, khuôn mặt tàn khốc cũng xuất hiện ý cười, nhẹ giọng an ủi cô: “Bảo bối, yên tâm, bọn họ còn không xứng là đối thủ của anh.”
Nghe anh ta tự tin vậy, lòng Nguyệt Linh trầm xuống, cả người run rẩy cũng dừng lại. Hình ảnh này trong mắt Andre lại chính là cô tin tưởng anh. Miệng anh không khỏi cong lên, đôi mắt xanh thẳm lần thứ hai dịu dàng như nước. Dưới lòng vui vẻ, anh móc ra dao găm của mình, đưa cho Nguyệt Linh, nói: “Cầm lấy nó chờ anh, nếu bọn họ định bắt em thì tấn công bằng cái này, con dao này có thể thương tổn tinh linh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh cúi đầu, mặt không biểu cảm yên lặng nhận lấy, nói: “Vâng.” Sau đó liền thật cẩn thận mà rời khỏi vòng vây của ba tinh linh kia.
Ba tinh linh đang lo lắng trong lúc chiến đấu sẽ làm cô bị thương, nên cố tình để cô thoát hiện trường chiến đấu, bởi vậy mới cố ý cho bọn họ thời gian nói chuyện. Andre cũng biết chuyện này, nên yên tâm kêu cô tránh ra —— dù nam hay nữ, tộc Tinh Linh cũng sẽ không khiến cô bị thương dù chỉ một sợi tóc!
Ngay khi Nguyệt Linh thoát khỏi bao vây, không khí hai bên lập tức trở nên căng thẳng, chỉ cần chạm vào là nổ ngay, mọi lúc đều sẽ giao chiến!
Andre lạnh lùng nhìn bọn họ lần nữa, nghiêm túc cảnh cáo: “Các ngươi định làm gì? Cô ấy đã là vị hôn thê của ta.”
Ba tinh linh liếc nhau, tinh linh luôn không nói chuyện bỗng mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Andre, cho ta nói thẳng, anh không có quyền ấy.”
Như bị người dẫm vào chân, đôi mắt xanh của Andre lập tức trừng lớn, khó nén được phẫn nộ cường điệu nói: “Ta là người thừa kế đệ nhất của tộc tuyết!”
Tinh linh kia gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Không tồi, thân phận của anh đúng là tôn quý, gần như cùng cấp với thiếu thành chủ Phượng Hoàng Thành. Nhưng đáng tiếc, anh vẫn không phải người ấy. Thiếu thành chủ Phượng Hoàng Thành chỉ có một, người nào là thiếu thành chủ, người đó chính là vua tương lai của tộc Tinh Linh!”
Andre dừng lại không phản bác được, nhưng lập tức anh liền hừ một tiếng, khuôn mặt điển trai hiện ra một tia tà ác, anh không khỏi đắc ý mà cười: “Ta và cô ấy đã hợp làm một, mà bạn đời của tộc Tinh Linh cả đời chỉ có một.”
Hai tinh linh trợn mắt há hốc mồm, ẩn còn có tia phẫn nộ, nhưng có một tinh linh cực kỳ bình tĩnh. Hắn liếc nhìn Nguyệt Linh, không cảm xúc gì thẳng thừng nói: “May mắn, cô ấy lại không phải là tinh linh.”
Điều này nói rõ anh nhanh cút đi, từ giờ làm tinh linh goá vợ.
Andre tức giận ngược lại cười, anh híp mắt trừng đối phương, trầm giọng hỏi: “ Vua Tinh Linh biết không?”
Ba tinh linh im lặng.
Vua Tinh Linh tất nhiên sẽ không bao giờ đồng ý chuyện vớ vẩn như vậy. Dù khi mạt thế đến, tính tộc Tinh Linh thay đổi, nhưng vị Vua Tinh Linh đó vẫn nề nếp như cũ, cứ như mạt thế chưa bao giờ xảy ra, ngay cả người bên cạnh vua cũng không rõ người ấy có thay đổi không.
Khó trách chờ bọn họ đến vườn địa đàng mới ngăn lại.
Andre cười một tiếng, cũng không dong dài, lập tức rút ra mũi tên sau lưng, ném thẳng về phía trước!
Tinh linh dáng người nhỏ bé trốn không kịp, bị trúng chiêu, “A” một tiếng đau đớn, nửa quỳ trên mặt đất!
Nguyệt Linh nhìn liền lo lắng không thôi, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng. Nếu vị thiếu thành chủ thần bí kia phái ba người bọn họ đến, chắn chắn cũng hiểu rõ bọn họ yếu đến nỗi không chịu nổi một chiêu.
Cô đang tập trung tinh thần thì bỗng thấy một bóng xanh tiến vào tầm mắt, nhanh chóng xẹt qua cành liễu cột trên tay cô với Andre, xoẹt, cành liễu đứt! Nguyệt Linh mừng như điên, cởi xuống nốt nhánh cây còn xót lại, thấy Andre không chú ý phía này, lại nhìn con chim nhỏ màu xanh trên đỉnh đầu, thấy trong đôi mắt màu đỏ tươi là kiêu hãnh. Cô liền biết con chim này làm trò quỷ.
Nguyệt Linh lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên. Lần này cô học được bài học, lúc chạy trốn còn phải thỉnh thoảng xử lý dấu chân, chạy hướng trái hoặc phải theo hình dạng ngoằn nghèo. Không biết qua bao lâu, thấy mặt trời lặn xuống mà phía sau cũng không có động tĩnh đuổi theo, cô liền nhìn về phía con chim, hỏi: “Mi đi theo ta làm gì?”
Con chim nhỏ đậu trên vai cô, ngay lập tức liền bị cô gạt xuống, chật vật bay giữa không trung, sau khi cân bằng được lại bay đến đỉnh đầu cô.
Nó ríu rít hót: “Bảo vệ, bảo vệ, bảo vệ...”
“Ta không cần mi bảo vệ!” Ngay khi muốn thốt ra lời này cô lại nuốt xuống, nghĩ đến những trải nghiệm kỳ lạ hai năm trước, cô quyết định thay đổi cách giải quyết một chút, tránh việc lại dẫn kẻ biến thái điên rồ đến.
Cô nhìn chằm chằm nó một hồi rồi suy nghĩ, sau đó cẩn thận nói: “Nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, cậu hẳn là thiếu thành chủ của Phượng Hoàng Thành nhỉ? Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”